Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 30: Chương 30: Không có khả năng không quan tâm




Tô Nhược Mộng theo đường nhỏ đi tới nhà của Chu Đại thẩm, trên đường đi nhìn thấy vài người đứng trước cửa nhà, đoàn người thấy nàng tới từ rất xa, tất cả đều hoang mang sợ hãi đóng cửa vào nhà.

Trong lòng Tô Nhược Mộng không khỏi cười khổ, xem ra trong thôn này mình vĩnh viễn không được người ta yêu thích. Trước kia dáng dấp xấu xí bị người bắt nạt, hiện tại trên đầu nàng mang hào quang của phu nhân giáo chủ ma giáo càng làm cho người ta trốn tránh không kịp.

Về sau thật sự muốn một mực ở nơi này sao? Tô Nhược Mộng âm thầm hỏi mình một câu.

Không có một người bằng hữu, không có người thân, không có nơi yêu thích, thật vẫn muốn ở nơi này sao? Lão nhũ mẫu đã không còn ở đây, nàng và mẹ có phải cũng nên đổi nơi sống rồi hay không. Nơi này vốn cũng không phải là quê hương của hai người, cũng không có thứ gì để lưu luyến, có lẽ rời đi ngược lại là chuyện tốt.

Trong hoảng hốt Tô Nhược Mộng đi tới cửa nhà Chu Đại thẩm, nàng ghé đầu nhìn vào trong sân, chỉ thấy Chu gia gia cùng Chu nãi nãi đang ngồi trong sân tách hạt ngô, cười híp mắt đi vào, gọi: “Chu gia gia, Chu nãi nãi, hai người khỏe mạnh “

Nhị lão ngẩng đầu lên, nhìn người đang đi về phía bọn họ hơi nhíu mày, hỏi “Cô nương, ngươi tìm ai?”

Vị cô nương này nhìn quen mặt, nhưng lại không nhớ rõ đã gặp qua nàng ở nơi nào.

“Cái gì?” Tô Nhược Mộng sững sờ nhìn ánh mắt của Nhị lão đang quan sát mình, bỗng nhiên nhớ ra vết bớt trên mặt mình đã biến mất, có lẽ là bọn họ không nhận ra được mình rồi. Vì vậy,nàng đi tới bên cạnh bọn họ ngồi chồm hổm xuống, vừa thay bọn họ tách ngô ra, vừa giải thích: “Ta là Mộng nhi, gia gia, nãi nãi không nhìn ra sao? Trên mặt ta không có bớt.”

Nghe vậy, Chu gia gia cùng Chu nãi nãi nghiêm túc quan sát nàng một phen, cùng nhau vui mừng nở nụ cười, nói: “Ha ha! Thật đúng là Mộng nhi, đôi mắt của hai chúng ta đúng là không còn dùng được, đến Mộng nhi cũng không nhận ra.”

Chu nãi nãi cười ha hả nhìn nàng, nói: “Mộng nhi, dung mạo ngươi thật là đẹp mắt. Về sau xem ai còn dám cười ngươi là đệ nhất xấu nữ, những người đó đều không có mắt, cái gì xấu xí với không xấu xí? Dung mạo một người không phải quan trọng nhất, quan trọng là tâm địa tốt. Mộng nhi là một cô nương tốt, đáng thương là hoàn cảnh không được tốt, nếu không. . .”

“Lão thái bà, bà lấy ở đâu ra nhiều lời muốn nói như vậy?” Chu gia gia cắt đứt lời nói của Chu nãi nãi, khẽ không vui lườm bà một cái. Lão thái bà này thật đúng là càng sống càng hoài niệm quá khứ, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì. Bây giờ thì tốt rồi, hết lần này tới lần khác gợi ra những chuyện không vui.

Chu nãi nãi không chịu yếu thế trừng lại, không phục nói: “Tôi nói đều là lời nói thật, cái người ông già này, hung dữ cái gì mà hung dữ?”

“Bà còn nói?” Chu gia gia trừng mắt nhìn, quét mắt về phía bà rồi lại đánh mắt sang Tô Nhược Mộng chép miệng.

“Tôi. . . Ách. . .” Chu nãi nãi lúc này mới nhớ tới Tô Nhược Mộng đang ở một bên, cẩn thận liếc nàng một cái, vẻ mặt quẫn bách: “Mộng nhi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, Chu nãi nãi nói quá nhiều, ha ha.”

Tô Nhược Mộng cười cười nói: “Không có việc gì .Nãi nãi chỉ là quan tâm Mộng nhi, Mộng nhi hiểu.”

Nàng nhìn Chu gia gia cùng Chu nãi nãi một đầu tóc bạc, nhìn hai ngườibọn họ vừa tung hứng, trong lòng có chút hâm mộ. Trong đầu không khỏi nghĩ tới người khác đã nói —— cùng nhau sống đến bạc đầu.

