Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 42: Chương 42: Chương 41




*(Bởi vì hai nhân vật chính đã xác lập quan hệ tình cảm rùi, cho nên từ chương này mình xin phép đổi xưng hô cho hai người xưng Nàng và Chàng cho tình củm nhé mọi người…. Tung hoa… tung hoa.)

Hành tẩu giang hồ, võ công cặn bã tuyệt đối không được.

Cô nương gia võ công cặn bã vận số còn không tốt, vẫn là nên ngoan ngoãn ở nhà thêu hoa thôi.

Ta vô cùng cảm khái nghĩ vậy, Thủy Hành Ca, dẫn ta trở về Tây Vực thêu uyên ương cho chàng có được hay không.

Đáng tiếc không như mong muốn, trên tay ta xác thực có châm thêu hoa, nhưng lại không phải là đồ của ta, mà là đang ghim trên ngón tay ta. Ta cắn răng nhịn đau nhìn chằm chằm gã đàn ông trước mặt, hắn ghim năm cái, đâm vào tay, đau muốn ngất đi, hắn ngồi trên ghế quý phi làm bằng gỗ hoa lê trầm giọng: “Ngươi nói, hay không nói.”

Ta nhìn một phòng đầy người áo đen, rõ ràng chính là những người đêm đó tập kích ta trên nóc nhà, ta đau không còn hơi sức: “Nói gì? Ta không nhớ đã đắc tội các ngươi từ lúc nào.”

Người nọ lạnh giọng: “Ngươi không đắc tội chúng ta, nhưng đắc tội Thành chủ đại nhân. Mau giao lại Minh Nguyệt châu ra đây.”

Ta cười khẽ: “Minh Nguyệt từng thấy, heo cũng đã gặp, nhưng chưa từng thấy qua Minh Nguyệt heo. Không thèm giải thích đuổi giết ta, hôm nay lại bắt ta dùng cực hình, cho dù ta biết, cũng không nói cho các ngươi biết.”

Trên mặt người kia căng lên, ánh mắt khẽ động, tên áo đen kia lại dẫm lên tay trái của ta, đâm vào năm kim châm, ngón tay so với đại thẩm thêu hoa còn linh hoạt hơn.

“Đợi chút. . . . . .” Ta yếu ớt kêu lên, nằm trên mặt đất không còn hơi sức nhúc nhích, nói: “Ta trả lại cho ngươi, mau buông tay.”

Người nọ liếc mắt, chân của tên áo đen trên người ta liền buông lỏng. Ta chống đỡ ngồi dậy, định móc toàn bộ độc dược trên người ra ném vào mặt bọn họ, nhưng ngón tay còn chưa có đụng đến, người nọ đã trầm giọng: “Nếu là ở trên người của ngươi, vậy thì không cần ngươi phí sức rồi.”

Ta sững sờ, một thanh đao chợt đưa tới, nhẹ nhàng vẽ một cái, thường phục bên ngoài bị mở bung ra. Ta che trung y, trợn mắt: “Nó không có ở trên người ta.”

“Cởi.”

Ta bực tức nhảy lên, rút thanh kiếm trên người bên cạnh, kiếm quang ánh lên, đánh ngã bốn năm người. Ta chờ thời cơ đánh lén này đã lâu rồi, ta bỏ Mê hồn dược loại mua dưới chân núi, một đồng tiền có thể mua một chục bao!

Võ công của người nọ cũng không quá cao, nhưng một phòng toàn người đứng chỉ có hắn ngồi, tuyệt đối có quyền nói chuyện. Hắn ngây ngẩn chốc lát, ta giết đến trước mặt hắn, trường kiếm đặt trên cổ hắn, giơ tay lên đút hắn một viên thuốc, cười lạnh: “Đây là xuyên tràng đan, không có thuốc giải sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể không tin, phản kháng thử một chút, ít nhất ta cũng có người chôn theo.”

“Ngươi...ngươi cho là ta sẽ sợ ngươi sao!”

