Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 19: Chương 19




Thủy Hành Ca thu chân: “Bẩn quần của ta, cô giặt.”

“Ta giặt!”

“. . . . . . Y phục bị xé rách, cô mua.”

“Ta mua!” Ta dừng một chút, lung tung lau nước mắt, ngẩng đầu hỏi hắn: “Có đắt không?”

“Vải được làm từ tơ của Ngân tằm Tây Vực Ngân, giải nóng xua hàn, nên rất quý.” Thủy Hành Ca cầm áo ta nhẹ nhàng kéo, nhấc ta dậy: “Đi ra ngoài trước rồi nói.”

Ta bỗng dưng cười với hắn, không để ý ánh mắt kỳ quái của hắn: “ Thủy Hành Ca, chị ruột của ta muốn giết ta.”

Chân mày của Thủy Hành Ca không nhúc nhích, gật đầu: “Cô nên sớm nghĩ tới.”

Ta than thở: “Đúng vậy, ta sớm nên nghĩ tới. Tiếng tăm lừng lẫy, trộm hết của thiên hạ Diệu Thủ Quan Âm, sao lại đột nhiên chạy tới chỗ Lý Thương trộm tranh chữ, thứ kia mặc dù đáng tiền, nhưng so với những thứ trước đó nàng trộm cũng không tính là gì. Ngàn thiên cốc, Vạn Tượng lâm, thanh lâu phường những nơi nổi danh là hung hiểm như vậy còn không thể ngăn cản nàng, huống chi chỉ là một Thiên cơ môn rất bình thường. Nàng sao lại thất thủ lộ mặt được đây.”

Thủy Hành Ca trầm giọng: “Cô không phải là không nghĩ tới, mà căn bản không muốn thừa nhận ý đồ chân chính đó.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “ Thủy Hành Ca, nhân sinh đau khổ như vậy không cần phơi bày.”

“. . . . . .”

Ngày mà Long Diệu Âm thất thủ, đúng ngày ta xuống núi đưa tin không lâu. Trước kia ta xuống núi chỉ là xuống phiên chợ ở trấn nhỏ chọn mua vật phẩm, người gặp được không nhiều, ta lại không xuất sắc, dễ dàng bị chìm trong biển người mênh mông. Nhưng lần này đi xa, gặp nhiều người, Long Diệu Âm lúc nào đó đã nhìn thấy ta, sau đó phát hiện ta giống hết với nàng, thám thính được thân phận của ta, tiếp theo bèn tự biên tự diễn một tiết mục ăn trộm, bị thất thủ, lộ ra mặt thực?

Đẩy ta lên đầu gió sóng, nàng ở phía sau ngồi mát ăn bát vàng. Một khi ta thành hình nhân thế mạng, là nàng có thể mang theo tiền tài đã trộm nhiều năm qua vô tư tiêu dao tự tại.

Rõ ràng ngày trước tình cảm tốt như vậy, gặp phải người xấu, đánh bể đầu chảy máu cũng không để cho bọn họ khi dễ bất kỳ tỷ muội nào trong số chúng ta. Nhưng chỉ chia ly sáu năm, lại trở thành bộ dáng như bây giờ. Nếu liệt tổ liệt tông biết, không biết có bị nàng làm cho tức điên mà sống lại hay không.

Bàn tay ấm áp phủ trên đầu ta thiếu chút nữa thì ta nhào vào ngực hắn khóc. Người khác thì muốn được ông trời thương hại, ưu ái nhiều hơn một chút, mà ta chỉ cần một chút là tốt rồi. Một khi có nhiều, ngày nào đó không còn nữa thì phải làm thế nào?

“Đi thôi.”

Giọng điệu êm ái, thấm vào tận tâm can, ta lau nước mắt: “Ừ.”

Có Thủy Hành Ca ở bên cạnh, một đường đi bẫy rập xuất hiện hình như cũng có chút đơn giản buồn cười, không sợ hãi. Tay ta ôm lấy cánh tay hắn, đầu dựa vào tay hắn, lúc này không ăn đậu hũ thì đợi đến bao giờ. Không biến thành chim nhỏ nép vào hắn một phen chính là lãng phí chiều cao chênh lệch này nha.

