Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 36: Chương 36




Thủy Hành Ca cười: “Độc của nàng rất khó hiểu.”

Ta nháy mắt mấy cái: “Hả?”

“Không cần hoài nghi, đúng là khó hiểu.”

“Ngài tìm được thuốc giải?”

“Không có, độc dược vô cùng quái dị, đến Vạn Thần Y cũng cần thời gian nghiên cứu chế tạo thuốc giải, bởi vì thời gian cấp bách, cho nên ta nghĩ tới sư phụ của cô.”

Ta ngẩn người, lấy lại tinh thần: “Dùng Kỳ Đỉa của sư phụ?”

Hắn gật đầu một cái: “Ừ.”

Thế mà sư phụ lại nguyện ý dùng Kỳ Đỉa tới cứu người. . . . . . Ta vò đầu: “Làm sao ngài có thể thuyết phục sư phụ?”

Thủy Hành Ca nở nụ cười nhàn nhạt: “Sư phụ, sư nương của cô thật ra cũng rất thương cô.”

Ta cười cười, mặc dù bình thường sư phụ sư nương hay cầm chổi lông gà quơ quơ trước mặt ta nói Lão yêu cái này không được cái kia không được, nhưng rốt cuộc vẫn rất thương ta đấy, trong lòng không khỏi vui vẻ, dùng sức gật đầu một cái: “Ừm.” Lại hỏi hắn: “Bí kíp trong hộp thật sự là do ngài bỏ vào.”

Giọng Thủy Hành Ca chầm chậm: “Đúng vậy, thứ quan trọng như vậy, sao hắn có thể đặt ở chỗ nào.”

Ta hứng thú nhìn hắn: “Vậy làm sao ngài làm được? Làm sao biết bí kíp giấu ở đâu?”

Vẻ mặt hắn thản nhiên, nói: “Nói về trộm đồ, trên đời này ai có thể hơn được nàng ấy.”

Ta kinh ngạc nhìn hắn: “Long Diệu Âm? Ngài tìm nàng?”

“Ừm.”

Ta giật giật khóe miệng cười cười, khổ sở nói: “Nàng chịu giúp ta?”

Thủy Hành Ca nói: “Ta vốn là định dùng mạng của nàng uy hiếp, nhưng vừa mở miệng nói chuyện này, nàng ngược lại không do dự, đồng ý đi trộm bí kíp.”

“Sau khi nàng trộm được bí kíp, lại giấu bí kíp ở trong hộp gỗ tử đàn?”

Thủy Hành Ca lắc đầu: “Hộp gỗ tử đàn rất đặc biệt dùng để đựng thề minh lệnh, căn bản không có cách.”

Ta chợt hiểu: “Cái hộp kia thật ra là ngài làm giả hay sao?”

“Không phải là của ta, ta chưa từng thấy qua cái hộp kia, cho nên ta nhờ một người khác. Có năng lực một khi đã nhìn qua cả đêm có thể làm ra một cái hộp giống y như vậy.”

Ta càng tò mò: “Người nào?”

Thủy Hành Ca cười, vẫn thong dong bình tĩnh như vậy, giống như trên đời căn bản không có chuyện gì có thể làm cho hắn gấp gáp: “Ngư Tri Nhạc.”

Ta nháy mắt mấy cái, Ngư Tri Nhạc? Lại là Ngư Tri Nhạc. Chốc lát ta lại hiểu, Phong Vũ Lâu người tài đông đảo, cũng chỉ có hắn có thể làm được việc trong thời gian ngắn tìm được công tượng, khéo léo tuyệt vời làm ra cái hộp giống nhau như đúc.

Thủy Hành Ca tiếp tục nói: “Sau khi cái hộp làm xong, Long Diệu Âm tráo đổi hai cái hộp, Mặc chưởng môn tuyệt đối không nghĩ tới, đồ mình vẫn mang theo bên người, lại xuất hiện ở một chỗ khác.”

