Trầm Hồng trại tựa núi mà xây.
Sau trại là ngọn núi lớn cây cối sum xuê xanh biếc, phía trước lại là thủy vực rộng lớn vô bờ, thuyền xếp trùng trùng điệp điệp, khí thế mạnh mẽ. Bạch đạo đến gần vừa thấy, cũng âm thầm líu lưỡi mà xem.
Mai trưởng lão bị các vị bang chủ nhớ mãi lúc trước đã chờ ở đây từ lâu, thấy giáo chủ liền tiến lên đón.
Nàng mặc bộ đồ bằng lụa mỏng, gương mặt diễm lệ vô song, đi như lướt trên đường núi, gió nhẹ thổi qua làm váy, khiến nàng tựa như tiên tử hạ phàm, đẹp đến nỗi khiến người không thể rời mắt được.
Đám người bạch đạo dù biết thân phận của nàng, nhưng vẫn nhìn lâu hơn một chút, không thể không thừa nhận nàng đúng là một mỹ nhân, trong bạch đạo cũng chỉ có Đào cô nương mới có thể so với nàng.
Mai trưởng lão đi đến bên cạnh Bách Lý trưởng lão, đầu tiên là liếc qua giáo chủ một cái, rồi mới mỉm cười hỏi: “Sao nào, ta đẹp không?”
Diệp Hữu vẫn chưa “tỉnh”, giờ đang bị sư huynh ôm.
Là người “bị bệnh” quan trọng, y cần phải nghỉ ngơi cho tốt.
Cho nên trên đường đến thủy trại, sư huynh nhà y vì nghĩ cho y mà không từ chối ý tốt của trại chủ, ngồi lên chiếc xe ngựa đậu ở gần làng của hắn, bởi vậy sau khi xuống xe, sư huynh và mấy người Tạ Quân Minh đã đến đầu tiên, bên cạnh ngoại trừ Tạ Quân Minh với Bách Lý trưởng lão, cũng chỉ có một trại chủ đã biết rõ mọi chuyện từ Mai trưởng lão, nên y rất yên tâm, nghe vậy liền mở hí mắt nhìn Mai trưởng lão, mỉm cười với nàng, tỏ ý là rất đẹp.
Mai trưởng lão hài lòng, âm thầm liếc mắt đầy quyến rũ với y.
Diệp Hữu lại cười, ngay sau đó thấy được sư huynh đang dịu dàng nhìn mình, lập tức thức thời nhắm mắt lại.
Văn Nhân Hằng ôm sát y, liếc nhìn hai tên ở bên cạnh.
Mai trưởng lão mặt không đổi sắc dời mắt nhìn đồng bạn, Bách Lý trưởng lão nhanh chóng phối hợp học giọng điệu ngày thường của giáo chủ mà khen rất đẹp, ngừng một lát rồi hỏi, “Ngươi không lạnh hả?”
Mai trưởng lão ngẩng đầu nói: “Vì đẹp, lạnh chút có là gì?”
Bách Lý trưởng lão hết nói nổi, thấy nàng chậm rãi đi ra đằng sau mình, liền đi đầu dẫn bọn họ vào thủy trại.
Trầm Hồng trại không lớn, cố ép thì cũng đủ cho mọi người ở.
Trại chủ đầu tiên là gọi lang trung đến chữa thương cho các hiệp khách, sau đó bảo thủ hạ lên thuyền đi đến làng Bắc Nhạn, đưa dược nhân và những hiệp khách ở lại canh giữ về.
Mọi người nhìn cái mặt búp bê rất lừa người của hắn, không thể tin nổi hắn chính là trại chủ, cho đến khi nghe thấy người của thủy trại cung kính gọi trại chủ, mới run run khóe miệng mà tin.
Trại chủ bị vậy quen rồi, cũng không thèm để ý, xếp Diệp giáo chủ vào căn phòng dành cho khách tốt nhất, mời Văn Nhân Hằng vào, tiện thể nhìn hai người, âm thầm suy đoán quan hệ của họ.
Diệp Hữu được sư huynh ôm đặt lên giường, mắt không hề mở, cười nói: “Đừng đoán nữa, đây là sư huynh của ta.”
Trại chủ rất bất ngờ, lại nhớ đến chuyện lớn xảy ra dạo gần đây, chạy đến cạnh giường ngồi xuống: “Ca, có thể nói ra chuyện lần này không?”
