Từ Xuất Tụ Sơn đến Yến Khê Sơn Trang, nếu nhanh đi tầm mười hai mười ba ngày là đến, chậm chút thì khoảng nửa tháng, Lư Nhã Giang không mấy hứng thú với việc tìm Nguyệt Kiến Thảo nên cũng không gấp gáp, cộng thêm chuyến này không cần hoàn thành trong một hai ngày, vì thế y và Kim Tiểu Tường đi một chút lại ngừng, có khi Kim Tiểu Tường lấy lý do ăn no căng bụng không muốn cưỡi ngựa mà ở lại thành chơi thêm một ngày, y cũng đồng ý.
Cứ lề mà lề mề thế hơn nửa tháng, bọn họ tới dưới chân Nhạc Ly Sơn. Qua Nhạc Ly Sơn, thêm hai ngày đường là tới Yến Khê Sơn Trang.
Trên đường lớn qua Nhạc Ly Sơn có một sạp trà, Kim Tiểu Tường từ xa trông thấy, tựa trong ngực Lư Nhã Giang dụi dụi: “Ca ca, ta khát, chúng ta nghỉ một lát đi.”
Trời đang nắng chói chang, thời tiết giữa trưa ngày hè khiến người ta buồn ngủ, Lư Nhã Giang cũng mệt, tới cạnh sạp trà ghìm ngựa dừng lại, dẫn Kim Tiểu Tường vào uống hai chén trà mát.
Chủ sạp là một người nhiệt tình hiếu khách, lúc bưng trà lên hỏi: “Hai vị khách quan muốn đi đâu đấy?”
Lư Nhã Giang liếc xéo ông, ngạo mạn không trả lời.
Kim Tiểu Tường nói: “Bọn ta muốn tới Yến Khê Sơn Trang.”
Chủ sạp nói: “Vậy các ngươi tốt nhất nên đi đường lớn, đường lớn tuy lòng vòng một chút nhưng được cái an toàn. Nếu đi đường nhỏ, trên Nhạc Ly Sơn có rất nhiều sơn tặc, hai vị cẩn thận bị cướp.”
Lư Nhã Giang khinh thường cười lạnh, uống một hớp trà mát.
Kim Tiểu Tưởng cười hì hì nói với chủ sạp: “Cám ơn ông, ca ca ta lợi hại lắm, đừng nói sơn tặc, sơn tinh sơn quỷ bọn ta cũng không sợ!”
Lư Nhã Giang rất vừa ý lời này của hắn, lười biếng nâng tay lau miệng.
Chủ sạp đánh giá hai thanh niên da thịt mịn màng, không yên tâm tặc lưỡi: “Nơi đây sơn tặc hay đi theo bầy, hai vị tiểu ca ngàn lần phải cẩn thận, lỡ mà đụng phải chúng thì cứ đưa tiền cho chúng đi, tính mạng quan trọng hơn.”
Chủ sạp đi rồi, Kim Tiểu Tường cười ngọt nào ôm cánh tay Lư Nhã Giang: “Ca ca, ngươi sẽ bảo vệ ta chứ?”
Lư Nhã Giang nhếch khóe miệng cười nhẹ, khẽ hừ một tiếng.