Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 47: Chương 47: Chương46




Không phải là chưa từng nhìn qua thân hình cường tráng của Thủy Hành Ca, nhưng chưa từng nhìn gần như vậy hơn nữa còn có thể trắng trợn nhìn nha. Việc này cùng với việc vô ý liếc thấy hoặc là nhìn lén cảm thụ hoàn toàn bất đồng.

Nhìn châm trên người hắn, ta đột nhiên cảm thấy chân chính bị kim châm chính là mình hơn nữa còn chật vật không chịu nổi, cảnh tượng này vô cùng tuyệt mỹ đánh thẳng vào thị giác. Ta yên lặng nghiêng đầu lau máu mũi, tiếp theo đó cầm lò thuốc cho hắn hun huân hương.

Đôi mắt của Thủy Hành Ca như chứa hàng vạn ngôi sao lung linh, mặt đối mặt nhìn nhau, mắt cũng không muốn chớp. Ta ngổn ngang trong gió, kháng nghị: “Không cho đắm đuối đưa tình nhìn ta như vậy, tay ta sắp không còn là tay, chân cũng không còn là chân rồi.”

Hắn bất đắc dĩ nói: “Tiền thần y nói phải tận lực hun. Hơn nữa Thu Thu, đây không phải là đắm đuối đưa tình. . . . . . Đây là bị khói mù hun đến đôi mắt đẫm lệ mông lung.”

“. . . . . .” Không thể làm tình nhân thần giao cách cảm rồi! Ta bực tức quạt lò khói, rút khăn tay cho hắn: “Lau đôi mắt đẫm lệ của chàng di.”

Thủy Hành Ca cười, đột nhiên hỏi: “Thu Thu có muốn sờ cơ bụng của ta không?”

“. . . . . .” Giáo chủ đại nhân chàng có thể dè dặt một chút hay không! Ta bình tĩnh giơ tay lên chạm vào lồng ngực rắn chắc, cảm thụ. . . . . . Thật tốt. . . . . .

Máu mũi lại hy sinh đầy đất.

Tiền Lai Lai đi vào, ta lui ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã thấy Thủy Hành Uyên đứng ở bên ngoài, dáng người cao ngất, tay trái nâng kiếm, khẽ ngẩng đầu nhìn dàn bầu trong sân. Quả thật là đẹp trai không cách nào hình dung. Ta yên lặng phỉ nhổ mình là tiểu nhân hoa si, phu quân Giáo chủ đại nhân vẫn còn ở bên trong ngươi lại liếc mắt nhìn trộm nam nhân khác, Thu Thu người đáng bị nhốt vào lồng sắt.

Thủy Hành Uyên xoay người nhìn lại, trên mặt lạnh lùng hơi ngẩn ra: “Đại khái phải châm cứu bao nhiêu lần, ta còn phải đi tìm người. Đã tìm được gần hết chỉ còn chín người nữa ta có thể trở về Tây Vực vui vẻ rồi, nhưng Lai Lai cứ muốn ta đứng ở đây, không cho rời xa ba bước, nếu không sẽ không giải độc cho Hành Ca. Nhưng nếu cuối cùng nàng vẫn không giải được, không phải ta sẽ rất thiệt thòi sao? Cho nên Nhị thập thất cô nương có thể nói một chút về tung tích của những người khác để lòng ta được an ủi chút hay không?”

. . . . . . Tại sao Tiền Lai Lai có thể thích người nói nhiều như vậy. . . . . Sở thích cũng quá quỷ dị đi, người này trừ gương mặt anh tuấn dáng người cao lớn căn bản là không tìm được điểm nào có thể hấp dẫn tiểu cô nương!

Ta nhảy đến cạnh hắn, hỏi: “Huynh có thể nói cho ta biết tin tức của những huynh đệ tỷ muội khác hay không?”

Hắn không chút suy nghĩ, kiên định lắc đầu: “Không thể.”

