“Thần y mời uống trà.”
“Thần y có muốn ta bóp chân cho cô?”
“Nếu không ta hát Tiểu khúc cho cô nghe nhé?”
Ta cực kỳ kích động nhìn nàng, hận không thể lập tức nhờ nàng giúp Thủy Hành Ca giải độc! Tiền Lai Lai lườm ta một cái: “Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ ta.”
“Giải độc!” Ta nghiêm túc kéo tay áo của Thủy Hành Ca, đưa lá thư giới thiệu của Vạn thần y tới: “Đây là thư của sư chất cô. . . . . . Sư thúc sư thúc, ta vẫn cho rằng cô là nam. . . . . .”
Tiền Lai Lai bĩu môi: “Nga Mi ở trong am ni cô không phải đều gọi sư thúc, chẳng lẽ phải gọi sư thẩm? Sư thái?”
Ta cười hai tiếng, nàng chỉ liếc mắt nhìn, lông mày nhíu chặt, nhìn Thủy Hành Ca: “Ngươi trúng độc kỳ quái như vậy sao? Chỉ có thể chẩn đoán bệnh nhưng không có cách nào giải độc? Hắc hắc, ngược lại rất thú vị, đưa tay.”
Ta nhất thời cảm khái đây mới là y đức, so với Vạn thần y tham tiền hẹp hòi thật tốt hơn rất nhiều.
Tiền Lai Lai dùng chỉ xem mạch, chân mày cũng vặn thành hình chữ Xuyên: “Kỳ quái, rõ ràng không bình thường nhưng lại giống như rất bình thường.”
Thủy Hành Ca bình tĩnh nói: “Trước kia bị độc vật cắn qua.”
Tiền Lai Lai nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi chưa nói hết sự thật.”
Thủy Hành Ca không phải là một người nói láo, ta nâng trán. Tiền Lai Lai khoát khoát tay: “Cũng được, sau khi chẩn mạch cũng không biết giải thế nào, coi như ngươi nói thật cũng giúp không được gì.”
“Sư thúc cô cũng không giải được?”
Thần sắc Thủy Hành Ca âm u, sau đó lại bày ra bộ dáng hiểu rõ, cầm tay của ta an ủi: “Không vội, Thu Thu, sẽ có biện pháp.”
Ta gật đầu một cái, an ủi mình thật ra thì giải không được cũng tốt, thấy thú loại đáng yêu sẽ có cơ hội ôm, còn đánh nhau thời điểm đánh không lại hắn sẽ ném gà mẹ vào trong ngực hắn, uy hiếp hắn nấu canh ăn, suy nghĩ một chút thật ra cũng rất tốt đẹp.
Tiền Lai Lai chợt nói: “Ngược lại cũng không phải hoàn toàn không có cách nào, nếu không ngươi cho ta một chút máu, trở về ta sẽ suy nghĩ một chút?”
Thủy Hành Ca nửa phần do dự cũng không có nói: “Được.”
Dứt lời, cũng không biết Tiền Lai Lai móc ra từ đâu môt cây chủy thủ, tay trái cầm bình dược, tay phải vẽ thành một đường, mắt thấy mũi dao sắp hạ xuống, cửa bị bốp một tiếng đập bể, tiếng gió vang cực lớn, một bóng đen thoáng đã đến trước mặt, chủy thủ rơi xuống. Ta sững sờ hồi lâu, ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ đâu Thủy Hành Uyên xuất hiện, không đúng, mới vừa rồi phá cửa mà vào chính là hắn! Thủy gia không có một ai có thể đi vào bằng cửa chính sao!
Thủy Hành Uyên bắt được tay phải của Tiền Lai Lai, lắc đầu trấn định nói: “Lai Lai, tại sao nàng có thể hạ độc thủ với đệ đệ của ta. Hắn vừa tới Lạc Thành, nếu có đắc tội nàng xin hãy tha lỗi. Cô nương gia, múa đao lộng thương là không tốt, tìm một tú nương dạy nàng thêu hoa, học may vá, nếu cứ như thế này sẽ không ai thèm lấy nàng.”
