Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 50: Chương 50: Chương 49




Ta ngớ người hồi lâu: “Huynh nói cái gì? Đông Đông. . . . . . Không thể nào!” Ta suýt chút nữa thì quăng quyển sách của hắn đi “Hôm qua ta mới nhìn thấy Đông Đông, làm sao có thể chết!”

Thủy Hành Uyên lắc đầu: “Đúng là chết rồi, năm năm trước, ta tìm được nàng thì nàng đã đói chết ở đầu đường.”

Ta ôm ngực, hắn không có lý do lừa ta, nhưng ta lại cảm giác không thể nào: “Ngày hôm qua nàng còn sinh long hoạt hổ chạy tới gọi ta tỷ tỷ, ta còn nói với nàng rất nhiều. Ta còn gặp được nghĩa phụ và nghĩa mẫu của nàng, rõ ràng nàng còn sống, sống rất tốt.”

“Đệ muội. . . . . .”

Ta xoay người chạy ra bên ngoài, tới Duyệt Lai tìm Đông Đông, đưa nàng đến trước mặt hắn, nói cho hắn biết, đây là Đông Đông nhà ta, nàng còn sống, hắn nhất định đã nhận lầm người.

Ta biết trên cõi đời này có rất nhiều chuyện kỳ quái, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, Thủy Hành Uyên làm việc cẩn thận, tính tình cũng trầm ổn, hắn có thể nhận lầm người sao? Nhất định là nhận lầm.

Một đường đi về phía trước, chạy hồi lâu, rốt cuộc cũng đến khách điếm. Chạy lên lầu, dùng sức gõ cửa, bên trong không có ai trả lời. Ta vội gõ thêm mấy cái, cuối cùng dứt khoát dùng chân đạp cửa! Tương lai sẽ là người nhà Thủy gia, tất nhiên phải học được kỹ năng phá cửa mà vào nha.

Chân mới vừa đá ra, cửa cọt kẹt một tiếng mở ra, ta thu chân không kịp, một cước đá bay người trước mắt. . . . . .

Ta: “. . . . . . Đông Đông!”

Đông Đông muội không được chết, tỷ tỷ không phải cố ý, muội mau. . . . . . Mập mạp này là ai? Ta híp híp mắt, cũng không phải nghĩa phụ Đông Đông, mặt mày vẻ thư sinh. Ta túm vạt áo của hắn, vung quả đấm: “Ngươi giấu Đông Đông ở đâu! Nàng đi đâu rồi !”

Tên mập kêu rên thật thê thảm: “Ta...ta không biết cái gì Đông Bắc, ta ở đây ba ngày không hề gặp ai, nữ hiệp có phải ngươi đi nhầm phòng hay không.”

“Tiên sư nhà ngươi! Ta sao có thể đi nhầm!” Ta nhìn lướt qua đồ đạc trong phòng, cách bài trí giống y với tối hôm qua ta đứng ở ngoài cửa nhìn thấy “Tối hôm qua ở đây còn có một vị cô nương, đừng hòng gạt ta. Ngươi nói hay không, không nói ta đánh gẫy xương sườn ngươi.”

Tên mập khóc ra thành tiếng: “Nữ hiệp tối hôm qua ta vẫn luôn ở trong phòng, căn bản không có cô nương. . . . . . Ô ô ô, không phải là quỷ chứ, cứu mạng a. . . . . .”

Ta ngẩn người, bỏ rơi hắn chạy xuống lầu, một phát bắt được tiểu nhị đang rót trà. Tiểu nhị không kịp thu tay lại, nước trong ấm trà vẩy ướt nửa người ta, may mắn ta mặc xiêm áo rất dầy ngăn trở, cũng không bị bỏng: “Ngươi nói cho ta biết, tối hôm qua căn phòng thứ ba trên lầu hai bên tay phải, là người nào ở!”

Tiểu nhị run run nói: “Là một vị công tử trên dưới ba mươi tuổi.”

Ta giật mình buông lỏng tay: “Nhưng rõ ràng tối hôm qua ngươi nói là một vị cô nương, cô nương.”