Sau khi nghe xong, tâm tình ta phức tạp, Mặc chưởng môn như thế nào ta đã không quan tâm, chỉ nghĩ tới hai thân tỷ tỷ. Họ cơ hồ muốn mạng của ta, hôm nay lại giúp ta. Có lẽ là bởi vì Long Diệu Âm có nhược điểm bị Thủy Hành Ca nắm được, độc của Trình Sương cũng là nhờ hắn giải, nhưng ta thật sự hi vọng đây là họ chủ động tới giúp ta, mà không phải là vì ích lợi rối rắm. Ta thở dài, ngẩng đầu nhe răng cười: “ Thủy Hành Ca, cám ơn ngài.”

Hắn lặng yên: “Có lẽ cô đã quên, hôm nay cô chịu khổ, toàn bộ là bởi vì ta. Trình Sương bị buộc hại cô, cũng là bởi vì ta. Nếu không phải võ lâm Trung Nguyên muốn đuổi Ma Giáo đi, Trình Sương sẽ không hại cô...cô cũng sẽ không bị giá họa.”

Ta gật đầu, quả thật nếu như không có điều này, hôm nay Thủy Hành Ca cũng sẽ không tìm nhiều người như vậy tới thay đổi thế trận: “Nhưng ta vẫn muốn cám ơn ngài.”

Lông mi dài của hắn nhíu lại, cuối cùng ngẩng đầu vỗ vỗ đầu của ta: “Mời ta đi ăn cổ vịt.”

. . . . . . Ta không nghe lầm chứ, không phải nói không khách khí cũng không phải là vung tay lên khí phách nói chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, mà là cổ vịt, cổ vịt đã từng bị hắn khinh nha! Sầu não một hồi, ta nghiêm nghị: “Giáo chủ đại nhân, ngài không có thiên phú nói chuyện tiếu lâm, về sau đừng nói nữa.”

“. . . . . .”

Không ngờ ở ta an ổn ngủ một đêm thì Thủy Hành Ca đã xử lý tất cả mọi chuyện tốt lắm. Chợt rất muốn ôm hắn, đáng tiếc có tặc tâm lại không có can đảm: “Thủy Hành Ca, họ bây giờ đang ở đâu?”

&&&&&

Vừa vào cửa, ta cẩn thận nhận biết một phen, cuối cùng vẫn không nhận ra người nào là Long Diệu Âm người nào là Trình Sương.

Bên trái một người vòng tay ôm ngực, tựa lên bệ cửa sổ, ngẩng đầu liếc ta một cái, lại ngó Thủy Hành Ca: “Có chuyện gì nói nhanh một chút, bản cô nương không có tâm tình dự đại hội nhận thân.”

Nghe giọng nói lạnh băng băng như vậy, không thể nghi ngờ là Long Diệu Âm.

Trình Sương chân thành đứng dậy, cười nói: “Tỷ, không cần lạnh lùng như vậy nha, lạc nhau mất sáu năm, chúng ta cũng thế. . . . . .”

Long Diệu Âm cười lạnh, nhìn nàng: “Nghe nói ngươi mới vừa lừa gạt tiểu Thu? Ngươi lừa gạt nàng?”

Trình Sương không nói, chuyển sang ta, dừng một chút, bộ dáng nhu biến mất: “Ngươi sẽ đánh ta sao?”

Ta nhất thời tức giận không nổi, nhìn hai kiểu người khác nhau này, căn bản là lười phải giải thích cho nàng. Ta hít một hơi, nói: “Chuyện trước kia, ta không muốn nói. Chuyện bây giờ, ta cũng vậy không muốn nói. Lần này các ngươi giúp ta, chuyện các ngươi lừa ta cũng coi như xóa bỏ, từ nay về sau, chúng ta là người dưng, ta không có hai người tỷ tỷ như các ngươi. . . . . .”

Nói còn chưa dứt lời, Trình Sương sững sờ hồi hồn, chen vào: “Tiểu Thu. . . . . .”

Ta khoát khoát tay, ngắt lời nàng: “Chỉ có Long Diệu Âm, chỉ có Trình Sương, chỉ có Thẩm Thu, chỉ là người xa lạ, ta đã nói xong.”