Sắc trời ngày càng sáng lên, thân thể của Thủy Hành Ca lại càng lạnh, dần dần giống như đêm đó, bàn tay vốn ấm áp, cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Ta ôm chặt hơn, hận không thể lấy nhiệt độ của chính mình chia cho hắn một nửa. Một Thủy Hành Ca không có năng lực phản kháng, ta không thích, thậm chí sợ hãi.

Khi nhìn quen dáng vẻ cường đại của một người, sẽ rất khó để tiếp nhận bộ dáng yếu đuối không chịu nổi một kích của hắn.

Ta nhỏ giọng gọi: “ Thủy Hành Ca?”

“Hả?”

“Tay của ngài lạnh.”

Hắn nắm chặt tay, chân mày nhăn lại, không nói nhiều: “Ừ.”

“Hôm nay chúng ta có thể đi ra ngoài sao?” Thấy hắn không đáp lại, vẻ mặt nghiêm cẩn, ta lại không dám hỏi nhiều, càng không dám hỏi kỹ.

Rừng Đông Lâm tuyệt đối không có khả năng dài như vậy, ta thậm chí hoài nghi ta đã đi nhầm tới một địa phương khác. Nhưng rừng cây không có gì khác thường, xung quanh đây chỉ có nơi này mới có nhiều đại thụ trăm năm che trời như vậy.

Hơn nữa kỳ quái là, mặt trời đã lên, nhưng chúng ta rõ ràng đã đi rất lâu, trên đỉnh đầu vẫn là một mảng màu da cam, không thấy ánh sáng, không thấy Đông Tây, hình như vẫn một mực ở chỗ đó, thời gian ngưng lại.

Sớm nghe nói năm đó người thuật sĩ tinh thông bát quái trận từng sử dụng nó trong quân đội của triều đình, giúp triều đình đánh bại quân địch. Sau này triều đình đắc thắng, lại sợ hãi uy lực của trận này, cố ý giết thuật sĩ. Mà may mắn người thuật sĩ sống sót bảo vệ được tính mạng, biến trận bát quái này thành bí truyền, tuy võ lâm đồn đại vậy, nhưng không ngờ trận pháp này uy lực lại lớn như vậy.

Cái này cùng võ công cao thấp không liên quan, không hiểu trận pháp bát quái căn bản là như Quỷ đả đường, là đường mà lại không phải là đường.

Trong miệng không thấy khát, trong bụng không biết đói, chân cũng không thấy mệt mỏi. Nhìn thú rừng chạy tán loạn trước mặt, cũng không có tâm tư đi bắt.

Thủy Hành Ca hình như cũng biết lạc đường, nhưng vẫn yên lặng, có hắn ở bên, thật an tâm.

Hắn chợt ngừng lại, không ngẩng đầu nhìn trời, giọng nói chầm chậm: “Đã gần đến giờ Tý rồi.”

Ta giật mình: “Nhanh như vậy sao?” Cuối cùng lại hỏi: “Làm sao ngài biết?”

Hắn dừng một chút: “Ta có thể cảm ứng được.”

“Ngài là quái thú sao? Có thể giống như thú loại biết được canh giờ?” Ta cười, mới phát hiện đôi môi khô khốc, theo nụ cười này, khóe môi toét ra, mùi máu tươi bay vào trong mũi. Nhận thấy tay của hắn cứng lại, hình như muốn rút ra, ta vội ôm chặt, theo dõi hắn, hoảng hốt nói: “Thủy Hành Ca, không được bỏ lại ta.”

Dứt lời, hắn ngẩn người, ngay cả ta cũng sửng sốt. Thấy hắn hạ mắt nhìn ta, ta cảm nhận được trên mặt nóng bỏng, lúc này thổ lộ như vậy có phải quá trực tiếp hay không. Nhưng cũng không thể để hắn bỏ ta lại, không phải sợ hắn một đi không trở lại, cũng không phải sợ một mình ở đây sẽ chết, mà là. . . . . . Không muốn bị hắn bỏ rơi. . . . . .

Rốt cuộc Thủy Hành Ca vẫn kéo tay ra, nhỏ giọng nói: “Ta sẽ rất nhanh trở lại.”