“Trên tay ta có tung tích của ba người nha.”

Hắn chần chờ chốc lát, lắc đầu: “Không thể.”

Ta kiên nhẫn nói: “Vận khí của ta rất kỳ lạ, hành tẩu giang hồ lúc nào cũng có thể đụng phải thân thích, có muốn suy nghĩ một chút hay không?”

“Không thể.”

Nếu có thể đánh thắng được hắn ta thật muốn đánh hắn rụng ba cái răng a. . . . . . Ta giận dữ trở về phòng, Lai Lai đang nhổ một cây ngân châm cuối cùng. Thấy ngân châm chuyển màu đen, nàng tấm tắc nói: “Rõ ràng trong máu không có độc, dùng ngân châm châm thử, lại đúng là có độc.”

Ta vội cầm xiêm áo phủ thêm cho hắn, thời tiết tháng chạp lạnh muốn chết người: “Dùng cách châm cứu có thể thanh trừ hoàn toàn sao?”

Tiền Lai Lai cất ngân châm, lau tay sạch sẽ nói: “Thử trước một chút đi, ta cũng không thể xác nhận. Độc đã lan tràn ra toàn thân, sợ không thể bức ra nhanh như vậy. Các ngươi ở lại Lạc Thành đi, ta cũng sẽ không vội trở về Y cốc. Dĩ nhiên, khụ khụ, điều kiện tiên quyết là ca ca ngươi phải lưu lại.”

Ta vô cùng đau đớn nhìn nàng: “Tiền cô nương, tên bệnh lao nói nhiều kia có cái gì tốt cơ chứ?”

Vậy mà Tiền Lai Lai trong nháy mắt hóa thân thành tiểu cô nương nũng nịu đáp một câu “Nơi nào cũng tốt”, nghe vậy ta chỉ có cảm giác một cỗ khí lạnh đột nhiên đánh tới thật buồn nôn.

Tiền Lai Lai chỉ chỉ Thủy Hành Ca: “Vậy hắn có chỗ nào tốt, cả ngày không nói được hai câu.”

“Hừ, nơi nào cũng tốt.” Ta đưa lò sưởi vào trong ngực hắn, lại hỏi nàng: “Có muốn ăn cơm tối ở đây không?”

Tiền Lai Lai xách hòm thuốc bỏ chạy: “Hắn nói ở đây có một quán rượu rất ngon, chúng ta cùng nhau đi ăn.” Cuối cùng lại bay trở về nói một câu: “Nhớ cho mặt than Giáo chủ nhà ngươi ngâm thuốc.”

“Phốc, mặt than Giáo chủ. . . . . .” Thật sự là không nhịn nổi, ta cười gục xuống bàn, ôm bụng vỗ vỗ tay của hắn: “Chàng đi nấu cơm đi, âm trầm Giáo chủ. A, không đúng, chàng không biết nấu ăn.”

Nghĩ đến mình muốn “Mặt than” nấu cơm, ta không khỏi đau buồn, cười không ra tiếng.

Thủy Hành Ca mặc xong xiêm áo đứng lên: “Ta đi thử một chút.”

Ta nhìn đôi tay thon dài kia, hồ nghi: “Ta tuyên bố trước không ngon, không ăn!”

Hắn nhếch cao môi: “Nếu ăn ngon không được phép cướp đoạt.”

Ta tiếp tục ôm thái độ hoài nghi.

Thấy Thủy Hành Ca nâng kiếm vào phòng bếp, ta cảm thấy ta không nên ôm bất cứ hy vọng nào. Khi thấy hắn vô cùng tự nhiên bình tĩnh dùng kiếm để xắt thức ăn thì ta yên lặng cân nhắc, lần sau tới khách điếm vẫn nên ở Duyệt Lai Khách điếm.

“Thủy Hành Ca, tại sao chàng không dùng dao. . . . . .”

“Dùng không quen.”

“Đợi chút, kiếm này đã từng giết người chưa? !”