Huynh trưởng đại nhân ngươi không đi làm lão phu tử thật sự là nhân tài không được trọng dụng a. . . . . .
Tiền Lai Lai trợn mắt: “Thủy lắm mồm, ta là đang chữa bệnh cho đệ đệ ngươi!”
Thủy Hành Ca nghiêm túc gật đầu: “Đúng là đang chữa bệnh.”
Ta ôm tâm tình huynh trưởng đại nhân ngươi đắc tội với nữ nhân ngươi xong đời xin tự bảo nhìn hai người bọn họ, yên lặng lại cảm giác như nhìn thấy chút kỳ quái. . . . . . Nghiêng đầu nhỏ giọng: “Thủy Hành Ca, đây là tẩu tỷ của chàng?”
Tiền Lai Lai nhảy lên: “Phi phi! Kẻ nào dám nói ta và tên bệnh lao này là một đôi. Ta mặc kệ, ta không muốn trị, tay bị nắm đau, ai yêu ~”
Ta liếc mắt nhìn một vết đỏ trên cổ tay cũng không có, nói dối để làm nũng như vậy cũng thích hợp sao. . . . . .
Vẻ mặt Thủy Hành Uyên không chút thay đổi nói: “Nếu không dùng Minh Nguyệt châu để đổi, trước hãy chữa bệnh cho đệ đệ của ta đã.”
Tiền Lai Lai le lưỡi: “Ngươi đi đâu tìm Minh Nguyệt châu? Nó đã bị đánh cắp.”
“Sẽ tìm được.”
“Ngươi không tìm được.” Tiền Lai Lai vỗ vỗ tiểu bao bên hông: “Bởi vì nó ở trên người ta.”
Ta: “. . . . . .”
Chuyện này. . . . . . Chuyện này ta muốn hôn mê, là Tiền Lai Lai trộm Minh Nguyệt châu?
“Không đúng.” Ta giơ tay lên: “Làm sao cô sai bảo được huyết cáp?”
Tiền Lai Lai nháy mắt: “Ta không có sai bảo. Trước hắn tìm ta hỏi ít chuyện, ta muốn hắn dùng Minh Nguyệt châu trao đổi. Kết quả không ngờ hắn thật sự chạy đi trộm, dọa ta vội vàng đuổi theo. Nhưng đến đó, một đống thị vệ hôn mê trên đất, lại không thấy bóng dáng hắn đâu, còn tưởng rằng hắn bị giam ở trong mật thất. Lúc ta mở cửa, thấy hạt châu vẫn còn ở đó, nhất thời dao động muốn mang hạt châu đi. . . . . .”
Ta sẵng giọng: “Sau đó cô thật sự đã trộm đi? !”
Tiền Lai Lai cười gượng hai tiếng: “Đúng vậy, ai nghĩ đến ta vừa mang dạ minh châu bên hông đặt lên, đã bị một con chim bồ câu cắp đi. Ta sợ quá nên đã trốn đi.” Cuối cùng nàng còn nghiêm nghị: “Mới đầu ta chỉ là muốn xem mấy ngày rồi trả về, nhưng ta nằm úp sấp ở ngoài điện mấy lần, nhìn thấy canh giữ sâm nghiêm, cũng không dám đi. Vậy mà hắn lại không hề xuất hiện!”
Thủy Hành Uyên nói: “Ngày đó đi trộm Minh Nguyệt châu, không ngờ vừa mới tiến vào, lại nghe thấy có người tới, cho nên ta rời đi. Thì ra là người kia là nàng . . . . .”
Trên mặt ta cứng ngắc, cuối cùng mọi chuyện lại là như thế này.
