Giáo Chủ Luôn Muốn Truy Ta

Chương 5: Chương 5: Chương 4




Editor: HD

Đạo tặc, không những phải làm việc cẩn thận, không để bị người ta phát hiện, còn đề phòng có người theo dõi.

Thiên Hạ Vô Địch đang làm nghề trộm cướp, vì vậy nàng cực kì cẩn thận, không để cho bất kì kẻ nào phát hiện, nhưng nàng đã bị người ta theo dõi rồi.

Người có khả năng theo dõi nàng, khinh công tuyệt đối phải ở loại thượng thừa, trong giang hồ này chỉ có một người có khả năng đó, Trang Kiếm Trì.

Nàng không biết, Trang Kiếm Trì cũng không để nàng biết.

Vì vậy nàng hết sức vui vẻ đi trộm dạ minh châu, cười đến mức khuôn mặt như trăng rằm.

Trang Kiếm Trì nhìn chỗ nàng tới, sau đó xoay người biến mất trong màn đêm.

Hôm sau, Thiên Hạ Vô Địch đưa dạ minh châu đến tay cố chủ, nhận xong ngân lượng thì đi vào con hẻm nhỏ.

Lúc này, trên trời rớt xuống một bao tải, xém tí nữa đập trúng đầu nàng, nàng sợ đến mức lui về sau ba bước, ngay khi bao tải rớt xuống đất, Trang Kiếm Trì đồng thời xuất hiện trước mặt nàng.

Miệng bao tải mở ra, liền thấy ánh sáng lấp lánh, hào quang sáng rực, mắt nàng sắp bị chọc cho mù rồi, mắt người trên đường cũng sắp mù rồi.

Bất cứ người nào nhìn thấy một bao tải xa xỉ chứa đầy dạ minh châu, nhưng đồ vật lại không phải của mình, ánh mắt họ đều sẽ mù quáng.

Thiên Hạ Vô Địch không mù, ngược lại rất choáng váng. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ thấy nhiều dạ minh châu đến như vậy, nàng đi trộm cả đời, cũng chỉ trộm được một viên.

“Ngươi ngươi ngươi, này là ý gì?” Thiên Hạ Vô Địch ngạc nhiên chỉ vào bao tải hỏi, đồ vật quý giá như vậy hắn lại giống như tiện tay vứt vào bao, khiến người ta tức đến giậm chân mà.

Trang Kiếm Trì giơ kiếm lên: “Cho ngươi, để ngươi vui vẻ.”

Mọi người vây quanh: “!!!”

Thiên Hạ Vô Địch: “…”

Thiên Hạ Vô Địch không vui, cực kì không vui, không phải đồ của chính mình, tất nhiên nàng không vui.

Nàng kìm chế suy nghĩ muốn ôm cái bao vào lòng, quay đầu tiêu soái rời đi.

Vào hiệu cầm đồ, lấy chiến lợi phẩm tối qua ra, thu được một túi tiền, đi hết con hẻm nhỏ, vào một tiệm bánh bao, ném túi tiền lên bàn, hào phóng la lớn: “50 cái bánh bao.”

Ánh mắt ông chủ tỏa sáng, kêu một tiếng “Được” còn lớn hơn cả tiếng gà trống kêu, chuẩn bị xong, liền đưa cho Thiên Hạ Vô Địch, ân cần hỏi thăm vài câu: “Ta cho cô nương thêm vài cái, cô nương phải chăm sóc cho mấy đứa trẻ này cũng rất vất vả rồi.”

Thiên Hạ Vô Địch nhe răng cười, vỗ vai ông chủ: “Ông thật nghĩa khí, đa tạ.” Sau đó ôm túi bánh bao lớn vui vẻ đi ra ngoài.

Ông chủ hớn hở nhìn theo hướng nàng rời đi, vừa định xoay người đi vào trong làm việc, đột nhiên phía trước có một bóng đen hạ xuống. Ngẩng đầu nhìn, đó là khuôn mặt đen thui của Trang Kiếm Trì.

“Khách, khách quan, muốn mua bánh bao sao?” Ông chủ run rẩy hỏi.

Trang Kiếm Trì nhíu mày, nàng không thích dạ minh châu, lại đi thích bánh sao ư? Khẩu vị này cũng thật độc đáo, nhưng chỉ cần nàng thích, thì lấy lòng nàng là được.

“Một trăm cái bánh bao.”