“Một, là một vị công tử , hơn nữa. . . . . . Tối hôm qua ta cũng chưa từng thấy ngài nha.”

Ta hoàn toàn ngây ngẩn, tiểu nhị giãy thoát khỏi tay cũng không biết. Thất hồn lạc phách ra khỏi khách sạn, tùy ý đi một phương hướng, tìm từng người một, người đi trên đường phố đều bị ta nhận một lần.

Đông Đông ở nơi nào, tất cả mọi việc tối hôm qua chỉ là ảo giác sao?

“ Đông Đông. . . . . . Đông Đông?”

Không biết đi bao lâu, trên đường phố đã không có người, người bán hàng rong cũng đã sớm thu đồ. Ta ngồi trước một cửa hàng, ôm đầu gối trống rỗng nhìn tuyết bay đường cái, đêm 30 rồi. . . . . . Trong thoáng chốc có người gọi ta, ngẩng đầu nhìn lại, là Thủy Hành Ca. Ta đứng dậy ôm lấy hắn, chui đầu vào lồng ngực hắn: “Thủy Hành Ca, Đông Đông chết rồi. . . . . .”

Thủy Hành Ca nhỏ giọng: “Có lẽ huynh trưởng nhìn lầm rồi.””Thật sự chết rồi. . . . . .” Ta khóc thành tiếng “Tối hôm trước ta đi gặp nàng, mặc dù khí sắc nàng rất tốt, nhưng ta có thể cảm nhận được khí lạnh quanh thân nàng. Ta cho rằng nàng lạnh, nhưng vừa rồi tiểu nhị nói, chưa từng gặp qua nàng. Nếu như nàng là khách trọ, dáng dấp của ta và nàng giống hệt nhau, tiểu nhị sao không nhận ra? Những thứ kia đều là ảo giác, là Đông Đông cố ý muốn để cho ta nghĩ nàng sống rất tốt mà làm ra ảo giác.”

“Thu Thu đừng khóc, nàng mệt rồi, chúng ta đi về trước, đợi gặp Lục tỷ, Lạc Thành là của Tô gia, muốn tìm một người không hề khó.”

“Ta sợ nàng trốn tránh ta. . . . . . Nếu như không phải vậy, tại sao không tiếp tục gạt ta, gạt ta nàng còn sống.” Nghĩ tới Đông Đông lúc nhỏ rất khải ái luôn chạy theo phía sau ta có thể thật sự không còn trên đời, lòng ta đau như đao cắt.

Thủy Hành Ca ôm ta trở lại sân nhỏ, vừa vào cửa Tiền Lai Lai đã cực kỳ tức giận nhảy tới, nếu không phải Thủy Hành Uyên lôi bím tóc của nàng, nàng đã sớm nhào tới cắn người: “Nào có ai châm cứu được một nửa đã chạy đi! Huyệt đạo toàn thân bị phong kín, nếu tùy ý rút châm rất có thể sẽ chết có biết không! Thủy Hành Uyên chàng nhìn đệ đệ của chàng, ta không trị nổi!”

Thủy Hành Uyên vỗ vỗ đầu của nàng: “Ngoan, đợi lát nữa mua kẹo cho nàng ăn.”

“A a a a!”

Ta ngây ngẩn nhìn hắn, Thủy Hành Ca không nói một lời đi vào trong nhà, thả ta lên giường. Ta níu tay hắn: “Lần sau ta sẽ không chạy loạn, sẽ không rời đi mà không nói một câu, sẽ không lỗ mãng gây sự với chàng như vậy nữa.”

Thủy Hành Ca cười: “Nghe thấy muội muội của mình có chuyện, không lập tức đi tìm không phải Thu Thu nhà ta rồi.”

Tổn thương cũ thêm tổn thương mới, ta cảm thấy thật đau đớn, ôm hắn thế nhưng lại không khóc nổi, hồi lâu mới nói: “Mặc kệ như thế nào, ta vẫn muốn tìm Đông Đông. Cho dù nàng là quỷ, cũng là muội muội của ta.”

Thủy Hành Ca đáp một tiếng, tay khẽ buông lỏng. Ta vội rời khỏi ngực hắn, chỉ thấy khóe môi hắn có vết máu, ta nâng tay lau đi, là máu tươi. Ta vội nhảy xuống giường, kéo Tiền Lai Lai vào nhà.