Thủy Hành Uyên cùng Tiền Lai Lai đạt thành hiệp nghị, giúp nàng đi trộm Minh Nguyệt châu. Kết quả không ngờ trên đường đi huyết cáp cũng tiến vào, sau khi hắn đóng cửa. Tiền Lai Lai đuổi đến, thấy thị vệ hôn mê ở bên ngoài, cho rằng Thủy Hành Uyên bị nhốt ở bên trong, vì vậy lại mở của ra. Lấy đi hạt châu thật, đổi một hạt giả. Nhưng không ngờ hạt châu giả bị huyết cáp cắp đi. Nàng vội vàng đóng cửa chạy trốn, mà huyết cáp mang theo giả hạt châu tới khách điếm lại bị ta thu hồi, Ám ảnh của Lục tỷ phu men theo đầu mối truy xét được trên người ta, cho nên mười đầu ngón tay của ta bị thương, là bị huynh trưởng tương lai thêm tẩu tỷ hư hư thực thực thêm cả Lục tỷ phu và Lục tỷ tập thể làm hại?
Ta. . . . . . Khóc không ra nước mắt. . . . . . Quay đầu chôn ở trong khuỷu tay Thủy Hành Ca khóc: “Ô ô ô, ta lại không muốn tin tưởng vào tình thân rồi.”
Thủy Hành Ca thở dài nói: “Ta cũng vậy, không tin.”
Hai người mờ mịt chúng ta, ta bực tức: “Rốt cuộc vì sao lại muốn trộm Minh Nguyệt châu!”
Tiền Lai Lai nhìn Thủy Hành Uyên nói: “Ta có nên nói ra chuyện này hay không a.”
Thủy Hành Uyên không đáp, đưa tay: “Lấy Minh Nguyệt châu ra trả lại cho đệ muội, để nàng mang trả lại, nếu không Thành chủ sớm muộn sẽ tra được nàng.”
Tiền Lai Lai ngoan ngoãn lấy ra, hết sức không nỡ nói: “Tiền mất tật mang, hạt châu giả kia cũng thật đắt, đã mang theo người hơn mấy năm.”
Ta vội vàng nhận lấy: “Ngày mai ta sẽ bảo tỷ tỷ trả lại cho cô.”
“Tỷ tỷ?” Tiền Lai Lai nhìn lên nhìn xuống đánh giá ta: “Đừng nói với taThành chủ phu nhân là tỷ tỷ của ngươi!”
Ta nhe răng: “Đúng vậy.”
Vốn tưởng rằng nàng muốn đánh giá băng sơn mỹ nhân như tỷ tỷ lại có một muội muội như ta, ai ngờ nàng nháy mắt mấy cái, nhìn người bên cạnh: “Thủy Hành Uyên, nàng là người ngươi muốn tìm?”
Ta vò đầu, mờ mịt: “À?”
Thủy Hành Ca cũng cau mày, nắm tay của ta chợt hơi căng, giọng điệu bỗng dưng có cảnh giác: “Huynh trưởng?”
Thủy Hành Uyên vui vẻ gật đầu: “Đúng, vừa bắt đầu đã biết.”
Tiền Lai Lai cũng là vẻ mặt vui sướng: “Tìm được người thứ mười chín rồi.”
Ta hỏi vội: “Chuyện gì xảy ra? !”
Tiền Lai Lai híp híp mắt: “Tìm hai mươi tám vị huynh đệ tỷ muội bị thất lạc của Thẩm gia.”
Thủy Hành Ca hỏi: “Huynh trưởng, ngươi tìm con cháu của Thẩm gia làm cái gì?”
“Nhận ủy thác của người khác.”
Ta nhanh chóng cắn răng: “Là người nào ủy thác? Người nào đang tìm chúng ta?” Ta ngẩn người, bắt cánh tay của hắn gấp gáp nói: “Có phải cha ta hay không? Phải hay không? Ông ấy còn chưa chết có đúng không? Ông ấy đang ở đâu?”
Thủy Hành Uyên lặng yên, cười nói: “Cái này ta không thể nói cho ngươi biết, người ủy thác muốn ta giữ bí mật.”
Ta thực nghĩ đến chuyện đánh hắn một trận, Thủy Hành Ca kéo ta: “Thu Thu đừng nóng vội.”
Sao ta quản được nhiều như vậy, trừ cha ta ra sẽ còn có người nào muốn tìm chúng ta: “Thủy Hành Uyên, huynh vốn nói rất nhiều, huynh hãy tiếp tục nói nhiều chút đi, chỉ cần nói cho ta biết là ai ủy thác, là cha ta sao? Phải hay không?”
