Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 2: Chương 2




Giọng nói không nặng không nhẹ, nhưng lại giống như một lưỡi dao sắc bén đâm tới, ta kinh hãi lưng toát đầy mồ hôi lạnh.

Nam tử trước mắt vóc người cao lớn thon dài, dưới ánh trăng ảm đạm làn da như ẩn như hiện. Đôi mắt kia như được khảm ánh trăng, sáng rực rỡ, nhưng ẩn chứa sự thanh lãnh khiếp người. Sống mũi như dùng đao khắc lên thẳng tắp, đôi môi mỏng mím lại, ngũ quan anh tuấn lại pha thêm chút lạnh nhạt lười biếng, hắn đứng đó khiến cho người khác có cảm giác lạnh lùng nghiêm nghị.

Ta nuốt nước bọt, người này, chẳng lẽ chính là Giáo chủ ma giáo Thủy Hành Ca.

Mặc dù đều là tà giáo, nhưng nghe nói năm đó khi mới tới Trung Nguyên trưởng lão của ma giáo một lòng ổn định tổ chức tránh ẩu đả thương vong, vì vậy vỗ vai lão tổ của Ngũ độc giáo nói: “Chúng ta đều là tà giáo nên đứng chung một phe.” Sau đó lão tổ của Ngũ độc giáo cảm thấy hắn quá phiền phức đã một đá, đá bay hắn.

Mồ hôi lạnh lặng lẽ rơi xuống. . . . . . Ngay cả việc lau mồ hôi trên trán ta cũng không dám, nếu kết thù với ma giáo, ta chẳng phải sẽ biến thành vật hy sinh của giang hồ sao. Nghĩ tới đây, ta vội rụt tay lại, cười gượng: “Trung Nguyên và Tây Vực phong tục bất đồng, nếu như ngươi xem tay của ta, vậy ta không phải là ngươi sẽ không thể lấy ai. Giáo chủ đại nhân là nhân tài kiệt xuất, sẽ không muốn kết hôn với ta chứ.”

Hắn cẩn thận đánh giá ta một hồi rồi nói: “Ừm, không muốn.”

Mặc dù câu trả lời của hắn nằm trong dự liệu nhưng tại sao ta vẫn cảm thấy tổn thương sâu sắc a.

“Ngươi nhận ra ta?”

Nụ cười trên mặt ta cứng lại: “Giáo chủ đại nhân uy danh vang dội ai lại không biết.” Câu hỏi kia sớm đã khiến cho danh hiệu đại sắc lang của hắn vang xa, nhưng ta cũng không ngờ đại sắc lang này dáng dấp lại đẹp mắt như vậy, khó trách mấy thiếu nữ kia như tre già măng mọc ôm ấp tương tư với hắn.

Đang oán thầm, lại thấy hắn nâng trường kiếm trong tay lên, nửa phần sát khí cũng chưa lộ, trên mặt nở nụ cười nhạt nhẽo: “Vì danh tiết của cô nương, ta chỉ còn cách nhìn cánh tay của cô sau đó giết cô, như vậy mới có thể bảo trụ thanh danh cho cô.”

Đây quả nhiên vẫn là tà giáo! Thiếu chút nữa thì bị nhan sắc của hắn lừa gạt. Ta nắm chặt dây cương, muốn nói với Tật Phong đợi ta ra hiệu lệnh phải mau trốn chạy, kết quả vừa cúi đầu xem xét, lại thấy Tật Phong vẫn đang nhai cỏ xanh trên đất, một chút ý thức nguy hiểm cũng không có. Ta không khỏi cảm khái, bằng hữu mà giống như lợn, không nên cứu.

Hắn ta kéo lê mũi kiếm trên đất, cào xuống nền đá, âm thanh nghe hết sức chói tai. Đi được vài bước, hắn dừng lại.

Ta yếu ớt hỏi: “Giáo chủ đại nhân?”

Hắn sâu kín nhìn ta, cười lạnh: “Được lắm, rất tốt, dám hạ độc với ta. Ngươi là người của Đường môn hay là của Ngũ độc giáo?”