Diệp Hữu mở mắt nhìn hắn: “Ngươi sẽ biết thôi.”
Trại chủ nói: “Ngươi đừng nói với ta phải đến cuối mới biết được.”
Diệp Hữu đáp: “Cũng chưa chắc.”
Trại chủ không hỏi nữa, dém chăn cho y.
Quan hệ giữa hắn và Diệp giáo chủ tốt như với Tạ Quân Minh vậy, lúc trước cũng vì người này mà hắn mới quen biết với Tạ Quân Minh. Tuy bây giờ hắn có thể đoán ra lúc trước Diệp giáo chủ chủ động quan hệ tốt với hắn có lẽ là vì làng Bắc Nhạn gần đây, nhưng ba người họ đã thân thiết nhiều năm, thực lòng giả ý hắn vẫn phân biệt được, cho nên người bạn này hắn nhận.
“Vậy ngươi ngủ một giấc đi,” Trại chủ đứng dậy nói, “Buổi tối muốn ăn gì?”
Diệp Hữu không khách khí với hắn: “Canh cá mà đại trù các ngươi làm.”
Trại chủ cười nói: “Được.”
Văn Nhân Hằng nhìn hắn đi ra, lại nhìn sư đệ: “Ngươi với hắn quen nhau bao lâu rồi?”
Diệp Hữu đáp: “Hơn ba năm… Đừng nhìn ta như vậy, ta nói rồi, mấy năm qua ta làm rất nhiều chuyện.”
Văn Nhân Hằng chẳng ừ hử gì, kéo một tay y sang chậm rãi ngắm nghía. Diệp Hữu nằm một lúc, không thành thật được, một tay chống đầu, híp mắt nhìn hắn. Văn Nhân Hằng nhướn mày: “Sao vậy?”
Diệp Hữu nghiêm túc nói: “Vẻ ngoài quá tuyệt, nên nhìn ngươi.”
Văn Nhân Hằng hỏi: “So với Mai trưởng lão kia của ngươi thì thế nào?”
Diệp Hữu bật cười: “Ăn dấm hả?”
Văn Nhân Hằng rất bình tĩnh: “Không có.”
Đây là lời nói thật.
Rất lâu trước đây đúng là hắn đã từng ghen.
Bởi vì hắn thấy Mai trưởng lão mặc bộ váy diễm lệ hỏi sư đệ có đẹp không, người con gái sửa soạn vì mình, tất nhiên hắn sẽ nghĩ ngợi nhiều hơn. Nhưng bây giờ hắn đã thu sư đệ vào tay rồi, hắn tin sư đệ, cho nên khi thấy sư đệ mắt đi mày lại với người khác dưới mắt mình, hắn không hề ghen, hắn chỉ muốn dạy dỗ tên này một trận thôi.
Diệp Hữu không biết suy nghĩ của hắn, nhưng vẫn giải thích: “Trước đây nàng từng chịu khổ rất nhiều, nên thích mặc bộ váy xinh đẹp, cũng thích nghe người ta khen mình, mỗi lần đổi váy mới là phải tìm người hỏi một câu.”
Văn Nhân Hằng: “A?”
“Chuyện này nói ra rất dài,” Diệp Hữu nói, “Bọn họ đều có câu chuyện phía sau, có cái buồn cười, nhưng cũng có cái mà dựng thành kịch cũng đủ làm bao nhiêu người phải khóc, sau này ta sẽ dần dần nói cho ngươi biết.”
Văn Nhân Hằng “ừ” một tiếng: “Có muốn ngủ không?”
Diệp Hữu hỏi: “Ngươi ngủ cùng ta?”
Tất nhiên là Văn Nhân Hằng đồng ý, xoay người lên giường, kéo y vào lòng.
Lúc này các vị tiền bối vẫn đang bận rộn xử lý chuyện ở làng Bắc Nhạn.
Bọn họ tìm được hai bức thư trong nhà trưởng làng, nội dung bên trong nói đến Bồ Đề lao, sơn trang và đám người Quỷ tướng công, còn nhắc đến một câu chủ nhân, chỉ tiếc là không viết cụ thể là ai, khiến bọn họ thất vọng thở dài.
Cát bang chủ nói: “Thư viết rõ hơn liệu có thể nào đã bị đốt không?”
