Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 40: Chương 40: Chương40




Vạn Thần Y lại bẫy ta một số bạc lớn, ta kiểm lại một chút Thập thất ca cho ta một bọc vàng lá, đã dùng sắp hết rồi. Đau lòng a. . . . . .

Kẻ đầu sỏ đang ngồi bất chính ngay đó, vừa nghe phải nằm trên giường hơn hai mươi ngày, thiếu chút nữa ta nhảy dựng lên: “Vạn Thần Y, trả vàng lại cho ta!”

Vạn Thần Y vừa đảo thuốc vừa xem thường nhìn ta: “Ngươi cho rằng thương thế của ngươi vô cùng nhẹ? Gẫy ba cái xương sườn, ba cái đó. Ngươi còn có hơi sức nói chuyện cũng đã không tệ rồi. Hơn nữa nếu là đại phu khác phải nằm ít nhất hơn hai tháng được chứ!”

Ta nhịn đau đưa số vàng còn lại trong túi cho hắn: “Có thể rút ngắn lại mấy ngày hay không?”

Vạn Thần Y do dự, cực kỳ không muốn nói: “Hai mươi lăm ngày đã là nhanh nhất rồi.”

Đến Vạn Thần Y cũng nhịn được sức hấp dẫn của tiền bạc, vậy khẳng định là không thể rút ngắn. Ta than thở: “Người của Ma giáo vẫn còn ở Y cốc?”

“Chậc, ngồi chồm hổm trong nhà vệ sinh cũng có tới năm người vây quanh, thật là không còn riêng tư rồi.”

Ta cười ha ha, đau đến hít vào một ngụm khí lạnh: “Ngaoo~.”

“Ha ha ha ha.” Vạn Thần Y cười lớn.

“. . . . . .” Đại phu vô lương tâm. . . . . .

Thủy Hành Ca trở lại từ bên ngoài, cầm một bọc đồ cho ta: “Mứt hoa quả.”

Ta nhận lấy, hỏi: “Ngài đi đâu lâu như vậy?”

“Đi mua quần áo và mứt hoa quả, sai Vũ Thiên Tầm truy tìm những người áo đen kia, sắp xếp người đi theo các Chưởng môn ký kết khế ước thương lộ. Thương thế như thế nào, còn đau phải không?”

“Đau.” Ta chỉ chỉ người đang đảo thuốc: “Vạn Thần Y lại thu một số tiền lớn.”

Thủy Hành Ca không chút suy nghĩ: “Không sao, chỉ cần thương có thể tốt là được.”

. . . . . . Ta vốn cảm thấy ta là người thật hào phóng, nhưng so sánh với Thủy Hành Ca, quả thật chính là một thần giữ của. Nhìn lại Vạn Thần Y, đã cười thành một đóa hoa.

Đậu Đậu sắc thuốc tốt rồi đưa tới đây, ta uống một hơi hết, đắng cau mày, lại ăn một miếng mứt hoa quả.

Không qua mấy ngày, thương thế đã khôi phục rất nhanh. Ngày hôm đó dậy sớm, ta đưa tay nhấn nhấn nhẹ, không đau. Lại nhấn thêm vài cái, thật sự không đau. Ta xuống đất nhẹ nhàng nhảy nhảy vài cái, vừa đúng lúc Đậu Đậu bưng thuốc đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng, tức giận nói: “Tỷ tỷ làm sao ngươi có thể chà đạp cơ thể mình như vậy!”

“Đậu Đậu, ta rất ổn.” Ta vỗ vỗ đầu của hắn, lại nhảy lên: “Lạp lạp lạp, có muốn ta đánh một bộ quyền cho ngươi xem không?”

“. . . . . .”

Tìm được Vạn Thần Y hắn đang ở trong rừng trúc đánh quyền, thấy ta nhảy nhót chạy tới, kinh ngạc nói: “Ngươi...ngươi. . . . . .”

Ta vỗ vỗ eo: “Toàn bộ đã tốt.”

Vạn Thần Y hồ nghi đi tới, lấy tay muốn sờ vết thương, mới vừa đụng tới xiêm áo, đã bị người ta nắm lấy cổ tay vặn lên, hắn gào thét: “Buông, buông tay.”

Thủy Hành Ca buông ra, nói: “Theo bản năng sẽ dùng chút sức lực.”

Ta vẫy vẫy với hắn: “Thủy Hành Ca, thương thế của ta đã lành, có thể đi Tứ Xuyên tìm Tiền tài với ngài rồi.”

