Ta yên lặng ghét bỏ Ngư Tri Nhạc, hắn rõ là. . . . . . Gương mặt trắng trẻo đầy xảo quyệt. Bẻ lại hai cánh tay, ta đau đến không thể khoát tay, quyền cũng không thể ôm, nói: “Ta đi đây.”
“Sương nhi!”
Ta phiền chết đi được, không nhịn được nói: “Ta không phải Trình Sương. Nàng có từng nói qua cho ngươi, chúng ta là tứ bào thai, sáu năm trước bị thất lạc? Trong mấy tỷ muội chúng ta người dễ bị người ta lừa nhất, có lẽ là Thẩm Hạ, tỷ ấy đứng thứ hai trong tứ bào thai chúng ta. Ta tên là Thẩm Thu, đứng hàng thứ ba, là đệ tử của Ngũ độc giáo.”
Ngư Tri Nhạc trừng lớn mắt, sau đó đứng lên, vẻ mặt đen thui nói: “A, nếu không phải nàng, vậy ném cho sư tử ăn đi.”
“. . . . . .” Tay của ta đột nhiên khôi phục hơi sức, nhào qua ôm lấy bắp đùi của hắn: “Tỷ phu! Nếu Trình Sương biết ngươi đối xử với ta như vậy, nàng sẽ rất đau lòng, ngươi nhất định muốn làm kẻ phụ tình sao? Hơn nữa ngươi giúp nàng tìm được muội muội thất lạc nhiều năm, ngươi không cảm thấy nàng sẽ cảm kích ngươi, sau đó ngươi sẽ gia tăng phần thắng lợi sao? !”
Ngư Tri Nhạc lại nổi điên: “Ngươi là người viết sách sao? Chuyện xưa lại còn muốn thêm tình tiết cẩu huyết như vậy? Thất lạc sáu năm, hừ. Đệ tử của Ngũ độc giáo, hừ. Thẩm Thu, hừ. Cái tên vừa nghe đã biết là bịa ra, chơi rất vui sao?”
Ta bực tức, không được đả kích tên của ta! Vật hy sinh cũng có tôn nghiêm đấy!
Ngư Tri Nhạc không thèm quan tâm, sai tỳ nữ tới xách ta ném vào bồn tắm rửa sạch sẽ, sau đó mạnh mẽ ép ta nằm hai canh giờ, nói là để cho ta tỉnh táo suy nghĩ lại. Căn bản không tin ta giải thích.
Sau đó ta kéo mấy tỳ nữ ngồi cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, rốt cuộc cũng đã nghe được chuyện Ngư Tri Nhạc và Trình Sương.
Bốn tháng trước, Ngư Tri Nhạc ở trên đường vô tình gặp được Hoa sơn nữ đệ tử Trình Sương đang trừng phạt ác bá, bèn giúp nàng một tay, ai ngờ Trình Sương đối với hắn vừa thấy đã yêu. Nổi tính hoa hoa công tử Ngư Tri Nhạc quyết định đùa giỡn nàng. Nói với Trình Sương hắn bị nội thương, cần bảo vật trấn phái của Hoa sơn《 Vạn Kiếm Thánh Tông 》 để điều tức nội công. Không nghĩ tới Trình Sương thật sự vì hắn đi trộm kiếm phổ, giao kiếm phổ cho Ngư Tri Nhạc xong, Trình Sương liền biến mất. Lúc này, Ngư Tri Nhạc mới giật mình phát hiện mình đã thích Trình Sương, từ đó ăn ngủ không yên, một tháng qua lại không tìm được tung tích của nàng.
Tỳ nữ nói xong, cùng ta lắc đầu, hàm răng cạy mở vỏ hạt dưa, kêu tách tách, thở dài nói: “Tên cặn bã.”
Cuối cùng tỳ nữ ngượng ngùng nói: “Nhưng nếu lâu chủ làm vậy với ta, ta cũng thà bị lừa.”
Muội tử, rất có lập trường. . . . . .
Ta bốc một nắm hạt dưa tới, hỏi: “Lâu chủ của các ngươi vướng phải tâm bệnh rồi, mau nói cho ta biết có biện pháp gì có thể ra khỏi đây, ta có thể cho các ngươi vàng nha.”
“Cô nương, mau rửa mặt ngủ đi, nô tỳ đi ra ngoài trước.”