“Được rồi.” Ta cười nói: “Vậy thì giết chết ta đi, xem một chút xem ai có thể giải được độc của Đại đệ tử Tiên Hạc phái - Liễu Tiểu Phiến ta.”

Người nọ sững sờ, giơ tay lên hét những người đó ngừng lại, tức giận nói: “Lui ra!”

Ta cười khẽ, chỉ chỉ người đang bị xích sắt khóa lại đã mất đi tri giác: “Thả nàng ra.”

Thân là đệ tử tà phái mặc dù chưa làm qua chuyện gì thương thiên hại lý, nhưng ta cũng khinh bỉ chuyện rút đao tương trợ xen vào chuyện của người khác, tuyệt đối sẽ không cứu người không quen biết, nhưng người kia là Vũ Thiên Tầm. Đi tìm tung tích của đám người áo đen nhưng tung tích của chính mình lại biệt tăm, tiểu thủ tìm người của Ma Giáo Vũ Thiên Tầm.

Người nọ khẽ cắn răng, nháy mắt ra dấu, đám người áo đen lại không động, khoanh tay trước mặt giọng nói nhàn nhạt: “Thành chủ phân phó, nhất định phải tìm ra vị trí của Minh Nguyệt châu.”

“Thiết Đông Tấn! Ta là thủ lĩnh của ngươi!”

Giọng nói của tên Thiết Đông Tấn này càng nhạt: “Loại thời điểm này, thứ cho thuộc hạ chỉ nghe lệnh từ thành chủ đại nhân.”

Ta nhìn người trong phòng, quả thật không ai nghĩ tới việc cứu hắn, căn bản chính là ta mà động sẽ tiến lên hạ ta xuống đất như vừa nãy, ta vứt kiếm, thản nhiên nói: “Vậy ta cũng nói luôn, Minh Nguyệt châu mà các ngươi vừa nói ta không biết là vật gì, trong đó có phải có hiểu lầm hay không? Nếu như các ngươi nghiêm hình bức cung, bằng vào tính tình thối tha của ta, dù biết ta cũng sẽ không nói.”

Vẻ mặt Thiết Đông Tấn hơi ngừng lại: “Tuyệt đối không có khả năng hiểu lầm, là ngươi sai khiến con chim đó đánh cắp Minh Nguyệt châu, mật thám tra được hạt châu đúng là trên người ngươi. Lần đầu giao thủ thua thiệt, ngươi lại phái người tra lại, không thể không khiến người ta hoài nghi, ngươi đang tránh né sự truy tìm của chúng ta hòng cất giấu riêng hạt châu.”

Ta cười khổ: “Hạt châu kia hình dạng thế nào? Trên người ta có vàng lá cũng có bạc, nhưng không hề có hạt châu. Chuyện cho tới bây giờ, ta không hề lừa các ngươi . . . . . . Đợi chút. . . . . .” Ta nuốt nước bọt, loài chim, biết bay. . . . . . Nhớ tới hạt châu nhỏ mà huyết cáp tha trở về: “Hạt châu kia lớn tầm một tấc? Toàn thân màu xanh lá cây?”

Ánh mắt của Thiết Đông Tấn nghiêm nghị: “Nếu ngươi đã biết, cần gì phải giả bộ hồ đồ.”

Ta giật giật khóe miệng, lặng yên suy nghĩ sau khi trở về ta có nên ăn thịt con huyết cáp kia không đây. . . . . . Ta chịu nhiều khổ cực như vậy rốt cuộc là vì nó: “Chẳng lẽ cái đó không phải là hạt châu bình thường thôi sao?”

Vẻ mặt mọi người căng thẳng, ta mơ hồ cảm thấy đây là sắp bị hành hung. . . . . . Thiết Đông Tấn hết sức tốt tính nói: “Cô nương, hạt châu này là tín vật đính ước mà Thành chủ đưa cho Thành chủ phu nhân.” Hắn giật giật đầu ngón tay, đưa ra một bàn tay: “Là vật gia truyền, có thể mua được năm tòa thành trì.”