“Ta đưa cô trở về Ngũ độc sơn, không còn nghi ngờ gì, những ngững người kia nhằm vào ta.”

Ta dừng một chút, nhìn hắn nói: “Thủy Hành Ca, ngài thật sự không hiểu tâm tư cô nương.”

Thủy Hành Ca cau mày, Vạn Thần Y cũng gật đầu: “Thủy Giáo chủ, ngươi tuyệt không hiểu tâm tư cô nương.”

Lúc này chân mày của hắn nhíu sâu hơn.

Ta giận dữ trở về dọn dẹp quần áo, không cùng thì không cùng, không cùng cũng không đi theo, ta trở về Ngũ độc sơn, hắn sẽ không lo lắng cho ta sao. Coi như hắn không lo lắng cho ta...ta cũng sẽ lo lắng cho hắn.

Xếp xong y phục, đột nhiên cảm thấy như đưa đám.

Tiếng gõ cửa vang lên hai lần, giọng nói của Thủy Hành Ca vẫn nhàn nhạt như cũ: “Ta vào được không.”

“Ưmh.” Nhìn thấy hắn chậm rãi đi vào, ta thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục dọn dẹp: “Ta đợi ngài trở về.”

“Ừ.”

Một chữ rơi xuống, ta nhẫn nhịn không được nói: “Từ khi ta biết ngài tới nay, một đường đã trải qua nhiều chuyện lớn nhỏ như vậy, mệnh cũng thiếu chút nữa mất mấy lần, mà ta không sợ, tại sao lần này ngài lại muốn ta trở về. Đã như vậy, ngày đó ngài nên để cho ta trở về Ngũ độc sơn cùng sư phụ, giữ ta lại lại không cho ta cùng đi.”

Vạn Thần Y lộ ra cái đầu, lắc đầu: “Chậc chậc, Thẩm Tiểu Thu, ngươi thật là không hiểu ý định của những Đại nam nhân chúng ta.”

“Vạn Thần Y còn dư mười bảy ngày tiền xem bệnh, ông trả lại cho ta!”

“Các ngươi tiếp tục!”

Đùng, cửa đã đóng lại.

Ta buộc chắc bọc quần áo, đứng dậy, ôm quyền: “Cáo từ.”

“Thu Thu.” Thủy Hành Ca kéo ta, thở dài một tiếng: “Chính là đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta mới quyết định đưa cô trở về. Ngày đó nếu như mà ta không kịp thời khôi phục, cô sẽ như thế nào căn bản ta cũng không biết. Trước kia ta không có bất kỳ tình cảm gì, nhưng hôm nay đã khác. Hơn nữa sau khi ký hiệp ước thương mại, tất cả người của Ma Giáo sẽ về trở về, chỉ còn lại mấy người, nếu ta hóa thân, căn bản sẽ không thể bảo vệ được cô.”

Ta lẳng lặng nhìn hắn, giống như hiểu tâm tư của hắn, không phải là không lo lắng, mà bởi vì quá lo lắng. Thà bị nhớ thương, cũng không muốn giữ lo lắng bên người. Vạn Thần Y nói không sai, hai chúng ta đều ngu ngốc, căn bản không hiểu đối phương: “Nhưng ta không sợ. . . . . . Sau này sẽ ở chung một chỗ lâu dài, chỉ một chút khó khăn nguy hiểm, liền đưa ta đi? Thủy Hành Ca, ta muốn đi chung với ngài, dù là nguy hiểm hơn nữa, chỉ cần ngài ở đây bên cạnh ta là tốt rồi.”

Hắn thở dài một hơi: “Vậy thì cùng đến Tứ Xuyên.””Hắc hắc.”

“Con chuột.”

“. . . . . .”

&&&&&

Trước khi rời khỏi Y cốc, Vạn Thần Y vẫn muốn sờ eo của ta xem một chút có phải thật sự tốt rồi hay không, kết quả mỗi lần muốn sờ, đều bị Thủy Hành Ca đánh bay, lạnh nhạt nói: “Ta đã kiểm tra, quả thật đã khôi phục, Thần y đừng phí tâm nữa.”

Nhìn mặt Đậu Đậu ý vị sâu xa, ta kéo túi xách của hắn đen mặt: “Còn nhỏ tuổi không nên suy nghĩ sai lệch.”

Đậu Đậu giậm chân giận giữ nói: “Ngươi nói như vậy mới làm ta hiểu sai đấy!”

Ta và Thủy Hành Ca đến hôn cũng chưa từng hôn qua! Chỉ mới cầm tay! Ngươi nghĩ sai lệch không sợ phụ lòng chúng ta đây à.

