Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang ra roi thúc ngựa, màn đêm buông xuống ngủ lại ở khách điếm của một trấn nhỏ.
Lư Nhã Giang vừa tắm rửa xong, Cao Thịnh Phong đẩy cửa vào. Không nhiều lời, nói thẳng: “Cởi quần áo nằm lên giường.”
Lư Nhã Giang đang mặc quần áo được một nửa, chần chừ một chút, từ từ đến bên giường, lại cởi quần áo ra, sau đó nằm lên.
Cao Thịnh Phong ném cho y một hộp mỡ: “Nâng mông, tự làm.”
Lư Nhã Giang rất uất ức, nhưng vẫn rất nghe lời, Cao Thịnh Phong làm cho y thế nào thì y làm y như vậy, từ từ bôi mỡ lên ngón tay chính mình, sau đó chuyển ra sau.
Cao Thịnh Phong đứng một bên nhìn, nghĩ thầm: Ranh con, rõ ràng biết làm thế nào, tối qua cố ý giày xéo bản giáo chủ phải không?!
Đợi Lư Nhã Giang mở rộng kha khá, Cao Thịnh Phong bước tới đè lên người, từ sau lưng tiến quân thần tốc đâm vào cơ thể y. Lư Nhã Giang nín nhịn khẽ rên một tiếng.
Động tác của Cao Thịnh Phong rất dã man, hoan ái với hắn mà nói chỉ như một loại trừng phạt. Đối lập rõ ràng với hắn là Hàn Sính, Hàn Sính mỗi lần đều rất cẩn thận, trước tiên sẽ chiếu cố cảm thụ của Lư Nhã Giang, sợ làm y đau.
Đâm rút không bao lâu, Cao Thịnh Phong phát hiện người dưới thân không thích hợp, vặn mặt y qua. Không kịp phòng bị, vẻ hoảng hốt cùng nước mắt trên mặt Lư Nhã Giang lọt vào mắt hắn.
Cao Thịnh Phong hơi giật mình, dằn nén vui sướng trong lòng, cố ý nghiêm mặt: “Sao đây, Tả hộ pháp xuống núi nửa năm, cả tâm tình cũng thay đổi rồi? Mặt bản giáo chủ bị hủy ngươi thấy rất ức à? Hay là… trong lòng đã có người khác?”
Lư Nhã Giang vẫn vừa nín nhịn vừa ngoan ngoãn lắc đầu, cắn môi, run rẩy: “Thuộc hạ… không dám.”
Cao Thịnh Phong hơi bực, đưa tay đánh mông y vài cái, ấn lưng y xuống, vùi mặt y vào gối, thân dưới mạnh mẽ xông tới. Tất cả tiếng rên rỉ hầu như không nghe được của Lư Nhã Giang chôn chặt trong gối.