Chân ông chủ run lên, ông ta không có nhiều bánh bao đến thế nha!!!

Thiên Hạ Vô Địch mua nhiều bánh bao như vậy làm gì? Tất nhiên là cho người ta ăn.

Nàng chính là người lười, người lười chẳng muốn tiêu tiền, cho nên nàng thích đưa tiền cho người ta xài hộ. Nửa năm trước, thị trấn gần đó bị lũ lụt, quan phủ xử lí không kịp dẫn đến việc rất nhiều người không có nơi nương tựa, lưu lạc đến đây, bọn họ không có nhà ở, cũng không có tiền để sống, ăn không no bụng, có người chết giữa đường, có người bị bệnh nặng, những người còn sống đều đã mất hết khả năng lao động. Đáng thương nhất chính là những hài tử, ăn không no mặc không ấm, cầm một cái bát để xin cơm ăn trên đường phố.

Tất cả tiền bạc của Thiên Hạ Vô Địch đều cho bọn họ, tất nhiên bánh bao cũng là cho bọn họ.

Hiện tại, bọn họ đang sống trong một căn miếu đổ nát, già trẻ lớn bé tổng cộng ba mươi người, khoảng chừng có mười hai đứa trẻ, người lớn tuổi thì bị bệnh, hài tử thì ra ngoài xin ăn, hy vọng ông trời đoái thương nhìn xuống, giúp bọn họ vượt qua thời gian cực khổ này. Cũng may, bọn họ gặp được Thiên Hạ Vô Địch, nên cuộc sống của họ mới không quá mức khổ sở.

Thiên Hạ Vô Địch chia bánh bao cho mấy đứa nhỏ, bọn nó vui mừng nhảy nhót lung tung, cắn lấy bánh bao, ăn một cách ngon miệng. Thiên Hạ Vô Địch đi đến hỏi thăm bệnh tình của những người già yếu, sau đó định đi đến tiệm thuốc, quay người lại…

“… Tại sao ngươi lại ở đây!”

Thiên Hạ Vô Địch không quen nhiều người lắm, nhưng nàng chắc chắn biết một người.

Nàng bị Trang Kiếm Trì hù dọa, đương nhiên sau khi nàng nhìn thấy Trang Kiếm Trì mang theo một trăm cái bánh bao, nàng nghĩ hồn phách bản thân sắp bay mất rồi.

Thiên Hạ Vô Địch hỏi: “Ngươi… làm gì vậy?”

Trang Kiếm Trì nói: “Cho ngươi.”

Đầu óc Thiên Hạ Vô Địch choáng váng: “Cho ta làm gì?”

Trang Kiếm Trì liếc mắt một cái nói: “Cho ngươi vui.”

Thiên Hạ Vô Địch nhìn một trăm cái bánh bao, “… ta, cám ơn ngươi.”

Trang Kiếm Trì ngây người, ấp úng nói: “Không cần khách khí.”

Nàng cảm ơn ta, việc này là có ý gì?

Hắn còn chưa kịp nghĩ thông suốt, liền bị mấy đứa trẻ thu hút. Mấy đứa trẻ đáng thương tội nghiệp lau nước mũi xong, mới cẩn thận kéo ống tay áo hắn, rụt rè hỏi: “Ca ca… đệ ăn bánh bao được không?”

Mua bánh bao, tất nhiên là để cho người ta ăn, nhưng bánh bao này là mua cho Thiên Hạ Vô Địch, nên để Thiên Hạ Vô Địch ăn mới đúng.

Thiên Hạ Vô Địch lại không thể ăn hết nhiều bánh bao như vậy, nàng không thể mở mắt nhìn hài tử chịu khổ, cầm mấy cái bánh bao lên, nhét vào tay tiểu hài tử: “Ăn đi!”

Có thêm mấy đứa trẻ đến gần, kiễng chân, giơ tay, ngẩng đầu xin bánh bao.

Một trăm cái bánh bao nhanh chóng được chia hết, Thiên Hạ Vô Địch vui vẻ nhìn bọn nhỏ chơi trò chơi, vẻ mặt tươi cười của nàng, hắn chưa từng nhìn thấy.

Trang Kiếm Trì đứng im tại chỗ, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Thiên Hạ Vô Địch, từ trong thâm tâm hắn xuất hiện một chút tình cảm mềm mại mà hắn không hiểu được.