Ta nắm lấy yên ngựa rồi trèo lên, mới phát hiện hai chân ta run rẩy kịch liệt. Vì đối phó với đại ma đầu này, ngay cả chi bảo trấn giáo của Ngũ độc giáo ta cũng đã kính dâng cho hắn. Loại độc này trong số các loại độc của trung nguyên cũng không phải rất lợi hại, nhưng chỗ độc đáo là sư phụ ta đã bí mật điều phối lại, tạm thời trên giang hồ vẫn chưa có thuốc giải, cho nên nó rất trân quý. Thấy hắn không thể nhúc nhích, ta bèn tiểu nhân đắc chí: “Ta là đường đường là đệ tử của thủ lĩnh Tiên Hạc, đại đệ tử Liễu Tiểu Phiến, ngươi tốt nhất không nên nổi giận, nếu không nội lực đảo ngược, sẽ hộc máu mà chết.”

Dứt lời, ta vô cùng tự hào nâng dây cương, thúc ngựa chạy đi. Chạy được mấy dặm, ta mới nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng. Vừa rồi không phải ta nên. . . . . . Một đao đâm hắn tránh tai họa về sau sao?

Nghĩ đến tia sát khí ẩn trong khuôn mặt tươi cười kia, ta đã sợ run cả người, sau khi đưa thư xong ta nên về núi ẩn cư, chờ ma đầu kia rời khỏi Trung Nguyên hãy lại xuất đầu vậy.

Quyết định thế, ta vuốt vuốt cổ Tật Phong đang càng chạy càng chậm nói: “Chạy thêm ba dặm nữa, đợi đến chuồng ngựa của khách điếm ta sẽ ngươi buộc ngươi cạnh con ngựa cái xinh đẹp nhất.”

Tật Phong thờ ơ hững hờ, vẫn chạy với tốc độ của một con lừa.

“Ta sẽ cho ngươi ăn thật nhiều, rất nhiều cỏ ngon.”

Tốc độ của nó lập tức nhanh hẳn.

. . . . . . Dạo này, ngựa đều tham ăn vậy ư.

Vào đến khách điếm, cơm nước đã no ta chuẩn bị sang phòng tắm tắm một chút, mở bọc quần áo ra định lấy y phục, lập tức phát hiện có gì đó không đúng, trong túi đồ này thế nào lại toàn xiêm áo của nam tử đây. Nhìn thấy ấn tín bằng sáp màu đỏ, trên đó còn viết mấy chữ gửi môn chủ Đường môn đúng là chữ viết của sư phụ, chẳng lẽ nhị sư tỷ giúp ta chuẩn bị hành lý thật ra là muốn ta nữ giả nam trang để dễ bề đi lại trên giang hồ?

Ta gãi gãi đầu, lật ra vài cái, lại thấy một túi bạc rơi ra. Lập tức kích động, ta biết ngay nhị sư tỷ đối với ta tốt nhất! Mặc dù mỗi lần tỷ ấy vứt bỏ mỹ nam thì luôn để cho ta đi thu thập cục diện rối rắm, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn là thương yêu ta nhất.

Chỉ là sư tỷ ơi, y phục này của tỷ cũng quá lớn nha. . . . . .

Không có cách nào, ta chỉ có thể cầm bạc ra ngoài mua y phục. Đến tiệm tơ lụa, chọn xong y phục đang đợi tính tiền, chưởng quầy vẫn còn đang gói đồ, lại thấy ba người tiến vào, chưởng quầy lập tức nói: “Đây không phải Lưu tam gia sao, nếu muốn mua y phục ngài chỉ cần phân phó một tiếng ta sai người đưa tới là được, cần gì phiền ngài phải tự mình đến.”

Giọng nói của người này trầm ổn, vừa nghe đã biết là người luyện võ: “Tống chưởng quầy khách khí, phiền ông lấy một chút y phục loại tốt tới đây cho hai cháu ta chọn.”

Chưởng quầy vội sai người làm đi lấy, lại rót trà cười nói: “Hóa ra là cháu của Lưu tam gia, người này chẳng phải là đồ đệ của Minh Chủ võ lâm. Quả nhiên anh tuấn tiêu sái tuổi trẻ tài cao.”

“Nhớ năm đó Tống chưởng quầy cũng là cao thủ nhất lưu trên giang hồ, chỉ tiếc ngài rửa tay gác kiếm quá sớm.”

Chưởng quầy cười cười: “Không hẳn vậy, cũng không tính là sớm.”

Nghe nói là đồ đệ của Minh Chủ võ lâm, ta nâng mắt nhìn hai người kia, ah, sao lại nhìn quen mắt như vậy đây. Hai người kia hình như phát hiện ra điều gì, chợt nhìn về phía ta, sáu mắt nhìn nhau, rốt cuộc chợt hiểu ra cùng kêu lên: “Ngươi.”