“. . . . . .”
Dứt lời, mọi người vội vàng rời đi, không cho ta cơ hội vùng vẫy chút nào. Ta vỗ tay một cái, nằm một lúc. Tin đồn trong giang hồ quả nhiên không thể tin, cái gì mà bị người yêu một chưởng đánh xuống vách đá, nói quá vô căn cứ rồi. Chỉ là, rốt cuộc Trình Sương đã đi đâu?
Ngư Tri Nhạc không tin lời ta nói, chỉ trách Trình Sương xem quá nhiều thoại bản, dẫn đến hắn cảm thấy tất cả những điều ta nói đều là bịa từ chuyện xưa. Ta nhăn mày, Thủy Hành Ca sẽ không như vậy đi?
Hắn phát hiện ta mất tích, bây giờ có phải đang tìm ta?
Ta còn có lời muốn nói với hắn. . . . . . Nhưng khả năng che giấu của Phong Vũ Lâu là nhất lưu, hắn có thể tìm được ta sao? Ta lật người, thân thể càng ngày càng không còn hơi sức, chỉ chốc lát liền ngủ mất.
Trong giấc mộng cảm nhận thấy hơi thở xa lạ, ta bất an mãnh liệt đánh tới, cơ hồ là nhảy dựng lên, lại thấy Ngư Tri Nhạc đang ngồi yên lặng trước giường, cười nói: “Đã tỉnh rồi hả? Muốn ăn chút gì không.”
“Nghe nói ngươi cùng Trình Sương chung sống ba tháng, vậy ngươi chắc sẽ hiểu đặc tính của nàng, tính khí, thói quen có lẽ rõ ràng đúng chứ?”
Ngư Tri Nhạc suy nghĩ một hồi, trầm ngâm: “Tính khí của nàng không tốt thích khóc lại nhát gan, không thèm nói đạo lý, chuyện của ta sẽ không cùng người khác nói.”
“. . . . . . Ta không phải nói mấy cái này. . . . . .”
Hắn nghĩ nghĩ, nghiêm nghị nói: “Thói quen ngủ sẽ nói mớ và nghiến răng của nàng, ta sẽ không tiết lộ ra ngoài .”
“Ta. . . . . .” Ta trợn mắt “Các ngươi đã? ! ! !”
Ngư Tri Nhạc nói: “Chúng ta cùng đi hái Linh Chi, ngã xuống đáy vực cùng nhau ở dưới đó ba tối, nàng đã quên sao?”
Ta thở phào nhẹ nhõm, vô luận như thế nào, là hắn lợi dụng Trình Sương, không cần biết có phải tỷ muội của ta hay không, ta đều không mong bọn hắn ở cùng nhau.
Ngừng nghỉ chốc lát hắn lại nói: “Đó là ba ngày khó quên nhất đời ta, một đời cũng sẽ không quên.”
Ta to cả đầu, rốt cuộc là các ngươi có cái đó hay không. . . . . .
“Có đói bụng không? Thức ăn đã chuẩn bị rồi.”
Ta dùng sức gật đầu, ăn no mới có hơi sức chạy trốn!
Nhưng đầu bếp của Phong Vũ Lâu làm thức ăn quá ngon, không cẩn thận ăn quá no. . . . . . Lòng ta chua xót sờ sờ cái bụng tròn vo, may là Thủy Hành Ca không có ở đây, nếu không hắn nhất định sẽ khinh bỉ ta. Khoan đã, tại sao khuôn mặt của hắn luôn xuất hiện trong đầu. Không phải là. . . . . . Ta yên lặng cảm thấy bi ai, thế nhưng bất tri bất giác ta đã thích tên kia. Ngộ nhỡ hắn trở về Tây Vực, ta mắc bệnh tương tư thì làm thế nào.
“Sương nhi, ta hỏi ngươi.” Vẻ mặt của Ngư Tri Nhạc chợt rét lạnh, hơi lạnh thấm vào người, lạnh giọng nói: “Kẻ đã xúi nàng tung lời đồn, là ai? Tên ăn xin kia nói, người cho bạc hắn là một nam tử. Sau đó mới nhìn thấy nàng đứng bên cạnh hắn, thập phần thân mật.”
Ta nuốt nước bọt, người này trở mặt cũng quá nhanh đi: “Bằng hữu.”