“. . . . . . Nên, hình như. . . . . .”

“À? ! ! !”

“Không có!”

“Được rồi. . . . . .” Ta ngồi ở trước bếp lò thêm củi, nghe âm thanh xào thức ăn soàn soạt soàn soạt vang dội, không đành lòng ngẩng đầu ngó xem, ta sợ vừa nhìn, sẽ lập tức ném củi chạy tới khách điếm, như vậy đối với Thủy Hành Ca có lẽ sẽ là đả kích lớn?Lúc trước hai người chúng ta rơi xuống vách núi, hắn từng nói không biết nấu ăn, không thể nào trong thời gian ngắn như vậy sẽ biết.

Lửa bốc lên ấm áp, làm người ta buồn ngủ, ta ngồi nhìn ánh lửa sáng quắc bên trong, thật ấm.

Thủy Hành Ca đứng xào thức ăn, ta ngồi thêm lửa.

Nhìn cảnh tượng có chút không đúng nhưng nhìn kỹ hình như rất có vẻ phu xướng phụ tùy rất tốt đẹp nha. Nghĩ như vậy, chợt rất muốn cùng hắn thành thân sau đó về sau cũng an tĩnh như vậy bình an trải qua một đời. Giang hồ tuy tốt, nhưng quá nguy hiểm.

“Thu Thu, xong rồi.”

“Nhanh như vậy?” Ta đứng lên, ngồi xổm đấm bóp cái chân nhức mỏi, nhìn hai bàn thức ăn, nháy mắt mấy cái, trước mặt là đĩa rau xanh tươi mỡ màng, bên cạnh là thịt gà viên xào tương thơm phức, ngửi một cái, kích động muốn ăn, ta đè nén cảm giác hạnh phúc nghiêm mặt nói: “Ừm, tạm được.”

Hắn nhàn nhạt liếc mắt một cái: “Hả?”

Ta nhào tới ôm hắn, dùng sức hôn một cái: “Thủy Hành Ca ta thật sự là càng ngày càng thích chàng rồi!”

Giọng nói của hắn cũng trở nên vui mừng: “Ngoan.”

Dọn thức ăn xong, bày bát đũa, ta múc một chén cơm thơm ngát cho hắn, gắp thức ăn: “Giáo chủ đại nhân cực khổ rồi.”

Hắn cười cười: “Sau đó những gì còn dư lại đều là của nàng hả ?”

“Ta không phải kẻ tham ăn.” Nhưng ta rất muốn nói hai đĩa sắc hương vị đều đủ này vốn cũng không đủ ăn nha, cõi lòng ta đầy mong đợi nhìn hắn, “Ngày mai hãy làm nhiều thêm mấy đĩa đi.”

“Ta chỉ biết hai món này.”

“. . . . . . Tại sao. . . . . .”

Thủy Hành Ca cau mày: “Bởi vì đầu bếp ở khách điếm chỉ chịu dạy hai món này, nói những món khác là độc môn bí truyền không thể truyền ra ngoài, nhất định muốn ta bái sư mới bằng lòng dạy.”

Ta cười cười: “Ngày mai ta sẽ bắt đầu học nấu cơm, nếu để cho đám người Tống Nghị biết chàng xuống bếp, không băm ta ra mới lạ đó.” Ta ăn hai miếng, thật ngon nuốt xuống trong miệng vẫn còn hương vị, thật muốn một hớp nuốt trọn: “Ưmh, đáng tiếc Vũ cô nương đang đi tìm đám người Tống Nghị, nếu không có thể để cho nàng nếm thử một chút.”

“Ăn chậm một chút.”

“Ừm!”

“Ăn chậm một chút. . . . . .”

“. . . . . . Nghẹn, ưmm~. . . . . . Nước, nước. . . . . .”

“. . . . . .”

&&&&&

Gần đây nhất định là mập lên.