Dứt lời, ta xoay người rời đi, tim mặc dù rất đau, nhưng nếu tiếp tục dây dưa, sẽ chỉ đau hơn thôi. Có một lần lợi dụng, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, dù sao họ đúng là lòng dạ độc ác lừa ta, sớm muộn sẽ có lần thứ hai thôi. Thà rằng như vậy, không bằng sớm một chút đoạn tuyệt quan hệ, ít nhất lần sau họ hại ta thì ta sẽ không đau lòng như vậy nữa.

“Tiểu Thu. . . . . .” Trình Sương cất bước kéo lại ta: “Ta tự biết không thể cầu ngươi tha thứ, nhưng mà ta cũng không muốn cắt đứt phần tình nghĩa tỷ muội này. Ngày sau nếu ngươi có chuyện gì, ta sẽ liều mạng bảo vệ hộ ngươi, chỉ là lần này là bởi vì đứa bé. . . . . . Là tỷ tỷ thực xin lỗi ngươi.”

Ta nén không cho nước mắt rơi xuống, muốn đi lại không đi được, nhưng lại không cách nào tha thứ cho nàng. Mắt thấy sắp rơi lệ, tay của nàng chợt bị Long Diệu Âm ngăn cản, trầm giọng: “Để cho nàng đi, từ nhỏ tính tình của nàng chính là như vậy, ngươi còn không hiểu sao?”

Trình Sương ngây ngẩn, Ngư Tri Nhạc bảo hộ nàng vào trong lòng. Thủy Hành Ca kéo ta ra bên ngoài, đang muốn nhảy ra cửa chính, liền nghe thấy giọng nói không cam lòng của Ngư Tri Nhạc: “Ngươi chỉ biết tánh mạng của ngươi quý báu, vậy ngươi có biết, Sương nhi thân thể suy yếu, mang thai đứa bé đã vô cùng không dễ, nếu lần này không thuận lợi sinh nở, ngày sau có lẽ sẽ không còn cơ hội có con. Nàng đã nói xin lỗi, ngươi còn không chịu tha thứ cho nàng?”

Ta dừng lại một chút, vẫn không quay đầu lại, nhỏ giọng: “Ta đâm ngươi một đao, ngoại thương đã khỏi, nhưng vết thương trong lòng phải làm như thế nào?”

Ngư Tri Nhạc không tiếp tục lên tiếng, trong nhà im ắng, không một người nói chuyện.

Rời khỏi khách điếm, ngồi lên xe ngựa, ta sững sờ hồi lâu, hỏi Thủy Hành Ca: “Mới vừa rồi có phải ta rất dũng cảm?”Con mắt của Thủy Hành Ca trong vắt, thẳng tắp nhìn ta, lặng yên chốc lát, nói: “Muốn khóc hãy khóc đi.”

Ta hít mũi một cái, cười khẽ: “Ta cũng không phải là mít ướt.” Giơ tay lên xoa xoa mắt, cực kì xót, nhưng đã không khóc nổi rồi, mấy ngày nay khóc quá nhiều, lại khóc, sẽ không phải là ta rồi, ngẩng mặt nhe răng nói: “Rốt cuộc bây giờ ngài cũng đã hiểu vì sao ta luôn nói bà vú cũng không phân rõ bốn người chúng ta đi, nếu là ta mới vừa rồi đứng ở nơi đó, ngài nhất định không tìm được ta.”

Sắc mặt hắn lạnh nhạt: “Vẫn có thể nhận ra.”

Ta kinh ngạc: “Ngài có thể nhanh như vậy phân biệt được ba người chúng ta?”

“Mới vừa rồi có thể, sau này có lẽ không thể.”

“Tại sao?”

Thủy Hành Ca nhìn ta, chậm rãi nhắm mắt: “Bởi vì mới vừa rồi Ngư Tri Nhạc ở trong phòng.”