“. . . . . .”

Nghĩ tới việc nửa tháng này ta cõng năm tòa thành trì đi đường, tâm tình lập tức nặng nề. . . . . . Lại nghĩ đến việc ta không thể bán năm tòa thành trì đi, cuộc sống bỗng trở nên u ám. . . . . .Không đợi ta hối hận xong, cửa chợt bị đẩy ra, một người vịn tường thở: “Có người xông vào Vận hành điện muốn ám sát Thành chủ.”

Còn chưa kịp phản ứng, trong phòng mọi người hoa lạp một tiếng tất cả đều không thấy. Ta lập tức nhặt kiếm trên đấy chém đứt xích trên tay chân Vũ Thiên Tầm, thăm dò hơi thở, quả nhiên là trúng thuốc mê. Ta lấy rệp phấn, phẩy phẩy gió vào mũi nàng, thấy nàng nhướng mày, tỉnh lại, bộ dạng muốn ói nói: “Cái... cái mùi gì vậy?”

“Hắc hắc.” Ta cất bình, đi đỡ nàng: “Đi thôi.”

Thần chí của Vũ Thiên Tầm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, yếu ớt nói: “Giáo chủ đâu?”

“Hắn. . . . . .” Ta ngẩn người, cái người đi ám sát thành chủ sẽ không phải là Thủy Hành Ca chứ? Ta nhét bình vào trong tay nàng: “Tự mình khôi phục tinh thần, ta đi tìm Giáo chủ của các ngươi, nếu là hắn thì chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.”

Vũ Thiên Tầm gật đầu, ta vội vọt ra ngoài, gấp đến độ sống lưng đã toát mồ hôi lạnh. Coi như Thủy Hành Ca lợi hại, nhưng đó cũng là Thành chủ, Thành chủ a, sẽ có bao nhiêu người bảo hộ, hắn không sợ sẽ bị chém thành mảnh vụn ư. Dù là cứu được ta ra ngoài, vậy phải làm thế nào rời khỏi Lạc Thành.

Ta vừa nghĩ tới việc muốn bóp chết huyết cáp vừa nghĩ tới Thủy Hành Ca phải đối mặt nhiều người như vậy chân cũng bắt đầu mềm nhũn, thật vất vả bắt một tên lính gác để cho hắn dẫn đường đi cái gì cái gì mà điện. Còn chưa vào cửa chính đã thấy trên mặt đất người bị thương nằm la liệt vết máu đầy khắp viện.

“Thủy Hành Ca. . . . . .” Ta bước nhanh chạy vào bên trong, một đường máu, chỉ sợ không cẩn thận, sẽ thấy hắn cũng nằm ở nơi trong đó.

Chân vừa mềm, chạy vừa vội, con đường ngắn ngủn mấy chục trượng, té không biết bao nhiêu lần, răng cũng đụng đến sắp rụng rồi.

Rốt cuộc thì cũng đi đến trước một cánh cửa gỗ đỏ tươi, tiếng binh khí cạch cạch vang dội, đâm vào trong tai vừa sợ lại vừa an tâm, kinh hãi là lực chiến đấu của Thủy Hành Ca thật kinh người, an tâm là Thủy Hành Ca vẫn còn sống.

Ta sải bước vào cửa chính, xa xa chỉ thấy một bóng áo đen như ma quỷ. Ánh kiếm như cầu vồng giữa đám mây mù màu đen, trường kiếm như hàn phong quét qua. Gương mặt tuấn mỹ bén nhọn mà cứng ngắc, cả người tràn đầy khí lạnh, tất cả đều là lệ khí bức người. Ta sửng sốt, vẫn hay châm chọc hắn là quái thú, nhưng hôm nay hắn mới thật sự giống như mãnh thú không người nào có thể ngăn cản.

“ Thủy Hành Ca.”

Ta bất chấp những người đang kêu rên đầy đất, chạy tới, cả người hắn tràn đầy khí diễm uy hiếp, hình như nghe thấy giọng ta, hắn xoay người lại, người khác cũng không ai dám lên trước, tầng tầng lớp lớp bảo hộ ở ngay trước trước cửa lớn.