Thủy Hành Uyên bất động không lên tiếng, nếu không phải Thủy Hành Ca ôm ta lui về phía sau, ta sẽ kéo nát y phục của hắn mất.
Năm đó cha ta đột nhiên mất tích, Thẩm gia cả đêm đại loạn, ta vẫn tin tưởng cha còn sống, tuy nhiên vẫn không tìm được ông. Sáu năm qua rốt cuộc cũng có một chút tin tực, nhưng người trước mắt lại không chịu nói cho ta biết.
Khó trách hắn biết thân thế của ta, hắn đã sớm biết thân thế của Lục tỷ rồi, cho nên nghe được ta là muội muội của Thành chủ phu nhân bèn lập tức tới, không phải là vì cùng đệ đệ ôn chuyện, mà là vì tới xác nhận ta có phải người Thẩm gia hay không.
Hôm nay ta chỉ muốn biết cha còn sống hay không, có sống tốt hay không, tại sao không đi tìm chúng ta.
Thủy Hành Ca trầm giọng: “Thật sự không thể nói?”
Thủy Hành Uyên gật đầu: “Không thể nói.”
Tiền Lai Lai nói: “Ta cũng rất tò mò.” Nàng cười cười: “Nếu không ngươi nói cho nàng biết là người nào ủy thác, ta sẽ nói cho ngươi biết người đứng mười bốn ở đâu. Không phải chỉ thiếu chín người nữa hay sao?”
Ta dừng một chút, chẳng lẽ Thủy Hành Uyên muốn trộm Minh Nguyệt châu, chính là vì muốn từ trong miệng nàng biết được tung tích của người Thẩm gia? Rốt cuộc là hắn được người nào phó thác, tìm chúng ta muốn làm cái gì? Ta lớn tiếng gọi hắn: “Ta còn biết vị trí của mấy Ca Ca Tỷ Tỷ khác, có thể nói cho ta biết là ai muốn tìm chúng ta?”
Thủy Hành Uyên lắc đầu: “Người ủy thác ta đã nói rồi, chỉ muốn xác nhận sự an toàn của các ngươi, nếu các ngươi sống tốt, không cần nhiễu loạn cuộc sống của các ngươi. Nếu trôi qua không tốt, cứ hết sức giúp đỡ là được.”
Ta ngẩn người, Thủy Hành Ca cũng là nắm chặt tay ta, nhỏ giọng: “Thu Thu, nói đến như thế này này rồi, nàng vẫn không rõ sao?”
Hiểu. . . . . . Vừa bắt đầu đã có cảm giác như vậy, người kia chính là cha.
Nhưng vì sao cha không tự tới tìm chúng ta, mà lại phó thác người khác. . . . . . Còn nữa, tại sao phải đến tìm người của ma giáo?
Ta bỗng dưng nhớ tới.
Sáu năm trước cao thủ Ma Giáo phản giáo.
Sáu năm trước cha đột nhiên mất tích.
Sáu năm trước Thủy Hành Uyên rời khỏi Ma Giáo.
Sáu năm trước. . . . . .
Tất cả đều tập trung vào năm đó. Mơ hồ bên trong hình như có liên hệ, nhưng lại nghĩ không thông.
“Năm đó Ma giáo đã mở ra thương lộ với Trung Nguyên, sau lại bởi vì Ma Giáo sinh loạn, bị buộc phải cắt đứt.”
“Tam Trưởng Lão của Ma giáo hàng năm đi lại ở trung nguyên, sẽ mang về rất sách của Trung Nguyên.”
“Trước kia phụ thân cũng sẽ dùng tay trái đưa thuốc tay phải đưa đường, Thủy Hành Ca chàng là bị người nào ảnh hưởng?”
Nghĩ tới, toàn thân ta vô lực, run giọng hỏi hắn:
“Thủy Hành Uyên, cha ta là người của Ma giáo, có đúng hay không?”&