Editor: Tịnh
1.Giáo chủ Túc Thiên Giáo nổi danh là mỹ nhân. Hắn đẹp đến mức nào, chính là loại ngay cả hồ ly tinh ở nơi rừng sâu núi thẳm cũng sẽ tự ti mặc cảm, cơ bản là không có cách nào dùng lời nói để diễn tả được vẻ đẹp của hắn.
Tại sao giáo chủ lại đẹp như vậy đây? Bởi vì Túc Thiên Giáo là ma giáo, giáo chủ ma giáo được thiết lập phải là mỹ nhân, cha của giáo chủ là mỹ nhân, mẹ của giáo chủ cũng là mỹ nhân, giáo chủ tự nhiên cũng là mỹ nhân.
Ka ka, đây không phải là nói nhảm sao?
Được rồi, chúng ta nói tiếp về giáo chủ. Giáo chủ đương nhiệm này, bởi vì đẹp hơn so với cha hắn một chút, cho nên tính hướng cũng không thẳng giống như cha của hắn, nói đúng ra, là rất cong.
Giáo chủ thầm yêu thiếu lâu chủ ở trấn trên bên cạnh.
Đây cơ bản là bí mật tất cả mọi người trong Túc Thiên giáo đều biết.
Giáo chủ cách mấy ngày một lần đều sẽ xuống núi một chuyến, khi đi mang mặt nạ khí thế hùng hổ, khi về thì cúi đầu ủ rũ nhào lên trên giường lăn lộn.
Thị nữ thấy nhưng không ngạc nhiên, gọi nhà bếp làm một bát cháo tuyết lê đậu xanh cho hắn hạ hỏa.
Giáo chủ căm hận nói: Ta không ăn, nhìn thấy đôi cẩu nam nam kia là no rồi.
Thị nữ nói: Giáo chủ đừng như vậy mà, ăn no mới có sức đánh chó.
Giáo chủ nói: Cũng đúng. Rướn cổ lên nhìn thoáng quá thứ trong bát liền tức giận, giận dữ nói: Ta không muốn uống thứ này, ngày hôm nay đôi cẩu nam nam kia uống nó, nhìn thấy là bực bội. Gọt dưa hấu cho ta ăn.
Thị nữ nói: Vâng. Lại hỏi: Giáo chủ, buổi tối muốn ăn gì?
Giáo chủ cau mày nói: Không ăn, không thấy ngon miệng.
Thị nữ quay người, còn chưa đi ra được hai bước, lại nghe thấy giáo chủ gọi mình lại, nói: Quên đi, buổi tối bảo nhà bếp làm một con vịt nướng đi! Nhất định da phải giòn thịt phải mềm, béo mà không ngán.
Thị nữ oán thầm nói: Không phải khẩu vị rất tốt đó sao, giả vờ gì chứ.
***
À đúng rồi, quên nói về đôi cẩu nam nam trong miệng giáo chủ. Kỳ thực chính là thiếu lâu chủ giáo chủ thầm thương và sư đệ duy nhất của thiếu lâu chủ.
Người sư đệ này quả thực chính là cái đuôi của thiếu lâu chủ.
Giáo chủ mỗi lần xuống núi nhìn trộm thiếu lâu chủ đều có thể nhìn thấy cậu ta xí xa xí xớn đi theo bên người thiếu lâu chủ. Lúc nào cũng là là một người *phấn điêu mài ngọc và một thiếu niên tuấn tú đáng yêu kè kè bên cạnh.
*Phấn điêu mài ngọc粉雕玉琢: đẹp như tượng khắc, mịn như ngọc mài.
Vấn đề là thiếu lâu chủ cũng rất thương cậu ta, ánh mắt nhìn cậu ta hết sức cưng chiều.
Giáo chủ rất tức giận, vì vậy nắm chặt các loại cơ hội tỏ vẻ căm ghét và không ưa của mình với tiểu sư đệ.
Nói thí dụ như lần trước, giáo chủ thừa dịp kẽ hỡ bé xíu là tiểu sư đệ mới từ nhà xí đi ra còn chưa kịp trở lại bên người thiếu lâu chủ, nghễnh đầu đi tới trước mặt tiểu sư đệ, hừ một tiếng.
Tiểu sư đệ: …
Lòng tiểu sư đệ nghĩ: Tại sao lại là anh trai mang mặt nạ kì cục này nữa, hắn có mệt không nha, cũng hừ mình mấy năm rồi.
Chẳng qua, tại sao hắn lại muốn hừ mình?
Giáo chủ mới mặc kệ cậu, hừ xong bỏ chạy là nguyên tắc của mình.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, giáo chủ anh cũng đã dùng ánh mắt mang theo tia sét âm thầm theo dõi thiếu lâu chủ nhiều năm như thế, nhưng lại không nhân cơ hội hạ xuân dược gạo nấu thành cơm *bá vương ngạnh thượng cung, thực sự là uổng phí thiết lập của giáo chủ ma giáo mà!
*Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”]; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian