Tô Nhược Mộng dần dần tỉnh lại, bỗng nhớ ra tối qua có một nữ nhân xông vào phòng mình, nàng vội vàng mở mắt ngồi dậy, mê mang nhìn ngắm địa phương xa lạ.
Nàng không còn ở trong phòng mình, mà đang ở một căn phòng treo đầy rèm hồng.
Đây lànơi nào?
Trong đầu thoáng nhớ lại cảnh tượng cuối cùng trước khi ngất đi, nàng đã đoán được đại khái tình cảnh hiện giờ của mình.
Nhất định là nữ nhân kia dùng dược gây mê mình, sau đó đem mình tới chỗ này. Chỉ có điều, nàng ta làm vậy để làm gì?
“Tô cô nương, ngươi tỉnh rồi?” Một giọng nói trong trẻo các ngang suy nghĩ của nàng, Tô Nhược Mộng lần theo tiếng nói, thấy một nữ tử mặc y phục hồng phấn bưng mâm đi vào, thấy nàng tỉnh lại, trên mặt thoáng nét vui mừng.
Nàng hơi híp mắt quan sát nàng ta, đáy mắt hiện vẻ nghi ngờ. Nếu mình đoán không lầm, nơi này là địa bàn của nữ nhân kia, nữ tử trước mắt cũng có thể là người của ả, nhưng mà, sao thấy nàng tỉnh lại tỏ vẻ vui mừng?
Lông mày hơi chau lại, Tô Nhược Mộng nhìn nàng, hỏi: “Nơi này là nơi nào?”
“Tô cô nương, nơi này là Yêu Nguyệt môn.” Nữ tử áo hồng đặt mâm lên bàn, cười yếu ớt đi về phía nàng.
“Yêu Nguyệt môn là nơi nào?” Tô Nhược Mộng liếc mắt nhìn căn phòng treo đầy rèm hồng, hơi ngộ ra nói: “À, ta hiểu rồi, nơi này là một phường nhuộm. Nhưng mà, nơi này của các ngươi chỉ nhuộm vải hồng thôi sao?”
Nghe vậy, nữ tử áo hồng trừng lớn hai mắt, sau đó không nhịn được mà cười lớn.
“Ha ha ha... Tô cô nương, ngươi thật đáng yêu.”
Trời ạ, thật quá buồn cười. Nếu Ninh Ngạo Tuyết biết nàng xem Yêu Nguyệt môn uy chấn giang hồ thành phường nhuộm, không biết sẽ có biết cảm thế nào?
Nghĩ lại những thiệt thòi mình phải chịu trong tay Ninh Ngạo Tuyết, lại nhìn Tô Nhược Mộng trước mắt, nàng bắt đầu mong đợi trận đấu giữa các nàng.
Hai nữ tranh một phu, nghe đã thấy thú vị rồi.
Nhưng mà, nàng lại cảm thấy, người thắng nhất định là Tô Nhược Mộng.
Tô Nhược Mộng sửng sốt một chút, nhìn nữ tử áo hồng cười đến nước mắt tràn ra, bất lực hỏi: “Chẳng lẽ ta đoán sai rồi sao?”
Nàng nhìn nữ tử áo hồng cười không chút che giấu, đột nhiên có hảo cảm với nàng.
“Ngươi tên gì? Là người của Yêu Nguyệt Môn sao? Ả bò sữa áo đỏ kia là chủ tử của ngươi sao?”
Nàng nhìn ngang nhìn dọc khắp chung quanh, cảm giác nữ tử trước mắt này cũng không phải là người của Yêu Nguyệt môn. Nếu không thì nàng ta đã không cười đến mức này rồi. Chẳng lẽ nàng cũng bị ả bò sữa áo đỏ kia chộp tới?
Ả bò sữa áo đỏ đó thật xấu xa, động một chút là dùng độc, lúc trước thì hạ mỵ dược cho Lôi Ngạo Thiên, giờ lại hạ mê dược mình, mà nữ tử trước mắt này cũng rất có khả năng là người bị hại dưới độc của nàng ta.
“Ha ha ha... Bò sữa áo đỏ? Ngươi đang nói Ninh Ngạo Tuyết sao? Ha ha ha... Ta chết mất. Nhưng mà, ngươi hình dung cũng đúng lắm đấy.”
Lần này, Tô Nhược Mộng đã có thể khẳng định nữ tử áo hồng này cũng là người bị hại.
Khóe miệng mỉm cười, Tô Nhược Mộng ngồi nghiêm trang nơi mép giường, lẳng lặng nhìn nữ tử áo hồng kia cười đến thở không ra hơi.
Rốt cuộc, nàng cũng dừng lại, lau nước mắt nơi khóe mắt, nói: “Ta tên là Lạc Bang Vũ, rất vui được gặp ngươi.”
“Ta tên là Tô Nhược Mộng, rất vui được gặp ngươi.” Tô Nhược Mộng mỉm cười tự giới thiệu mình, không kiềm chế được nghi ngờ trong lòng, hỏi: “Ngươi hẳn không phải là người của Yêu Nguyệt môn đúng không, chẳng lẽ ngươi cũng bị ả bò sữa đó chộp tới?”
Lạc Băng Vũ gật đầu một cái, quay đầu liếc mắt về phía cửa phòng, sau đó hạ thấy giọng: “Bò sữa mà ngươi nói tên là Ninh Ngạo Tuyết, nàng là môn chủ của Yêu Nguyệt môn. Ba năm trước ta không cẩn thận nên thua trong tay nàng, sau đó thì bị giam giữ ở đây đến bây giờ.”