Một đứa bé kéo tay áo hắn, đôi mắt mở lớn nói: “Ca ca, đi chơi với bọn đệ đi.”

Trang Kiếm Trì không biết chơi thế nào, nhưng nhìn Thiên Hạ Vô Địch cười tươi như thế, hắn không từ chối được, đồng ý tham gia.

Hắn chưa bao giờ biết vui vẻ là gì, thế nhưng hôm nay hắn đã cảm nhận được vui vẻ, vui vẻ là khi bọn trẻ cười, là khi Thiên Hạ Vô Địch cười, cũng chính là hắn nở nụ cười.

Lúc về, hắn hỏi Yến Quy: “Nàng nhận bánh bao của ta, vậy là ý gì?”

Yến Quy kinh ngạc nói: “Nghĩa là nàng đồng ý với hàng động của ngài.”

Hắn nói tiếp: “Nàng lấy bánh bao của ta tặng cho người khác.”

Yến Quy hoảng sợ: “Cái gì?”

Trang Kiếm Trì khó hiểu nói: “Nhưng bổn tọa rất vui.”

Sau đó, trong cuộc đời Yến Quy lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng --- Trang Kiếm Trì cười.

“…” Mí mắt Yến Quy nhảy lên, hắn là người thông minh, cũng là người từng trải, năm đó hắn động lòng với nương tử cũng mang vẻ mặt cười ngây ngô thế này. Sự tình phát triển nằm ngoài dự đoán của hắn.

Giáo chủ chưa bao giờ gần nữ sắc, nhưng lại có tình ý với nữ nhân, đây là chuyện tốt, nhưng nếu đối tượng là phường đạo tặc, vậy không phải chuyện tốt nữa rồi.

Yến Quy cực kì nghiêm túc nói: “Giáo chủ, ngài đừng để nữ nhân kia lừa gạt, nàng ta chỉ viện cớ đánh với ngài một trận, để lợi dụng ngài.”

Trang Kiếm Trì khó hiểu: “Nàng lợi dụng bổn tọa cái gì?”

Yến Quy ưỡn ngực, lập tức liệt kê tội: “Nàng muốn ngủ với ngài, bắt ngài mua cơm cho nàng ăn, mua đồ đạc cho nàng, sau đó sẽ phụ lòng ngài.”

Trang Kiếm Trì hỏi: “Nàng làm như vậy để làm gì?”

Yến Quy run giọng nói: “Để trộm ngài…” Hắn ngừng một chút, thầm nghĩ, giáo chủ thiếu thốn ở mặt tình cảm, nếu nói như kiểu ‘Trộm tâm ngài’, chắc chắn sẽ không hiểu, bởi vậy hắn ta thay bằng từ đơn giản và thô bạo hơn, “Trộm kiếm của ngài, làm giáo chủ phu nhân.”

Thanh kiếm này không chỉ ám chỉ kiếm trong tay, còn có kiếm đặc thù của nam nhân. Chỉ cần là người có đầu óc, chắc chắn sẽ hiểu ý của Yến Quy, Thiên Hạ Vô Địch muốn lấy mạng Trang Kiếm Trì, tiện thể hủy hoại trong sạch của hắn.

Trang Kiếm Trì có đầu óc, nhưng trong chuyện tình cảm đầu óc của hắn chỉ là thứ vô dụng. Hắn thầm nghĩ kiếm trên người nam nhân, không thể trộm đi, còn kiếm trong tay hắn… không biết đã mất bao nhiêu thanh kiếm rồi, mất thêm lần nữa thì có sao chứ? Cho nên hắn không hề để ý việc mất kiếm trong tay, mà cái thông tin kia --- “Nàng muốn làm giáo chủ phu nhân.”

Trang Kiếm Trì hỏi: “Làm giáo chủ nhân là làm cái gì?”

Yến Quy ôm trán, dùng từ đơn giản nhất để nói: “Hằng ngày ngủ cùng ngài, ở trên giường đánh một trận phân chia cao thấp.”

Hai mắt Trang Kiếm Trì rực sáng, mỗi ngày, một trận chiến phân chia cao thấp… hắn chợt tỉnh ngộ.

Hắn cầm kiếm đi tìm Thiên Hạ Vô Địch, lớn tiếng nói: “Thiên Hạ Vô Địch, làm giáo chủ phu nhân của bổn tọa đi, chiến với bổn tọa một trận!”

Thiên Hạ Vô Địch: “… Gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.