Tiền Lai Lai cầm châm đứng bên cạnh bĩu môi: “May mắn nội công của ngươi thâm sâu, nếu không chân khí quấn thân sớm đã nghịch hành mà chết.”

Đầu ta đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt Thủy Hành Uyên nhẹ nhõm vui vẻ nói: “Đệ đệ của ta võ công dĩ nhiên không thể tầm thường.”

. . . . . . Huynh trưởng đại nhân ngài có thể nghiêm túc một chút hay không. . . . . . Ta ở một bên cầm tay Thủy Hành Ca, hắn lại rất bình tĩnh: “Ta không sao.”

Ta dùng sức gật đầu: “Ừm! Chàng chắc chắn không có việc gì.”

Sau chữa trị Thủy Hành Ca dần dần khôi phục hơi sức, thấy hắn đã tốt hơn một chút, ta thận trọng nói: “Ta muốn tới Hành vận điện tìm Lục tỷ.”

Hắn lặng yên, gật đầu: “Cẩn thận. Huynh trưởng có thể đi cùng với Thu Thu không?”

Thủy Hành Uyên lại không cự tuyệt, đi theo ta một bên líu ra líu ríu, tâm tình buồn khổ của ta cũng bị hắn nhiễu loạn đi rồi.

“Cái đó. . . . . .” Ta ôm vẻ mặt đau khổ bắt chéo tay chờ đợi rốt cuộc hắn cũng đã dừng lại nghe ta nói rồi, trong lòng hết sức thấp thỏm “Huynh phát hiện Đông Đông ở chỗ nào. . . . . . Lúc ấy nàng như thế nào?”

Thủy Hành Uyên nói: “Năm năm trước ta đi tới Lãng Châu, cũng chính là cách Lạc Thành ngàn dặm, gặp được Thẩm Đông. Chẳng qua lúc đó nàng đã chết rét ở đầu đường. . . . . . Ta bèn tới tiệm mua quan tài, chôn cất nàng ấy.”

Ta hít sâu một hơi: “Cám ơn. . . . . . Chỉ là ta vẫn không muốn tin. . . . . . Ta muốn tìm nàng hỏi cho rõ ràng.”

Lúc này hắn cũng không nói gì nữa, gật đầu: “Hợp tình hợp lý, đệ đệ không có nhìn lầm người, muội là cô nương tốt.”

Ta cười nhạt, cảm thấy thật chua sót. Đến Hành vận điện, Lục tỷ đang ở hậu viện tỉa hoa cỏ, cầm trong tay một cái kéo nhỏ tinh sảo, sửa hoa lá. Thấy ta, nàng đặt cây kéo xuống đi tới, vẫn là gương mặt băng sương như cũ: “Tiểu Thu.”Nếu không phải ta biết tính tình Lục tỷ . . . . . . Gương mặt cùng tính tính này trong mấy thoại bản thông tục vừa xuất hiện căn bản sẽ lập tức bị coi là người xấu, dám nói Lục tỷ là người tốt khẳng định không quá mười người. Ta yên lặng suy diễn trong lòng, nói: “Tỷ, ngày hôm qua ta đã nhìn thấy Đông Đông.”

Lục tỷ hơi ngừng lại: “Nhị thập bát muội? Hôm nay nàng đang ở đâu? Có chỗ ở hay chưa?”

Trong lòng ta thấy Lục tỷ săn sóc như vậy mà ấm ấp, lại vì Đông Đông mà than thở: “Tối hôm qua ở Duyệt Lai Khách điếm gặp được nàng, nhưng hôm nay tới, ở đó lại là một nam tử. Ta tìm rất lâu cũng không thấy nàng, cho nên muốn nhờ tỷ tỷ giúp một tay cùng nhau tìm nàng. Bức họa hay gì đó, kêu họa sĩ dựa theo hình dáng của ta vẽ là được rồi.”

Lục tỷ gật đầu, quay sang bên cạnh sai bà vú già đi tìm họa sĩ.