Hai người này chẳng phải là hai người hôm đó ở quán trà bị đánh thuốc mê hay sao, không ngờ bước chân cũng nhanh như vậy, đã đuổi kịp ta tới trấn này.

Hai người đó ôm quyền, nhìn y phục trên tay ta, cười nói: “Cô nương, hôm đó cô cũng bị lũ tiểu nhân hiểm ác đó đánh cướp sao? Hành lý của hai người chúng ta cũng bị bọn chúng cướp đi, may mắn gặp được đội buôn của sư thúc, mới có thể đi đến nơi này.”

Ta cười mỉa, nếu nói cho bọn họ biết là ta một mình trốn chạy bọn họ có phỉ nhổ ta hay không đây, thôi, hay là cứ làm bộ như cùng nhau hổ lạc đồng bằng bị chó bắt nạt, ta gật đầu nói: “Đúng vậy, y phục và mọi thứ trong túi đều bị chúng lấy sách, cho nên vừa thoát khỏi đó ta bèn chạy tới nơi này.”

Lưu tam gia khẽ cười một tiếng: “Hai người các ngươi bản lĩnh cũng không tệ, vậy mà lại bị mấy tên tiểu nhân đó bắt nạt.”

Một người trong đó có vóc dáng khá cao cười nói: “May mắn là sư thúc đã bắt được bọn đạo tặc này, lấy lại được thư tín của sư phụ. . . . . .”

Hắn nói còn chưa dứt lời, người có vóc dáng thấp hơn đã nhanh chống dùng tay vỗ vỗ vai hắn, lời đang nói lập tức ngừng lại, người nọ chuyển qua nói vòng vo: “Lại nói trên giang hồ, đáng hận nhất chính là những kẻ dùng độc hại người, không hề có phong thái của người hành tẩu giang hồ, mười phần chính là tiểu nhân hèn hạ, khiến người ta khinh thường.”

Ta nghe xong cười khan hai tiếng, vẫn nên tranh thủ thời gian chạy đi mới là thượng sách: “Tại hạ còn có việc, xin bái biệt tại đây.”

Người cao hơn lập tức nói: “Bèo nước gặp nhau cũng là duyên phận, không biết cô nương là người của môn phái nào, ngày khác đại hội võ lâm mở ra, cũng dễ dàng nhận biết cô nương. . . . . . Ôn chuyện một chút.”

Ta vội ôm quyền: “Tiên Hạc phái, đại đệ tử Liễu Tiểu Phiến.” Ta còn cực kỳ ngượng ngùng nói: “Chỉ là môn phái nhỏ, các hạ có lẽ chưa từng nghe qua.” Nói nhảm, dĩ nhiên là chưa từng nghe qua, đây chính là tự ta hành tẩu giang hồ giả mạo danh phận, nếu biết ta là đệ tử của Ngũ độc giáo còn không bị nhóm người này quây đánh mới là lạ.

Giọng nói của Lưu tam gia nhàn nhạt: “Tiên Hạc phái tọa ở phương Bắc xa xôi, ở một địa phương tên là Liễu Châu, đúng là một môn phái nhỏ, chỉ khoảng hai mươi, ba mươi người.”

Ta nuốt nước bọt, Wow, thật sự là có môn phái này ư.

Người cao hơn cười cười: “Tại hạ là Mộc Thanh, lục đệ tử của Thiên Cơ môn.”

Ta còn chưa kịp nói, người có vóc dáng thấp hơn đã cười xấu xa nói: “Liễu cô nương, lục sư ca của ta là đệ tử nhập thất của sư phụ, có tiền đồ vô hạn đó.”

Mộc Thanh lập tức liếc lại ý bảo hắn im lặng: “Cái gì mà nhập thất với không nhập thất, ở trong mắt sư phụ các sư huynh đệ đều là một.”

Hiện tại ta một lòng một dạ muốn chạy trối chết, mua một bộ y phục nhịp tim đập đến hai trăm nhịp một phút, các ngươi tưởng ta dễ dàng lắm sao. Chưởng quầy đưa bọc quần áo tới, ta như trút được gánh nặng vội nhận lấy: “Này, ngày khác đại hội võ lâm gặp lại.”

“Sau này còn gặp lại.”

