Chuyến này Lư Nhã Giang đi, vốn phải một tháng mới về, nhưng chưa đến hai mươi ngày y đã trở lại.
Y gấp gáp một đường, muốn mau chóng tới Địa Phục Môn, đưa thư xong sớm trở về núi, có thể làm bạn với Cao Thịnh Phong thêm vài ngày. Lần này đi tìm Nguyệt Kiến Thảo, chậm thì mấy tháng, lâu thì có thể đến một hai năm, thậm chí không biết có mạng trở về không. Cố tình Cao Thịnh Phong có vẻ rất hời hợt với nhiệm vụ lần này của y, tựa như tuyệt không hề lo lắng y sẽ xảy ra chuyện gì, lòng y có chút khó chịu. Nhưng khó chịu thì khó chịu, Cao Thịnh Phong không nhớ y, y vẫn muốn ở lại bên cạnh Cao Thịnh Phong được ngày nào hay ngày đó.
Nhưng y chưa kịp tới Địa Phục Môn đã xảy ra chuyện. Muốn tới Địa Phục Môn buộc phải qua một con sông lớn tên Bình Giang, vì y quá nóng vội, trên sông vốn có sóng to gió lớn nhưng y vẫn ép lái đò xuất hành ngay lập tức, kết quả tới giữa sông, thuyền bị lật sóng. May mà Lư Nhã Giang bơi lội không kém, ôm ván gỗ trôi trở về bờ. Người không có chuyện gì, đồ thì chưa chắc không sao. Lư Nhã Giang nhớ tới phong thư Cao Thịnh Phong giao cho y, lòng luống cuống, vội cởi quần áo ướt nhẹp, lấy thư ra. Thư đã thấm ướt hoàn toàn, Lư Nhã Giang mồi lửa, cẩn thận mở thư ra, định hơ lửa cho khô. Kết quả vừa mở thư thì y trợn tròn mắt —— Trên thư không có bất cứ chữ gì, chỉ là một trang giấy trắng.
Lư Nhã Giang nghĩ mãi không ra tại sao, có lẽ trang giấy trắng này có bí mật gì đó, có lẽ chữ viết đã bị nước rửa trôi. Đây là lần đầu tiên y làm hỏng nhiệm vụ Cao Thịnh Phong giao, suy đi nghĩ lại, y không tiếp tục tới Địa Phục Môn mà lập tức quất ngựa về Xuất Tụ Sơn hỏi rõ Cao Thịnh Phong chuyện này là thế nào.
Y về Xuất Tụ Sơn, đi thẳng đến Cửu Tiêu Các, vừa bước vào sân thì thấy Trường Anh Thường đang chán chết ngồi bên bàn đá nghịch hoa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trường Anh Thương đầu tiên là kinh hoàng, sau đó là vui sướng, bật thốt: “Nhuyễn… Khụ, Tả hộ pháp, tại sao ngươi trở về?”
Lư Nhã Giang nhìn Cao Thịnh Phong, đầu tiên là vui mừng, sau đó là kinh hoàng. Y cảm thấy Cao Thịnh Phong có chút quái quái, vẫn khuôn mặt đó, nhưng khí chất, khí thế và phong độ dường như không giống bình thường lắm. Đến tột cùng là không giống thế nào, y không nói ra được.
Y chậm rãi đi vào, lấy ra phong thư đầy nếp nhăn, nói: “Giáo chủ, lúc thuộc hạ qua Bình Giang không cẩn thận rơi xuống nước làm thư bị ướt. Thuộc hạ vượt quyền, tự tiện mở thư, nhưng trên giấy không có lấy một chữ. Thuộc hạ không dám phán đoán lung tung nên trở về trước.”
Trường Anh Thương ngẩn người, nhìn thoáng qua tờ giấy trắng đầy nếp nhăn trên tay y, nói: “Ồ? À… Không sao, Tả hộ pháp, tới đây ngồi.”
Lư Nhã Giang bước tới, thuận theo ngồi vào lòng Trường Anh Thương. Cái ngồi này làm Trường Anh Thương suýt lòi mắt ra.