Ta chợt hiểu: “Cho nên người cách hắn gần nhất, khẳng định chính là Trình Sương.” Ta gật đầu một cái, không đúng. . . . . . Ta lại hỏi: “Nhưng ngài không có cách phân biệt ta cùng Long Diệu Âm.”

“Không cần mượn ngoại lực cũng có thể phân biệt.”

Lời này nghe thế nào cũng rất không hợp. . . . . . Ta cẩn thận suy tư một phen, nuốt một cái, nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn vẫn trấn định, chọc chọc cánh tay của hắn: “Ta. . . . . .”

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, phu xe kêu một tiếng, rèm còn chưa bị nhấc lên, Thủy Hành Ca đã như một cơn gió, bắt lấy ta, dùng sức kéo, là cá một người thấp bé. Ta kinh hãi vội ngăn lại Thủy Hành Ca đang muốn hành hung khách không mời mà đến: “Là Y cốc, Đậu Đậu.”

Đây cũng chính là dược đồng bên cạnh Vạn thần y, vẻ mặt hắn đau khổ trừng chúng ta: “Ngao~ ngao~~, tay đã trật khớp, bồi thường một ngàn lượng dược phí.”

“Ách.” Ta sờ lên cằm lắc đầu, chọc học đầu hắn: “Không học cho tốt y thuật, lại học cái tật xấu ham tiền như mạng của sư phụ ngươi. Thay vì cho ngươi một ngàn lượng, hắc hắc, không bằng diệt khẩu đi.”

“Ô ô!” Đậu Đậu ôm lấy đầu, tiếp tục trừng ta: “Sư phụ nói, muốn Thủy Giáo chủ tới Y cốc, chuyện lần trước nói có đầu mối rồi.”

Ta nghĩ nghĩ, hỏi: “Là chuyện giải độc?”

Đậu Đậu hừ một tiếng: “Đúng vậy”

Ta mừng rỡ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Đậu Đậu khổ cực a..., đợi ta mua cho ngươi mứt quả.”

Đậu Đậu hừ: “Cũng không phải là giải độc cho ngươi, ngươi vui mừng cái gì.”

“Ta. . . . . .” Đúng, ta vui mừng cái gì. Liếc mắt nhìn Thủy Hành Ca bình tĩnh như thường, ta thật sự là điển hình của loại Hoàng đế không vui thái giám đã mừng. Không đúng. . . . . . Phi phi.

Nghe ngoài cửa sổ xì xì vang dội, ta vén rèm lên, bóng dáng trắng như tuyết phi thân đi vào. Huyết cáp vững vàng đậu vào đầu gối Thủy Hành Ca, thả một hạt châu lên trên người hắn. Cảnh tượng bị huyết cáp cào mặt vẫn còn ám ảnh, ta ôm Đậu Đậu mềm mại lùi sát vào thành xe, nếu như bị nó coi thành bánh bao thịt để ăn thì làm thế nào.

“ Thủy Hành Ca, nó đưa cho ngài cái gì vậy?”

Trên mặt Thủy Hành Ca hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Huyết cáp có một tật xấu, thích đồ lấp lánh lóe sáng. Thường xuyên nhặt về mấy vật như vậy.”

“Chậc, còn có chuyện háo sắc kỳ quái như vậy.” Ta nháy mắt, hỏi Đậu Đậu: “Sư phụ của ngươi không ra khỏi nhà, người tới tìm hắn đều là trực tiếp tới Y cốc. Các ngươi nuôi huyết cáp bồ câu hình như không dùng tới. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . .” Mặt ta căng lên, bóp hắn: “Thật ra thì các người nuôi huyết cáp bồ câu là để trộm bảo thạch đi.”

“Ngao ~ ta không biết, cái gì cũng không biết.”

“Ách.”

Xe ngựa đổi lại phương hướng, trực tiếp đi tới Y cốc.

Đến cửa, ta nhảy xuống xe, liếc mắt liền nhìn thấy chữ trên tảng đá lớn, lại nhìn câu đối xiêu xiêu vẹo vẹo: Tiền bạc mau tới.