Tạ Quân Minh nói: “Đây là rõ nhất rồi.”
Cát bang chủ hỏi: “Sao ngươi biết?”
“Đoán,” Tạ Quân Minh nói, “Đến giờ các ngươi vẫn chưa túm được cái đuôi của quân trắng, vậy có thể thấy hắn cẩn thận thế nào, cho nên trong thư của chúng rất có thể sẽ không xuất hiện tên của quân trắng, thậm chí có thể trưởng làng không hề biết quân trắng là ai, chỉ biết là có một người vậy thôi, lão ta giữ lại hai bức thư này có thể là để phòng thân.”
Mọi người sửng sốt, hiểu ra.
Chắc là trưởng làng giấu nó đi để làm bùa hộ mệnh, dù sao nếu không có quân đen, mọi người cũng không biết chuyện quân trắng làm, đến lúc đó hai bức thư này của trưởng làng dù gán cho ai cũng có thể tạo thành chấn động không nhỏ.
Cát bang chủ nói: “Vậy chúng ta có cần lục soát lần nữa không?”
Mọi người bàn bạc một lúc, thấy cẩn thận lục soát lần nữa là cần thiết, nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất hiện giờ, quan trọng là xử lý đám dược nhân kia thế nào. Lần này số lượng quá lớn, lại thêm còn có cả một đám dược nhân đã mất hết lý trí, nếu đưa hết về Thiếu Lâm thì sẽ phải sắp xếp không ít người đi theo hộ tống, hơn nữa bọn họ không chắc chắn là trên đường sẽ không xảy ra chuyện.
Các vị tiền bối nhíu mày, không nghĩ ra được cách gì tốt cả.
Lúc này người của ‘Thương Khung’ đi đến, ghé vào tai Ngụy trang chủ nói nhỏ mấy câu, Ngụy trang chủ lập tức nhíu chặt mày. Đinh các chủ nhìn ông ta hỏi: “Sao vậy?”
Ngụy trang chủ đáp: “Vẫn chưa tìm được người.”
Ông ta đứng dậy nói: “Ta đi ra ngoài một lát.”
Mọi người đều hiểu.
Dương công tử là Ngụy trang chủ tự mình nuôi lớn, tình như cha con, bây giờ Dương công tử không rõ sống chết thế nào, chuyện của Ngụy nhị công tử lại chưa giải quyết, tất nhiên Ngụy trang chủ sẽ thấy không dễ chịu gì.
Nhâm Thiểu Thiên đứng đằng sau thiếu gia nhà mình nhìn bóng lưng của Ngụy trang chủ, trong lòng kinh ngạc.
Hiểu công tử quấy nát làng chài ra như vậy, ông ta lại không quan tâm chuyện sau đó, mà ở trong phòng không ra, rốt cuộc là muốn làm gì?
Nhưng suy nghĩ này của hắn vừa hiện lên lại bị đè xuống, bởi vì thiếu gia nhà hắn muốn đi nhà xí, vì vậy hắn với Vệ Tấn phải theo sau bảo vệ.
Vệ Tấn thấy thiếu gia đã đi vào, liền quay đầu nhìn Nhâm Thiểu Thiên: “Sao hôm nay ngươi lại nhảy xuống sông?”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Thiếu gia quan tâm đến Hiểu công tử như vậy, tất nhiên ta phải cứu giúp rồi.”
Vệ Tấn nhìn hắn chằm chằm.
Thân là thủ lĩnh của ‘Nguyệt Ảnh’, khí thế của hắn rất mạnh. Nhưng Nhâm Thiểu Thiên chỉ mỉm cười, bình tĩnh đứng im dưới tầm mắt của hắn. Vệ Tấn bình thản nói: “Lúc ngươi nhảy xuống, ngươi không hề nghĩ đến thiếu gia.”
“Không,” Nhâm Thiểu Thiên phản bác lại, “Là vì có ngươi ở đó, nên ta mới nhảy.”
Vệ Tấn nói: “Ngươi không hề nghĩ khi ngươi nhảy xuống lại xuất hiện tình huống nguy hiểm hơn, ta có thể không chống đỡ được sao?”
Lần này Nhâm Thiểu Thiên im lặng.