Chỉ chốc lát họa sĩ trùng trùng điệp điệp. . . . . . Không sai. . . . . . Trùng trùng điệp điệp đi tới ba mươi người. . . . . .

Sau đó ta ngồi ở giữa sân, trước sau ba trăm sáu mười độ không góc chết để cho bọn họ vẽ. Ta liếc nhìn ở góc dưới bên phải của một bức họa ghi số tiền thưởng. . . . . . Chắp tay nhìn trời, xem ra sau khi trở về ta phải nhờ Thủy Hành Ca giúp ta dịch dung, nếu không một ngày bị bắt một trăm lần có lẽ cũng có thể.

Ám ảnh của Tô gia rất nhanh lấy bức họa đi, lúc ta rời khỏi Lục tỷ còn đặc biệt cầm khăn che mặt cho ta, che cực kỳ kín kẽ, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Rời khỏi nhà tỷ phu, ta thở ra một hơi. Thủy Hành Uyên vừa rồi còn rất an tĩnh lại bắt đầu nói tới nói lui, ta giơ tay lên: “Huynh trưởng đại nhân, huynh lớn hơn Thủy Hành Ca bao nhiêu?”

Hắn nghiêm túc đáp: “Ba tuổi.”

“Ba tuổi, ba tuổi. . . . . . Vậy tuổi của huynh cũng trưởng thành rồi. . . . . .” Ta híp híp mắt “Huynh nên thành gia lập nghiệp, cưới Tiền cô nương thôi. Ta thấy cô ấy rất thích huynh.”

Thủy Hành Uyên cúi đầu nói: “Nghe nói nữ nhân lớn tuổi một chút sẽ rất thích làm bà mai, đệ muội ngươi đã đến cái tuổi đó rồi sao?”

“. . . . . .” Sự thật chứng minh chúng ta không có tiếng nói chung, ừm!

Già trẻ lớn bé trên đường, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều dán đầy bức họa, ngay cả thị vệ cũng tới từng nhà hỏi thăm, thỉnh thoảng còn có thể thấy ám ảnh nằm trên nóc nhà người ta nhấc mảnh ngói nhìn trộm. Ta không khỏi cảm thán đây chính là thần tốc.

Về đến nhà, vừa mới vào viện, Tiền Lai Lai đã chạy tới ôm lấy cánh tay Thủy Hành Uyên vẻ mặt uất ức: “Ô ô ô, đệ đệ chàng phun vài ngụm máu, làm ta sợ muốn chết.”

Ta vừa nghe, vội chạy vào trong nhà, sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân chạy ầm ầm phía sau, đang đầy bụng nghi ngờ, nhìn người trên giường, rõ ràng mạnh khỏe không việc gì. Nhìn ra ngoài cửa sổ, đã sớm không thấy Tiền Lai Lai không có y đức đó đâu rồi.

Sắc mặt Thủy Hành Ca vẫn nhợt nhạt như cũ, nhưng âm điệu không có gì khác thường: “Thu Thu.”

Ta ngồi ở mép giường, giúp hắn chèn lại góc chăn: “Ta vừa từ chỗ Lục tỷ trở về, tỷ ấy đã cho người dán tranh, nếu Đông Đông vẫn còn ở trong thành, rất nhanh có thể tìm được.”

“Nếu nàng lo lắng, hãy nói ra, đừng để ở trong lòng.”

Ta thử nhe răng, vỗ vỗ ngực: “Ta không sao.” Cuối cùng thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Hôm nay là đêm ba mươi! Ta quên mua thức ăn rồi!”

Thủy Hành Ca chau lông mày, vẻ mặt ý giờ nàng mới phát hiện thật là ngu ngốc nói: “Ta có thể ăn cháo trắng.”

Ta nằm trên chăn khóc: “Ta không thể! Ta muốn ăn thịt, ăn cổ vịt.”

“Ngoan.” Thủy Hành Ca cúi người vén vạt áo, lộ ra cơ ngực bền chắc, khóe môi nâng cao, cười tà mị lại cuồng luyến : “Muốn ăn thịt, nơi này có.”

Ta nhất thời ngổn ngang trong gió. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.