Ta kéo hắn: “Coi như ngài thật sự đang luyện võ công kỳ quái, ta cũng sẽ không để ý.”

Giọng nói của hắn chợt lạnh: “Mỗi người đều nói không để ý, nhưng mỗi người biết, đều không ngoại lệ rời đi.”

Ta cảm thấy mất mát, tự giễu cười nói: “Ta buông tay, nhưng ngài đừng nghĩ ta cũng là người như vậy, chỉ là ta không muốn làm cho ngài khó xử.” Ta khoát khoát tay, nói: “Đi nhanh đi, không phải phải giờ Tý rồi sao? Ta sẽ ở nơi này đợi ngài trở về.”

Dứt lời, ta ngồi xuống dưới tàng cây, ngồi bất động. Nếu ta đi loạn, sớm muộn cũng sẽ bị rơi vào các loại bẫy rập. Chẳng bằng chờ hắn trở về, hơn nữa ta cũng không muốn hành động một mình.

Yên lặng chán chường ngồi chốc lát, vẫn thấy bóng dáng kia đứng bất động trên đống lá khố, bóng dáng ẩn hiện, ta không khỏi tức giận, ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm: “ Thủy Hành Ca, rốt cuộc ngài có đi hay không?”

Ánh dương chiếu lên mặt hắn không nhìn rõ tái nhợt, mặt mày như mực, ánh sáng trong mắt bất diệt, tựa như chứa ngàn vạn tinh tú, chỉ nhìn qua đã thấy hắn đầy mưu lược, không chuyện gì có thể làm khó hắn. Bị hắn nhìn thẳng, ta cơ hồ cảm thấy bị khí thế đè ép đến khó thở, vừa muốn nghiêng đầu, lại thấy hắn cúi người, thế mà lại ta ôm vào lòng.

Giáo chủ đại nhân, ngài...ngài có thể đừng ôm chặt như vậy, ta sắp bị ghìm chết rồi. . . . . . Chỉ là, hắn đang sợ hãi cái gì?

Giọng điệu của Thủy Hành Ca càng hạ thấp: “Nếu như cô thật sự rời đi, ta cũng sẽ không trách cô.”

Ta mở lớn mắt, tư thế ôm này quả thật rất mập mờ, nhất thời hỗn độn. Vừa mới run rẩy hai tay muốn thuận thế ôm lấy hắn, lại thấy hắn chợt buông lỏng, đánh sáng bên cạnh, ngạc nhiên nhìn, thấy hắn vừa đánh ngã. . . . . . Một con thỏ trắng?

Thủy Hành Ca thời điểm này ngài lại đi đánh thỏ làm gì!

Ta thiếu chút nữa thì hộc ba lít máu để bày tỏ sự chấn kinh của ta, nhưng trong chớp mắt, thân thể cao lớn thẳng tắp của Thủy Hành Ca không thấy đâu, chỉ thấy hai con thỏ trắng trên mặt đất.

“Thủy, Thủy Hành Ca?” Ta kinh hãi tinh thần phấn chấn, hắn chui xuống đất? Không đúng, trên đất không có hố. Hắn bay lên trời? Không đúng, không thấy hắn bay lên trên!

Đợi chút. . . . . .

Ta trợn mắt nhìn con thỏ đang nửa ngồi dưới đất nhìn ta chằm chằm, sợ hãi thiếu chút nữa ngất đi, đầu óc thật sự không đủ dùng! Ta cười khan hai tiếng: “Thủy Hành Ca, ngài đừng nói với ta là ngài biến thành thỏ nha.”

“Ha ha ha ha, Thủy Hành Ca, nhất định là ngài chui xuống đất có phải hay không?”

“Ha ha ha ha, Thủy Hành Ca. . . . . .” Ta thiếu chút nữa khóc lên: “Cái này quá trái ngược với lẽ thường ngài có biết không! Ngài muốn dọa ta biến thành thần kinh hay là tâm thần?”