Rời khỏi Y cốc thì đã là đầu mùa đông rồi. Ta cùng Thủy Hành Ca đi mua mấy bộ y phục mùa đông, người đánh xe cũng bị hắn đuổi trở về Tây Vực, tự mình lái xe, nói là sợ ở trong xe ngựa bị người bên ngoài đánh lén. Ta bèn mua cho hắn một cái bao tay bằng lông cáo, tránh cho lúc đánh xe bị lạnh tay.

Bao lớn bao nhỏ ném lên trên xe, Thủy Hành Ca cầm dây cương, cười nói: “Thu Thu, hay là mua hết cả con đường này đi.”

Ta hừ một tiếng nói: “Không cần châm chọc ta, bên trong là Linh đan diêu dược mà ta lấy được từ chỗ Vạn Thần Y.” Cuối cùng ta ngồi ở một bên, ôm cánh tay hắn: “Nếu ta không phải là đệ tử của Ngũ độc giáo, nhất định sẽ bái Vạn Thần Y làm sư, về sau ngài có bị thương cũng sẽ không sợ. Đúng đúng, sau này ở hậu viện chúng ta hãy đào một cái ao lớn, sau đó nuôi một con rùa đen, đến ngày biến thân ngài cứ nằm ở trong hồ là được rồi, lại không lo thiên địch.”

“Thu Thu. . . . . .” Thủy hành ca khó nhọc nói: “Nếu như vậy, ta là rùa đen cô thật sẽ không ngại?”

Ta cười ha ha: “Ngài cũng đã từng biến thành cây hoa nhỏ ta còn có cái gì không thể tiếp nhận.”

Hắn thất thanh cười cười: “Tìm một cơ hội sẽ cho cô ôm Gấu trúc.”

Ta dùng sức gật đầu: “Ừm.”

Tứ Xuyên nói xa cũng không quá xa, đánh xe từ nơi này đi đại khái hơn hai mươi ngày. Chỉ là chúng ta một đường du sơn ngoạn thủy, hơn nửa tháng đã qua, mới đi được một phần ba lộ trình. Hắn đã chuẩn bị đến ngày biến thân, nguyệt sự của ta cũng sắp tới, chuẩn bị vào trấn nhỏ, dứt khoát tìm khách điếm ở.

Nay đã là ngày mùng tám, mặc dù đi giữa đường lớn, nhưng lại toàn đường hẹp quanh co. Đêm đó đám người áo đen không xuất hiện, mà Vũ Thiên Tầm vẫn không có hồi âm.

Một đường giặc cướp thấy không ít, lần trước mùng một một đám thổ phỉ liều mạng tới đánh cướp, đụng phải Thủy Hành Ca hóa thân thành con cọp, đuổi theo bọn họ chạy qua ba mảnh rừng. . . . . .

Trên bản đồ đánh dấu kế tiếp là Lạc Thành, tuy nói là thành trấn, nhưng nghe nói Thành chủ đời trước từng dẫn môn nhân giúp tiên hoàng bình định phản quân, vì vậy trong thành này không có quan viên giữ chức, Thành chủ chính là người đang nắm quyền, an cư một phương.

Ta ngồi trong xe ngựa vén rèm lên, khoác cho hắn một cái áo lông cáo: “Thủy Hành Ca, qua trấn này, chúng ta đi nhanh một chút đi, nếu không ngày càng lạnh hơn.”

Thủy Hành Ca nói: “Không vội. Mặc kệ lần này có thể giải độc hay không, đều sẽ trở về Ma Giáo xử lý sự vụ. Vì vậy thay vì ôm một tia hy vọng có thể giải độc, thà rằng một đường du sơn ngoạn thủy cũng vui vẻ. Ngày sau cùng nhau trở về Tây Vực, sợ là sẽ rất ít trở lại Trung Nguyên.”

Ta giờ mới hiểu được tại sao hắn lại không sốt ruột, không khỏi thò người ra hôn lên gò má hắn một cái, thỉnh thoảng ănđậu hũ của Thủy Hành Ca cũng không tồi: “Cái đó. . . . . . Sư phụ sư nương còn có sư huynh sư tỷ đối với ta rất tốt, trước khi đi Tây Vục có thể trở về Ngũ độc sơn bày rượu mừng không?”

Thủy Hành Ca gật đầu, âm thanh của xe ngựa lẫn vào giọng của hắn, nhưng vẫn nghe rõ ràng: “Được, nếu cô thích.”