Trường Anh Thương nào biết bình thường Cao Thịnh Phong nói “Tới đây ngồi” là lệnh Lư Nhã Giang ngồi lên chân hắn. Cao Thịnh Phong đã nói với gã, nếu gặp Lư Nhã Giang, chỉ cần mặt lạnh, không quan tâm y, dùng giọng điệu ra lệnh mà nói chuyện, nhanh chóng đuổi y đi. Nhưng gã hiếm khi gặp được Lư Nhã Giang, cũng đã sáu bảy năm rồi, không nhịn được muốn nói chuyện với y một chút, vậy nên mới gọi y tới ngồi, không nghĩ lại xảy ra loại chuyện này.
Trường Anh Thương không dám động đậy, mồ hôi lạnh túa ra, cố gắng trấn định nói: “Tả hộ pháp, ngươi xuống trước đi.”
Lư Nhã Giang ngồi vào lòng hắn, không giác khác lạ càng thêm mãnh liệt. Là cơ thịt trên đùi khác lạ? Là độ cứng lồng ngực khác lạ? Là góc độ hắn ôm mình khác lạ? Hay là hơi thở hắn phun tới cần cổ mình khác lạ? Lư Nhã Giang lớn đến thế này, chỉ từng tiếp xúc thân mật với Cao Thịnh Phong, Hàn Sính, Dương Nhân Hòa, y chưa từng có cảm giác khó chịu mãnh liệt như thế. Không phải cảm giác khiến tim đập rộn ràng, cũng không phải cảm giác ấm áp không muốn rời xa, chỉ có khác lạ và khó chịu.
Lư Nhã Giang dậy khỏi người Trường Anh Thương, Trường Anh Thương thở phào, đột nhiên một trảo tay đánh tới, gã không kịp tránh, bị người giữ chặt yết hầu, lập tức cứng đờ.
Lư Nhã Giang nghi hoặc đánh giá gã, lạnh giọng nói: “Ngươi là ai?”
Trường Anh Thương mồ hôi lạnh đầm đìa, run giọng: “Tả hộ pháp, ngươi đang nói gì?”
Hai hàng lông mày của Lư Nhã Giang nhíu chặt, tay càng bóp chặt, đột nhiên mí mắt giật ngược, tay trái phóng tới, cào lên mặt gã. Cào xong, cả Lư Nhã Giang lẫn Trường Anh Thương đều giật mình.
Trường Anh Thương ngây ngốc nhìn Nhuyễn Kiếm mặt đầy sát khí, Lư Nhã Giang ngây ngốc nhìn thịt và máu trên móng tay mình, không khí quỷ dị cực độ, không ai lên tiếng.
Lư Nhã Giang từ từ rút tay phải đang để trên yết hầu Trường Anh Thương, lui về một bước, biểu tình mờ mịt, lát sau nhỏ giọng hỏi: “Giáo chủ?”
Trường Anh Thương dù sao cũng chưa từng trải đời, gặp phải kinh hách vừa rồi, không nhịn được muốn khai báo với y. Gã nuốt nước bọt, chưa kịp mở miệng đã thấy một người áo trắng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, “bốp” một tiếng, Lư Nhã Giang bụm mặt lui về sau.
Trường Anh Thương trợn mắt, trên mặt Lư Nhã Giang nhiều thêm một dấu tay đỏ rực, vừa thương vừa sợ, lúc này Doãn Ngôn xoay người, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng gã, gã lập tức ngồi thẳng người, gắng làm mặt nghiêm nghị không nói lời nào.
Doãn Ngôn lạnh lùng nói: “Tả hộ pháp, ngươi thật to gan, dám tổn thương giáo chủ.”
Lư Nhã Giang tủi thân nhìn Doãn Ngôn, rồi mờ mịt nhìn qua Trường Anh Thương, thần sắc bối rối, chậm rãi quỳ xuống: “Thuộc hạ biết sai, thỉnh giáo chủ trách phạt.”
Trường Anh Thương nuốt nước bọt, bắt chước ngữ khí Cao Thịnh Phong, không kiên nhẫn khoát tay, nói: “Bản giáo chủ hôm nay không thoải mái, không muốn nhìn thấy ngươi, cút đi.”