Một con thỏ trắng lảo đảo chạy trốn, một con kia vẫn nửa ngồi nhìn ta. Một đôi mắt đỏ hồng đặc biệt sáng ngời, cũng không nháy mắt lấy một cái. Ta run rẩy giơ tay lên chọc chọc nó, eo nhỏ mềm mại, cũng không thèm chạy, chỉ nhìn ta chằm chằm, một đôi tròng mắt sắc bén, lạnh nhạt.

Ánh mắt ngạo thị thiên hạ này trừ của Thủy Hành Ca còn có thể là ai!

Ta gõ gõ cái đầu đang choáng váng của mình, người và thỏ nhìn nhau hồi lâu, nhất thời không biết nên nói gì.

Loại chuyện này chỉ có trong thần thoại . . . . . . Rốt cuộc ta cũng biết vì sao Thủy Hành Ca lại lo sợ người khác biết điều bí mật này của hắn như vậy. Đây là nói, mỗi khi mồng một, mười lăm hắn sẽ hóa thân thành thú, mà mới vừa rồi hắn đụng vào con thỏ, cũng chính là vào giờ tý đụng phải con thú đầu tiên, sau đó hắn sẽ biến thành bộ dạng của nó?

Chuyện này đã không cách nào dùng lẽ thường để giải thích.

Ta lại lần nữa sợ hãi than Ma giáo thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp địa phương tốt a, mặc dù đều là quái tài.

Biến đổi thành thỏ Thủy Hành Ca rõ ràng rất đáng yêu, hơn nữa có thể tận tình chà đạp nha.

Ta len lén cười, cúi người dùng đầu ngón tay chọc chọc lông bụng mềm như nhung của nó: “ Thủy Hành Ca, biến thành thỏ cảm giác như thế nào?”

Nó trừng lớn mắt, cuối cùng bỏ xuống ánh mắt lạnh lùng tìm tòi nghiên cứu, đổi lại thành nét mặt “Cái đồ người phàm ngu xuẩn”, ta nhẫn nhịn không được cười ha ha: “Những người biết rõ chân tướng của ngài chạy mất nhất định là bởi vì ngài biến thành con cọp, con voi những con đó không đáng yêu, cho nên mới nói lựa chọn chân thân rất quan trọng. Ngài nếu là biến thành chim nhất định sẽ bị ta nấu canh ăn, nếu biến thành rắn độc cũng nhất định bị ta bắt đi chế độc. . . . . .”

Ta đội nhiên á khẩu, không đúng.

Cái đồ nguồi phàm ngu xuẩn. . . . . . Nét mặt này, giống như đã từng thấy qua.

Bấm một chút, mồng một mười lăm. . . . . . Báo xa lị, huyết cáp bồ câu, con rắn nhỏ. . . . . . Dường như đều là. . . . . .

Ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngài...ngài. . . . . . Ngài nói, lúc ta thay quần áo trước mặt ngài ngài có nhìn trộm hay không!”

Thỏ con không có đáp, nhưng ánh mắt rõ ràng đang né tránh, là né tránh, đang giả bộ ngu ngốc giả vờ thuần khiết a!

Ta lắc hai chân trước của nó, muốn khóc: “Ngài nói cho ta biết, ngài không nhìn, ngài không có nhìn. Khẳng định là nhìn, báo xa lị nhìn một lần, con rắn nhỏ nhìn một lần, đều là cởi hết sạch thay quần áo, ngài nói bọn chúng có phải là ngài hay không, phải hay không?”

Thỏ liếc mắt nhìn ta.

“Ô ô ô.” Ta lau nước mắt chua xót, bị một đấng mày râu thấy hết còn không biết, lúc ấy không có biết gì, không có gì đúng không?

Đột nhiên ta cảm thấy mất thể diện cực kỳ, nếu không hay là thừa dịp Thủy Hành Ca đang là thỏ trắng giết hắn diệt khẩu đi.

Không trung chợt truyền đến một hồi tiếng cười khinh miệt: “Ơ, thì ra là còn chưa chết. Ta đã từ Đường môn đi bộ một vòng trở lại, muốn nhặt xác cho ngươi, nhưng ngươi vẫn còn sống. Nói lời điên cuồng, bị ép điên rồi sao?”

Lòng ta chìm xuống, là Long Diệu Âm.

Hay nói là, tỷ tỷ của ta, Thẩm Xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.