Ta thả lỏng: “Ta thật sự may mắn ban đầu sư phụ để cho ta đi đưa tin, nếu chậm một ngày, sợ là sẽ không gặp được ngài.”

Thủy Hành Ca cười nói: “Ta cũng rất may mắn, không sớm cũng không muộn ở nơi đó gặp được cô.”

Hai chúng ta cười cười, xe ngựa chậm rãi đi vào Lạc Thành. Ta ở dưới cửa thành ngẩng đầu nhìn lại, hai chữ Lạc Thành đỏ như son, ngả sang màu đỏ sậm. Mạnh mẽ có lực, trên tường thành người canh giữ cũng không mặc quan phục, lại có mấy người đi đường qua lại.

Nói là thành, trên thực tế là triều đình để nằm vùng ở trong võ lâm làm kẻ chỉ điểm mà thôi.

Tìm khách điếm, tìm chưởng quỹ thuê hai gian phòng hảo hạng, mới vừa nói xong, chưởng quỹ dùng hai con mắt ti hí thô bỉ quan sát chúng ta, sau đó nói: “Công tử thật là khẳng khái, đối với nha hoàn cũng săn sóc như vậy, lập tức chuẩn bị cho ngài hai phòng hảo hạng.”

Ta nổi giận: “Ta có chỗ nào giống nha hoàn!”

Ánh mắt Thủy Hành Ca lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, thẳng đến lúc trên trán hắn mồ hôi lạnh toát ra, chưởng quỹ cười mỉa: “Tại hạ nhìn lầm.” Cuối cùng lại tiếp túc ghé tai nhỏ giọng: “Nếu như có người tới hỏi vị trí của hai vị, tại hạ nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài, yên tâm đi, chúng ta là người giữ chữ tín.”

Ta: “. . . . . .” Chẳng lẽ chúng ta trông giống như người bỏ trốn à. . . . . .

Thủy Hành Ca kéo tay ta, trực tiếp đi sang khách điếm đối diện, sau đó xa xa ngay trước mắt tên chưởng quỹ kia, quăng ra một túi bạc: “Làm phiền chưởng quỹ chuẩn bị hai gian phòng hảo hạng.”

Chưởng quỹ này so với chưởng quỹ lúc nãy thông minh hơn nhiều, không nhiều lời thêm một câu, lập tức ngoắc gọi tiểu nhị dẫn đường. Vào trong phòng, còn chuẩn bị một ấm nước nóng, nói là thấy hai vị đường xa mệt mỏi chuẩn bị cho hai vị tẩy trần.

Ngủ trưa một lúc, bụng quặn đau, đứng lên nhìn lại là nguyệt sự tới. Thay đai nguyệt sự, đổi một bộ y phục sạch sẽ, nhìn quần áo bị dính máu, bất đắc dĩ bỏ vào trong chậu gỗ, tới hậu viện giặt cho sạch sẽ thôi.

Mới vừa đẩy cửa ra ngoài, liền thấy cửa phòng bên cạnh cũng mở ra. Ta cười cười, mỗi lần ta vừa có động tĩnh gì, Thủy Hành Ca sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh, cảm giác an toàn tăng lên gấp bội. Hắn nhìn chậu gỗ trong tay ta, hơi nhíu mày: “Vẫn đang là ban ngày, sao lại thay quần áo rồi.”

Ta ho nhẹ hai tiếng: “Chuyện của cô nương gia.”

Thủy Hành Ca ăn ý một vẻ mặt sáng tỏ: “Có đau bụng hay không?”

“Ưmh, còn có thể nhịn. Nhưng xiêm áo phải giặt, nếu không qua một hai canh giờ sẽ giặt không sạch nữa.”

“Ném đi, ta đi mua thêm mấy bộ.”

Ta lắc đầu, coi như Thủy Hành Ca có bạc, cũng không nên xa xỉ như vậy: “Ngài đi tìm đại phu lấy chút thuốc, ta tới phòng giặt tẩy rửa một chút là sạch sẽ.”

Thủy Hành Ca gật đầu, trước khi đi lại bồi thêm một câu: “Không được đi lung tung, ta rất nhanh sẽ trở lại.”

Ta cười cười, thật sự coi ta là đứa trẻ. Hơn nửa tháng qua vẫn luôn không tách rời, rời đi một chút như vậy sao có thể có chuyện. Đến hậu viện, vừa rót nước nóng, đã nghe có người cười lạnh một tiếng: “Rốt cuộc thì đôi chim cũng đã rời đi một con.”

“. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.