Chân trước ta đã nhảy ra khỏi cửa chính, giọng nói mang đầy tính nghi ngờ tra cứu của Lưu tam gia lại vang lên: “Tiên Hạc phái phái ngươi ngàn dặm xa xôi chạy đến Trung Nguyên, là vì chuyện gì?”

Ta thiếu chút nữa vấp ngã lảo đảo, xoay người nhìn bản mặt nghi ngờ kia, cười lớn: “Sư phụ mắc bệnh, có một vị thuốc chỉ có ở Y cốc của thần y mới có, vì vậy người phái ta tới xin thuốc.”

Phương hướng mà ta đi đúng là hướng đi tới Y cốc, về sau người nào còn nói ta phản ứng chậm chạp ta đây sẽ đập chết hắn, Thẩm Thu Thu ngươi thật sự là quá thông minh!

Sắc mặt của Lưu tam gia cũng hòa hoãn lại, hai tròng mắt nguy hiểm kia cũng đã buông xuống, nhẹ nhàng nói: “Cô nương bảo trọng.”

“Cám ơn Lưu tam gia.”

Ta giống như thỏ ôm bọc quần áo một đường chạy thẳng về khách điếm, trở lại trong phòng, mới nhớ còn chưa kịp đi tắm. Nếu đi ra lại gặp phải bọn họ không chết mới là lạ, ta nhịn đau gọi tiểu nhị, sai hắn mang vào một thùng nước nóng. Ta đứng ở cửa, miệng đếm tiền mà trong lòng vô cùng đau đớn: “Nước lúc nào thì trở nên đắt như vậy chứ.”

Tiểu nhị cười nói: “Phí củi đốt, lại còn phải trông coi, đun sôi còn phải mang lên, thu ngài mười lăm quan tiền đã là không đắt rồi.”

Ta đưa cho hắn hai mươn quan, nói: “Cho ngựa của ta ăn.”

“Vâng thưa khách quan.”

Đóng cửa lại, ta nghĩ nếu như không tắm đến khi nước nguội lạnh ta nhất định sẽ không bước ra, nếu không thì cũng quá xin lỗi giá tiền này rồi. Mới cởi được trung y, một giọng nói lười biếng bay vào lỗ tai ta:

“Cô nương, có thể cho ta xem tay phải của cô hay không?”

. . . . .Ta vội buộc lại y phục, nhìn hai bóng người chiếu rọi ở cửa sổ, không khỏi rụt lại, giang hồ này có phải quá nhỏ rồi hay không đây!

Chỉ thấy một bóng người tương đối nhỏ nhắn, bộ dáng mắc cỡ ngại ngùng, giọng nói kiều mỵ: “Có thể.”

Bóng dáng cao lớn kia nhất định là Thủy Hành Ca không thể nghi ngờ, người nào không có việc gì sẽ rảnh rỗi đi xem tay của tiểu cô nương cơ chứ: “Chỉ là trước khi thanh minh, ta không thể lấy ngươi.”

Chậc chậc, người này thật đúng là coi lời của ta như thật.

“Công tử sao người có thể nói như vậy! Người nghĩ ta là người thế nào, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, bắt đầu từ nắm tay cũng được.”

Ta dán chặt vào cửa, yên lặng nghe ngóng, chỉ cần ta không lộ diện, Thủy Hành Ca nhất định sẽ không xông tới.

Sau một lúc lâu, hình như là đã thành công, lại nghe hắn nói: “Ngươi không phải là người ta muốn tìm.”

Vốn là giọng nói kiều mỵ trong nháy mắt đã chuyển thành tức giận hung ác: “Sắc lang!” Sau đó là tiếng bước chân chạy xuống dưới lầu.

Ta sờ sờ cái cằm, đây là tình huống gì, chẳng lẽ tin đồn hắn hứng thú với tay phải chỉ cần là phụ nữ đều sẽ không kén chọn là giả? Ta đang định đi tới bồn tắm nước nóng của mình, lại nghe thấy giọng nói của Thủy Hành Ca thẳng tắp hướng này nói tới: “Nghe lén không phải là thói quen tốt.”

Ta vội ngừng thở, chậm rãi cong người xuống chuẩn bị bò đi, hắn lại nói: “Đường đường là đại đệ tử của Tiên Hạc phái, Liễu Tiểu Phiến, trông thấy người quen không định nhận sao?”

Nha nha ta phi, ta phi, hắn có con mắt nhìn xuyên tường sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.