Ngày mới, ta véo véo bụng thịt, bỗng thấy ưu thương. May mắn ngày đông xiêm áo thật dầy, che hết mỡ. Thủy Hành Ca không đi làm đầu bếp thật sự là đáng tiếc, hôm đó ta nói với Lục tỷ, muốn tìm đầu bếp học nấu ăn, sau đó dậy sớm, đã thấy mười mấy người đứng chỉnh tề ngoài cửa, vừa thấy ta, soàn soạt hành lễ, ta bị dọa sợ cho là ta thiếu tiền của người đó cơ.

Hơn nửa tháng sau, Thủy Hành Ca học nghệ thành công, các đầu bếp vừa cảm khái có người nối nghiệp thiên tài vừa hài lòng trở về phục mệnh.

Không đúng, trọng điểm là, ta hiện tại đang có xu hướng mập lên. . . . . .

Ra khỏi phòng, thấy hắn, vẻ mặt ưu thương nói: “Thủy Hành Ca, chàng sẽ không đẩy ý việc ta mập lên chứ?”

Hắn giơ tay nhéo má của ta, vui mừng: “Tham ăn sẽ mập lên, xem ra cũng không có lãng phí những thứ gà vịt ngỗng kia.”

. . . . . . Suy nghĩ của chúng ta hoàn toàn khác nhau. . . . . .

Cảm thấy tay của hắn có chút lạnh, ta nghĩ nghĩ, lần trước ngày mười lăm hắn không có biến thân, xem ra Tiền Lai Lai châm cứu cũng có tác dụng, nhưng bây giờ lại lạnh thế này, mà mồng một năm mới đã sắp đến, sợ rằng lại muốn hóa thân. Ta đỏ mặt, hắng giọng nói: “Thủy Hành Ca, không cần gọi huyết cáp, cùng ta trao đổi hồn phách là được, như vậy an toàn hơn.”

Thủy Hành Ca lặng yên, cười nói: “Vẫn quá nguy hiểm, những kẻ muốn đuổi Ma giáo ra khỏi Trung Nguyên mặc dù thật lâu chưa xuất hiện, nhưng không thể xác định bọn họ có phải đã hoàn toàn bỏ qua ý định này. Cho nên ta vẫn nên kêu huyết cáp đến đi.”

Ta kéo tay của hắn, lắc đầu, nhìn hắn: “Chàng đã nói, sẽ cùng ta đón năm mới. Vừa hết đêm ba mươi đã muốn bỏ ta một mình sao?”

Thủy Hành Ca suy nghĩ, lúc này mới gật đầu: “Vậy được.”

Nghĩ tới việc có thể cùng hắn đón lễ mừng năm mới, ta cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp. Vội đi đun nước, rót một thùngthuốc, để cho hắn ngâm.

Thân là nam nhi mà da còn trắng hơn vách tường, chà lưng cho hắn tay ta cũng cảm thấy đen đi. Mới đầu khi thấy hắn cả người trần truồng còn có thể mặt đỏ tới mang tai, bây giờ đã bình tĩnh, hơn nữa còn có thể chạm vào sao lại không làm, căn bản không còn lý do đỏ mặt.

“Nước ấm thích hợp?”

“Ừ.”

“Ngày hôm qua ta tới nhà tỷ tỷ, nàng muốn cùng chúng ta đón năm mới. Nhưng ta nghĩ tới chàng có lẽ không tiện, cho nên đã từ chối. Tỷ tỷ còn cho rất nhiều giấy dán, đợi lát nữa chúng ta sẽ dán lên. A, đúng, đợi lát nữa Tiền cô nương cùng ca ca của chàng tới, nói bọn họ ngày mai cùng tới ăn cơm đoàn viên. Đúng đúng, còn nữa, ta phải đi mua thêm thực phẩm chuẩn bị đón năm mới.”

“Thu Thu.” Thủy Hành Ca quay đầu lại nhìn ta, trong mắt cũng phủ một tầng hơi nước: “Chúng ta thành thân đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.