Ngư Tri Nhạc cười khẽ, đôi mắt đẹp có ánh sáng lưu chuyển: “Tốt Sương nhi, đừng sợ, ta sẽ không làm nàng thương tổn. Ta chỉ là . . . . . Sợ nàng đau lòng quá độ, tìm nam nhân khác.”
Lâu chủ đại nhân ngươi xác định vừa nãy ngươi không có ý nghĩ bóp chết ta? Ta lại càng thêm không thích hắn, nhất thời cảm thấy may mắn vì Trình Sương rời khỏi hắn là chính xác. Ăn uống no đủ, lấy cớ mệt mỏi, Ngư Tri Nhạc cũng không ở lâu, sai cả đám tỳ nữ “Hộ tống” ta trở về phòng.
Đuổi họ ra ngoài, áp vào khe cửa lắng nghe tiếng thở bên ngoài, ngoài cửa có ít nhất sáu người. Lại sang cửa sổ nhìn một chút, bốn người. Ta giả bộ đau bụng, chạy đến nhà vệ sinh. Từ trong người móc ra một cái bình, bôi chút bột thuốc vào dưới mũi, tức giận mũi không thể gửi được nữa rồi. Sau đó từ trong ngực lấy ra một cái bình khác, rắc bột phấn xuống hầm phân.
Bột này tên là Phấn Rệp, hôi thối vô cùng, người ngửi thấy nhẹ thì nôn mửa nặng thì té xỉu. Là lúc xưa ta có ác thú đi theo Đại sư huynh học nghiên cứu chế các loại độc dược, trước lúc xuống núi hắn nhét cho ta một lọ, nói là đền bù không thể cùng ta đi Đường môn đưa tin. Sau đó ta vừa giơ ngón tay giữa lên, vừa cầm độc dược ước lượng, liền bị sư huynh vô tình đạp xuống núi.
Bên ngoài tiếng bước chân đi tới hướng này cách hai bước, lại dừng lại, tựa hồ đang do dự. Ta nắm lỗ mũi “ai yêu” một tiếng, sau đó ném tảng đá trong nhà xí vào hầm phân, nghe thấy tiếng vang cấp tốc chạy đến, cửa nhỏ bị đẩy ra, tiếng kinh hô liên tiếp, chỉ chốc lát, đã thấy bốn người nối đuôi nhau nằm xuống đất.
Ta a ni đà Phật một tiếng, nhảy ra khỏi nhà vệ sinh, bắt đầu suy nghĩ nên trốn sang hướng nào. Bình thường mấy tòa nhà lớn cấu tạo đều là dựa vào hướng bắc nhìn về hướng nam, có thể hứng được nhiều ánh sáng hơn. Cửa chính nếu là hướng nam, vậy phía bắc phòng thủ sẽ yếu nhất. Xác định phương hướng, ta bèn chạy sang bên kia.
Ta cũng không trông cậy một hơi có thể chạy thoát, đại nghiệp Phong Vũ Lâu, danh tiếng xa xỉ đã sớm truyền khắp giang hồ, đừng bảo là tổng đà, ngay cả phân đà phòng ốc cũng là nổi danh là hào hoa khổng lồ. Đợi tìm được một gian phòng an toàn ít người, tránh tạm một đêm. Chờ bọn hắn cho là ta đã trốn, rồi đi không muộn. Chạy một đoạn đường, cách ba viện, căn bản đều có người canh giữ. Mò mẫm đi về phía trước, đi vào viện thứ tư, bên trong im ắng yên tĩnh, chắc là không có người ở.
Từ từ dịch bước, dọc theo hành lang đi tới, không dám khinh thường. Đi tới một chỗ trước phòng, nhìn thấy cánh cửa khắc hoa tinh xảo, đợi một chút, ta chợt giật mình, mới vừa rồi đi qua mấy phòng ốc mặc dù cũng tinh xảo, nhưng là không sánh bằng cánh cửa này, cái này, người ở trong. . . . . . Ta xoay người muốn chạy, cửa lại mở ra, sau lưng giọng nói kinh ngạc mà vui mừng: “Sương nhi, sao nàng biết tới nơi này. . . . . . Trên người nàng có mùi gì vậy?”
Ta: “. . . . . .” Đáng chết, Ngư Tri Nhạc làm sao ngươi lại ở phía bắc! Đáng lẽ ngươi nên ở tại đông sương các sao? Chạy đến phía bắc không mang theo thủ hạ, thân là lâu chủ uy nghiêm của ngươi có muốn nữa hay không.