“Thủy Hành Ca!” Ta nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt hắn: “Ta không sao.”

Vùi mặt trong lồng ngực của hắn, hơi lạnh thấm vào mặt, mới phát hiện ra mới vừa rồi mình khóc suốt một đường.

Sợ hắn có chuyện, sợ hắn sẽ giống như phụ thân mẫu thân đột nhiên rời đi, sợ hắn cũng sẽ bỏ lại ta. Về sau ta nhất định sẽ để tâm nhiều hơn, không nói những lời vô nghĩa, không làm những chuyện dư thừa.

Thủy Hành Ca vỗ vỗ đầu của ta: “Ngoan, trước hết giết đi ra ngoài lại khóc, nếu không chúng ta sẽ bị băm thành thịt vụn.”

Nghe được hai chữ thịt vụn tiếng khóc của ta dừng lại, vội ngẩng đầu tìm trong đám người: “Thiết Đông Tấn? Thiết Đông Tấn?”

Thiết Đông Tấn bình tĩnh đi ra: “Tại hạ ở đây.”

Ta không còn khóc, nghiêm túc nói: “Hạt châu kia đang ở trong khách điếm, ngươi có thể dẫn người đi tìm, tìm được hạt châu vậy chuyện của chúng ta cùng quý thành chủ sẽ kết thúc. Huống chi ngươi cũng nhìn thấy, nếu đánh tiếp, hai bên đều không có chỗ tốt. Ta cũng không cố ý lấy hạt châu kia, khiến các ngươi huy động nhân lực lại đả thương nhiều người như vậy thật vô cùng xin lỗi.”

Vẻ mặt của Thiết Đông Tấn ta không nợ ngươi tiền ngươi cũng không thiếu ta tiền đáp lại: “Tại hạ chỉ là đội trưởng cai ngục, không có quyền làm chủ.”

Chợt có tiếng cười nhạt truyền đến: “Làm tổn thương hơn trăm hộ vệ của Lạc Thành ta, muốn đi dễ dàng như vậy sao”, sau đó những người bảo hộ mặc đồ đỏ tươi ở cửa lập tức tránh sang hai bên, lặng lẽ không tiếng động. Ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, một nam tử mặc tơ lụa thượng hạng tầm trên dưới ba mươi tuổi bước ra ngoài, vẻ mặt lạnh lùng mà nghiêm trang, vừa mở miệng, giọng nói lại càng thêm lạnh lùng: “Một kẻ trộm nhỏ nhoi, trộm Minh Nguyệt châu hôm nay lại giả vờ như không hay biết.”

Hắn vừa mới nói xong, bên cạnh một cô gái thần sắc lạnh lùng dáng vẻ ung dung, mặc y phục màu xanh thêu trăm hoa đua nở nói: “Giết bọn họ, hạt châu có hay không không sao cả.”

Nam tử khẽ gật đầu: “Theo ý phu nhân.”

Ta nuốt một cái, hai người này là Thành chủ của Lạc Thành Tô Ảnh cùng băng sơn mỹ thê. . . . . . Đợi chút. Ta híp híp mắt, lôi Thủy Hành Ca bước tới phía trước một bước, lại bước thêm một bước.

Không đợi ta lại bước tới, tầng hộ vệ kia lại vây lên phía trước.

Băng mỹ sơn nhân nhíu mày lại, lạnh giọng: “Lui ra.”

Sau đó nhìn ta chòng chọc hồi lâu, khóe môi dần dần nhếch lên cao.

Thủy Hành Ca chợt thở dài một tiếng: “Thu Thu, nếu ta nhớ không lầm, hình như Thành chủ phu nhân họ Thẩm?”

Ta cười lớn, nhảy lên phía trước: “Lục tỷ! Ta là Nhị thập thất muội!”

Mọi người ngẩn ngơ, đúng, ngẩn ngơ. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.