Nàng ngượng ngùng nói, năm đó mình toàn tâm toàn ý xông xáo giang hồ, kết quả không biết trời cao đất rộng mà làm hư chuyện tốt của Ninh Ngạo Tuyết. Trong tình huống tài nghệ không bằng người, nàng chỉ có thể ở lại Yêu Nguyệt môn làm thị nữ.
Chân mày Tô Nhược Mộng cau lại thật chặt, cầm tay Lạc Băng Vũ, nói: “Cùng là người luân lạc thiên nhai. Ngươi yên tâm, nhất định chúng ta có thể thoát ra.”
Tròng mắt sáng như ngọc, Lạc Băng Vũ cầm ngược lại tay nàng, dùng sức gật đầu.
Trái tim của hai nữ tử bất giác xích lại gần nhau.
....
“Lão đại, Giáo chủ vẫn chưa xuất quan sao?” Nhị hộ pháp nhìn Đại hộ pháp, lo lắng hỏi.
Sau khi bọn họ phát hiện Tô Nhược Mộng biến mất, liền mang theo thư Ninh Ngạo Tuyết để lại kèm bức vẽ của Tô Nhược Mộng, ngựa không ngừng vó chạy về Tử Long dĩnh.
Chuyện rất rõ ràng, Giáo chủ phu nhân đã bị Ninh Ngạo Tuyết bắt đi, không ngờ nữ nhân kia lại ghê tởm đến vậy, dám hạ mê dược cho bọn họ, không thì sao nàng có thể ở dưới mắt bọn họ mà bắt phu nhân đi được?
Chuyện này là do bọn họ quá sơ suất, bọn họ cho là người trên giang hồ sẽ không biết đến chuyện của phu nhân, không ngờ, trên đời này lại không có bức tường nào không lọt gió.
Đại hộ pháp kinh ngạc nhìn Nhị, Tứ, Lục, Bát hộ pháp, thấy vẻ buồn rầu trên mặt bọn họ, gấp giọng hỏi: “Các ngươi để mất phu nhân?”
Mấy người bọn họ phụng mệnh ở lại thôn Thanh Thủy bảo vệ phu nhân và lão phu nhân, giờ bọn họ lại mang cái bộ dáng này mà trở lại, không khó đoán được bọn họ đã làm mất phu nhân.
Trước khi Giáo chủ bế quan đã giao phó phải bảo vệ phu nhân và lão phu nhân, sao bọn họ lại bất cẩn đến vậy? Nhưng mà, dựa vào võ công của mấy người bọn họ, trên giang hồ căn bản không có ai có thể bắt đi một người sống trước mắt bọn họ mới đúng chứ?
Chẳng lẽ bọn họ?
Bát hộ pháp tiến lên mấy bước, tự trách: “Lão đại, chúng ta bị Ninh Ngạo Tuyết hạ mê dược, nàng bắt phu nhân đến Yêu Nguyệt môn rồi.” Nói xong, hắn lấy bức họa và phong thơ ra khỏi tay áo, lại nói tiếp: “Phong thơ này là Ninh Ngạo Tuyết giao lại cho Giáo chủ, bức họa này là do phu nhân vẽ.”
Đại hộ pháp nhận lấy phong thơ và bức vẽ, quay đầu liếc mắt nhìn cửa đá đang đóng chặt, nói: “Nhưng mà, Giáo chủ vẫn chưa xuất quan, chúng ta không thể làm hắn phân tâm được.”
Long Hành Thiên Hạ là võ học thánh bảo, bọn họ cũng không biết trong lúc luyện tập có được quấy rầy hay không? Có thể bị tẩu hỏa nhập ma hay không? Cho nên, mấy ngày nay, trừ việc đúng giờ đưa nước và thức ăn ra, bọn họ đều canh giữ trước cửa một tấc cũng không rời.
Phanh... một tiếng vang lớn, cửa đá bị mở ra, Lôi Ngạo Thiên thở hổn hển bước ra ngoài, nhìn các hộ pháp, hỏi: “Tên nào không muốn sống nữa dám động đến nữ nhân của ta?”
Hôm qua hắn đã luyện xong Nhân Kiếm hợp nhất, nhưng thức thứ tám: Long Dược Phượng Minh và thức thứ chín: Rồng bay Phượng múa, hắn luyện cả một buổi sáng vẫn chưa có chút tiến triển, cảm giác như thiếu mất một thứ gì đó? Cứ luôn ở trạng thái không tiến vào được.
Đang phiền não suy tư thì nghe được cuộc nói chuyện của chúng hộ pháp.
Thật là đáng chết, không ngờ cái tiểu sơn thôn vắng vẻ như vậy cũng có người phát hiện được. Sớm biết thế, lúc trước hắn nên dẫn Mộng Nhi và nhạc mẫu đại nhân cũng về Tử Long dĩnh mới đúng. Nếu không phải bận tâm chuyện Mộng Nhi không muốn rời khỏi thôn Thanh Thủy, sao hắn có thể để lại nàng ở chỗ đó.
Không ngờ tới có năm hộ pháp của hắn trông chừng, còn có thể để nàng bị người khác bắt đi, xem ra, hắn đã quá sơ suất rồi.