Ngư Tri Nhạc cười cười: “Ta biết ngay Sương nhi vẫn nhớ lời ta nói, ta thích an tĩnh, nàng thích làm ầm ĩ, cho nên chúng ta quả thật rất thích hợp ở cùng nhau. Chỉ là. . . . . . Rốt cuộc trên người nàng có mùi gì vậy?”
Ai muốn ở cùng với ngươi! Ta tức giận oán thầm, ngẩng đầu cười cười: “Mới vừa rồi không cẩn thận ngồi trong hầm cầu hơi lâu.”
Ngư Tri Nhạc liếc mắt: “Ta...ta thích sạch sẽ. . . . . . Sương nhi nàng nhanh đi tắm rửa.”
Ta cười khẽ, mới vừa rồi còn bộ dáng thâm tình khẩn thiết, nhưng đối phương có chút mùi đã không tiếp thụ nổi, đây chính là thích ư, không khỏi làm cho người ta ghét bỏ: “Lâu chủ ghét bỏ ta?”
Sắc mặt Ngư Tri Nhạc càng trắng hơn, đi nhanh tới, thấy chết không sờn cầm tay của ta, lắc đầu: “Ta có thể khắc phục!”
Sau đó hình như là không nhịn được, buông lỏng tay, cúi người nôn ọe.
“. . . . . .” Hắn thích sạch sẽ xem ra không phải bình thường. Ta không muốn dính lấy hắn, đang muốn nói cho hắn biết không sao, tuyệt vị đan dưới mũi dần dần tiêu tán, theo bản năng vung tay, dược hiệu toàn bộ tiêu tán. Một cỗ mùi thúi ngất trời đánh tới, trực tiếp đánh vào lục phủ ngũ tạng. Hun đến ta cũng phải vịn tay nôn ọe, lâu chủ đại nhân, ta sai lầm rồi, ta không nên ghét bỏ ngươi.
Rõ ràng sach sẽ, rõ ràng hôi không chịu nổi, vẫn còn cố chống, có lẽ Ngư Tri Nhạc này. . . . . . Cũng không xấu.
Hai chúng ta còn đang nôn ọe, mùi thối vẫn tỏa khắp nơi thì ở hành lang bình bịch chạy vào hai nhóm người, đến trước mặt, không ai là không phải cau mày, cố nén nét mặt đang nhăn lại thành một đoàn: “Lâu chủ, Trình Sương cô nương bỏ trốn. . . . . .”
Nếu để cho Ngư Tri Nhạc biết ta trốn chạy thì không phải ta xong rồi ư, ta lập tức lau miệng, nhảy ra ngoài, lúm đồng tiền như hoa: “Này.”
“Chạy. . . . . .” Mọi người trừng mắt nhìn.
“Đợi quá nhàm chán, cho nên mới đi tìm lâu chủ của các ngươi chơi.” Ta mặt không đổi sắc nói dối, lại bày ra khuôn mặt tự nhận là thuần khiết vô tà nhất tươi cười.
Ngư Tri Nhạc khoát tay áo: “Đi xuống đi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ta từ từ đi tới trước mặt bọn, rốt cuộc thì bọn họ cũng không chịu được mùi Phấn Rệp, mạnh mẽ xếp thành hàng theo thứ tự rời đi.
Thật là có kỷ luật có a, nếu là ta, đã sớm đánh một trận rồi bỏ chạy ấy chứ. Ta đang cảm khái, bỗng nghe thấy Ngư Tri Nhạc trầm giọng hỏi: “Nàng lại thật sự muốn trốn đi?”
Ta ngẩn người, nhìn hắn nghiêm túc nói: “Ta không phải Trình Sương, không phải là Sương nhi của ngươi.”
Lặng yên hồi lâu, ta cho là hắn lại muốn tùy ý nói ta chính là nàng thế nhưng vẻ mặt hắn như thường, mang theo vẻ lạnh lùng và bất đắc dĩ, nhỏ giọng: “Ta hiểu rõ.” Cuối cùng nhìn về phía ta: “Ngươi không phải là Sương nhi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, đầu óc người này cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.
“Bởi vì võ công của ngươi quá kém.”
“. . . . . .”