Giờ thìn, đài anh hùng, đại hội võ lâm.
Mọi người trái đợi phải chờ, có mấy người chậm chạp chưa đến, đang chuẩn bị bỏ bọn họ qua một bên tự mình bắt đầu họp, lúc này có mấy tên máu chảy đầm đìa xông vào.
“Phương trượng Thiếu Lâm, người phải làm chủ cho Thế Tân Phái chúng ta! Chưởng môn, đại sư huynh, nhị sư hunh cùng tiểu sư đệ của chúng ta đều bị ma giáo Xích Luyện Ma Sứ sát hại!”
“Chưởng môn Võ Đang, người phải báo thù cho Vạn Thọ Môn chúng ta! Nhị môn chủ của chúng ta bị Xích Luyện Ma Sứ đâm thủng phổi!”
“Chưởng môn Nga My, người ngàn vạn lần phải giải oan cho Vô Song Môn chúng ta, Vô Song đại hiệp của chúng ta bị Xích Luyện Ma Sứ ám toán!”
Còn có một thiếu niên khóc sướt mướt ôm một bọc lớn đi tới, Phương trượng Thiếu Lâm hỏi hắn: “Ngươi là phái nào?” Thiếu niên khóc thút thít nói: “Ta là phái Thương Sơn, ô ô, Phương trượng người phải làm chủ cho ta~~ Xích Luyện Ma Sứ không chỉ sát hại Chưởng môn chúng ta, y còn… y còn…”
Phương trượng Thiếu Lâm thấy thiếu niên này trắng nõn xinh đẹp như trẻ sơ sinh, nhưng quấn áo không chỉnh tề, sắc mặt ửng hồng, nhất thời cực kỳ hoảng sợ: “Chẳng lẽ tên súc sinh Xích Luyện Ma Sứ kia…”
“Oa!” Thiếu niên cao giọng tru lớn: “Y còn phá vỡ ngọc phật Chưởng môn chúng ta muốn tặng cho Phương trượng! Ô ô, không phải ta ngã làm vỡ, là Xích Luyện Ma Sứ đánh vỡ, ô ô, ta bồi thường không nổi a…”
Gân xanh bên thái dương của Phương trượng Thiếu Lâm giật mạnh một cái, Chưởng môn Võ Đang vội vàng chạy qua giải vây: “Không phải lỗi của ngươi, đừng sợ, đừng khóc, bé ngoan, đến chỗ ta, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Thiếu niên khóc thút thít đi qua, Chưởng môn Võ Đang xoa đầu của hắn, hỏi: “Hài tử ngoan, ngươi tên là gì?”
Thiếu niên rụt rè nói: “Ta, ta tên là Kim Tiểu Tường.”
Các đại biểu chính đạo trước đài anh hùng nghe thấy Thiên Ninh Giáo đáng giận như thế, lập tức kích động, hận không thể ngay tức khắc quơ lấy binh khí tấn công lên Xuất Tụ Sơn. Để Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My ba đại môn phái chủ trì đại cục, mọi người mồm năm miệng mười liên tục thảo luận đến giờ mùi (1~3 giờ chiều) mà vẫn chưa thảo luận ra một kế hoạch bao vây diệt trừ ma giáo rõ ràng.
Cùng lúc đó, Lư Nhã Giang mai phục bên ngoài trên một con đường nhỏ đã thật không nhịn được. Dựa theo tính tình không xem ai ra gì kiêu ngạo ngang tàng của Tả hộ pháp, y thật hận không thể trực tiếp rút kiếm đánh vào đại hộ võ lâm, nhanh chóng giết chết người cuối cùng trong chỉ thị của Giáo chủ, không may y hiện tại bị nội thương, hơn nữa trong đại hội võ lâm cao thủ tụ tập, nếu y thật sự xông vào không khác gì chịu chết. Một chọi một y còn có thể nắm chắc, nhưng bọn chính đạo không thể nào một chọi một với y. Vậy nên hiện tại y cũng chỉ có thể buồn bực tránh ở bụi cây, chờ người kia lúc trở về đi qua nơi này, y mới ra tay đánh lén.