Người đánh xe chờ ở bên ngoài, ta cùng Thủy Hành Ca đi theo Đậu Đậu đi vào. Mới vừa vào rừng trúc, đã nghe Vạn thần y ở đó ngâm thơ, mặc dù ta nghe không hiểu rốt cuộc hắn đang ngâm xướng cái gì.

Vạn thần y thấy chúng ta, sắc mặt lập tức chìm xuống, hung hăng hất đầu, không nghĩ tới phản ứng của chúng ta. Đôi tay của Đậu Đậu xỏ vào trong ống tay áo, nghiêm nghị: “Sư phụ vốn là nghĩ thừa dịp đại hội võ lâm thuận tay chữa mấy người bị thương kiếm tiền, kết quả bởi vì mấy người này hiện nay đại hội võ lâm đã kết thúc.”

“. . . . . .” Thế nhưng lại muốn dùng cách này vơ vét của cải, ta yên lặng muốn hành hung Vạn thần y một trận. . . . . .

Thủy Hành Ca mở miệng nói: “Vạn. . . . . .”

“Tiền xem bệnh ba ngàn lượng cám ơn.”

Ta giận sôi hắn: “Thần côn!”

Vạn thần y rầm rì hai tiếng, lúc này mới nhìn thẳng tới: “Thủy Giáo chủ, loại độc lần trước ngươi nói, ta không thể hiểu, nhưng sư thúc của ta có lẽ biết.”

“Sư thúc?”

“Đúng, sư thúc là đệ tử chân truyền của Tổ Sư Gia, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng là cao thủ võ lâm, chỉ là tính tình cổ quái, ngươi có thể đi thử một chút.”

Ta hỏi vội: “Sư thúc của ngài bây giờ đang ở đâu?”

“Phía bắc của Tứ Xuyên, có một trấn nhỏ, trong trấn có một rừng phong. Xuyên qua rừng phong có một. . . . . .”

“. . . . . . Xin bản đồ.”

Vạn thần y vô cùng ghét bỏ nhìn ta, Đậu Đậu đã từ trong tay áo lấy ra một quyển trục đưa tới, ta vội tiếp nhận, mở ra xem, hết sức phức tạp. Ta ngoan ngoãn đưa quyển trục cho Thủy Hành Ca, một thân nhẹ nhõm.

Ta hỏi “Không biết sư thúc của Vạn thần y tên gọi là gì? Tới đó có thể xưng danh hào của ngài sao?”

“Hứ, sư thúc của ta là một quái nhân, dù xưng danh hào của Tổ Sư Gia cũng vô dụng. Còn nữa, tên của sư thúc khắc ở ngay tảng đá to trước cửa cốc, ngươi không nhìn thấy? Chậc, nhãn lực của ngươi quá kém.”

Ta trầm tư một hồi lâu, khóe miệng run rẩy: “Tiền bạc mau tới, Tiền Lai Lai?”

Sắc mặt của Vạn thần y chợt bi phẫn, dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, năm đó Tổ Sư Gia dẫn sư thúc tới Y cốc, kết quả hắn ta mỗi một gian phòng đều viết lên một lần, còn ở trên tảng đá ta hành y tế thế viết xuống ‘tiền bạc mau tới’ ba chữ to, đây không phải là vũ nhục ta sao!”

Ta cười hai tiếng: “Ta vẫn cho rằng đó là ngài nhắc nhở mọi người nhớ cầm ngân lượng tới.”

Vạn thần y giận dữ: “Ta là cái loại người tham tiền đó sao? !”

Vẻ mặt ba người chúng ta nhất thời phức tạp và thống nhất nhìn hắn, nội tâm tiểu nhân lăn lộn, Vạn thần y, ngài nói láo như vậy thật không có vấn đề gì sao?

Vạn thần y cắn răng, chắp tay quay người: “Gặp lại! Không tiễn!”

Sau đó chúng ta bị hắn dùng cây chổi vô tình đuổi ra khỏi Y cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.