Vệ Tấn gằn giọng nói: “Các chủ để ngươi đi theo thiếu gia, là để ngươi bảo vệ thiếu gia, chứ không phải là Hiểu công tử, hôm nay ngươi không khống chế được, đúng không?”
Nhâm Thiểu Thiên bị chặn họng không trả lời được.
Vệ Tấn nói: “Cho ta một lý do.”
Nhâm Thiểu Thiên nhếch môi, đang định nói thì thấy thiếu gia đi ra.
“Được rồi, chúng ta về…” Đinh Hỉ Lai đang nói thì khựng lại.
Vẻ mặt Vệ Tấn rất nghiêm túc, tuy Đinh Hỉ Lai thần kinh thô, nhưng vẫn nhận thấy bầu không khí giữa hai người này là lạ, liền hỏi: “Sao vậy?”
Vệ Tấn nói thẳng: “Thuộc hạ hỏi tại sao hắn lại nhảy xuống sông.”
“Tất nhiên là vì cứu Hiểu công tử rồi,” Đinh Hỉ Lai khoanh tay đứng, bình thản nói, “Cái này mà còn phải hỏi sao? Vệ đại ca, hôm nay Thiểu Thiên đã làm rất tốt, nếu không có hắn thì có khi Hiểu công tử sẽ gặp nguy hiểm rồi.”
Vệ Tấn nói: “Nhưng lúc đó thiếu gia còn ở trên thuyền.”
Đinh Hỉ Lai hỏi: “Không phải lúc đó ta còn có Vệ đại ca sao?”
Vệ Tấn hết nói nổi, có cảm giác như câu chuyện lại rơi vào vòng luẩn quẩn, liền kiên nhẫn giải thích hành vi của Nhâm Thiểu Thiên lỗ mãng thế nào. Đinh Hỉ Lai im lặng một lúc, nói: “Ta biết!”
Hai người đồng loạt nhìn hắn.
Vệ Tấn hỏi: “Thiếu gia biết gì?”
“Ta nhớ lần trước Hiểu công tử mất tích, Thiểu Thiên cũng rất lo lắng,” Đinh Hỉ Lai nhìn Nhâm Thiểu Thiên, không hề kiêng dè khi có Vệ Tấn ở đây, ném hình tượng nghiêm túc trầm ổn xuống, túm lấy tay Nhâm Thiểu Thiên, “Thiểu Thiên, ngươi nói thật lòng đi, có phải ngươi thích Hiểu công tử không?”
Nhâm Thiểu Thiên: “…”
Vệ Tấn: “…”
Đinh Hỉ Lai nhìn trái nhìn phải, kéo Nhâm Thiểu Thiên chạy chậm đến bậc thang bên cạnh ngồi xuống, vỗ cánh tay hắn, thở dài nói: “Bây giờ Hiểu công tử và Văn Nhân Hằng đang ở bên nhau, ngươi có thể cướp người từ chỗ Văn Nhân Hằng sao, ta biết ngươi rất buồn, có gì giấu trong lòng thì cứ nói với thiếu gia ta, muốn uống rượu không? Ta uống với ngươi.”
Nhâm Thiểu Thiên: “…”
Vệ Tấn: “…”
Đinh Hỉ Lai cảm thán hàng ngàn hàng vạn, rồi lại duỗi móng vỗ vỗ tay Nhâm Thiểu Thiên, khuyên nhủ: “Ta hiểu mà, Hiểu công tử đúng thực là khiến người thích, không thấy ngay cả Ngụy Giang Việt cũng rơi vào sao? Nhưng vùng trời nào mà không có cỏ a Thiểu Thiên…”
Nhâm Thiểu Thiên không chịu nổi nữa: “Thiếu gia, ta không…”
“Đừng nói nữa, ta hiểu,” Đinh Hỉ Lau xót xa nói, “Đi, chúng ta đi uống rượu.”
Nhâm Thiểu Thiên giật giật khóe miệng: “Ta không thích y.”
Đinh Hỉ Lai hỏi: “Vậy sao ngươi lại nhảy sông?”
Nhâm Thiểu Thiên im lặng một lúc, cho hắn ba chữ: “Ta không biết.”
Đinh Hỉ Lai nói: “Ngươi xem ngươi thích y mà! Nếu không sao ngươi lại nhảy sông chứ, bởi vì ngươi không kìm lòng nổi! Không phải sao?”
Nhâm Thiểu Thiên: “…”