Cùng nhau từ từ già đi, đây là cảnh giới cao nhất của tình yêu. Hai người cùng nhau nắm tay đi qua từng giai đoạn của cuộc sống, cùng nhau quan sát cảnh vật của cuộc sống, cùng nhau từ từ già đi, cho đến khi tóc hoa râm, cho đến khi không còn tồn tại...

Lôi Ngạo Thiên, ta nhớ ngươi! Ngươi đang ở đâu làm gì vậy?

Chu nãi nãi nhìn gò má Tô Nhược Mộng đang từ từ đỏ lên, ân cần hỏi han: “Mộng nhi, vào trong nhà ngồi đi. Bên ngoài quá nóng,ngươi xem mặt của ngươi cũng đỏ hết lên rồi.”

“Cái gì? Không cần, ta tới mượn dụng cụ, ta muốn đi đào khoai lang. Không biết trong nhà có cái quốc không dùng đến hay không?” Tô Nhược Mộng nghe Chu nãi nãi nói, mặt càng đỏ hơn, vội vàng đứng lên, chạy vội khỏi Chu gia.

Thật là mất thể diện, thật may là Chu nãi nãi không biết nàng đang nhớ đến người khác, nếu không không chừng bị cười đến rụng răng.

“Có, ngươi chờ một chút để ta đi lấy. Ngươi trước hãy cùng Chu gia gia tâm sự.”

“Được, tạ ơn nãi nãi.”

Tay Chu gia gia đang cầm bắp ngô ngừng lại, kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên thở dài một cái, nói: “Mộng nhi, trong thôn truyền ra việc kia đều là thật sao?” Tin tức từ người trong thôn truyền ra cho đến bây giờ cũng tương đối nhanh , tuy rằng ông rất ít ra cửa, nhưng mà động tĩnh trước đó vài ngày cũng quá lớn, ông không ra khỏi cửa cũng có thể nghe được người ta nói bóng nói gió.

Lại nói Tô Nhược Mộng cũng là ông nhìn lớn lên, đứa bé này bởi vì dung mạo khiếm khuyết mà vẫn luôn rất tự ti. Hai tháng trước ngã xuống từ trên núi, từ đó tính tình cũng trở nên dịu dàng hơn một chút, không hề nhẫn nhục chịu đựng nữa.

Ông vốn cũng cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy đứa bé này rốt cuộc cũng thoát ra khỏi sự tự ti,thế nhưng sau khi nghe nói chuyện của nàng cùng giáo chủ Ma Giáo, điều này làm cho contim của ông lại lo lắng. Mặc dù ông không biết nguyên do bên trong là như thế nào, nhưng mà cùng Ma Giáo có liên quan, ông cũng cảm thấy lo lắng thay cho nàng.

Trước không nói bản tính Ma Giáo , chỉ nói về việc các danh môn chính phái coi Ma Giáo là cái đinh trong mắt, ông cũng cảm thấy lo lắng thay cho tương lai của Tô Nhược Mộng.

Mặc dù ông không phải là người trong giang hồ, nhưng cũng biếtmột ít chuyện liên quan đến nó. Hiện tại,ông lo lắng không chỉ là an toàn của hai mẹ con Tô thị mà còn có an toàn của thôn Thanh Thủy.

Bởi vì môt khi bị kéo vào giang hồ phân tranh, mọi chuyện sẽ rất khó khống chế.

“Là thật. Gia gia có lời muốn cùng Mộng nhi nói sao?” Tô Nhược Mộng ngước mắt thản nhiên nhìn lại ông, thái độ cung kính hỏi.

Chu gia gia sững sờ một chút, ông không nghĩ đến Tô Nhược Mộng sẽ như thế dứt khoát trả lời mình, nhìn vẻ mặt thản nhiên nàng của nàng,ông trầm ngâm một hồi, ý vị sâu xa nói: “Mộng nhi, chuyện trong giang hồ cũng không phải đơn giản như chúng ta nghĩ, hơi không cẩn thận sẽ đẫn tới tranh chấp, chém giết. Ngươi có nghĩ qua, nếu chuyện tình của ngươi và Lôi Ngạo Thiên bị truyền ra trong chốn giang hồ, sẽ kết quả gì không? Thôn Thanh Thủy không thể cuốn vào giang hồ, ý của gia gia ngươi hiểu chưa?”

Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng gật đầu một cái, chậm rãi nói: “Gia gia ý của người ta hiểu, lo lắng của người ta cũng hiểu, sự quan tâm của người ta cũng hiểu. Nhưng ta đã bị cuốn vào, thời điểm ta động lòng, ta đã không thể không quan tâm đến việc này rồi.”

Chu gia gia nhìn nàng đầy thâm ý, lắc đầu một cái, lại gật đầu, cúi đầu tách hạt ngô, không nói thêm gì nữa.

Động lòng? Đúng vậy, tâm cũng lay động, đâu có thể dễ dàng không đếm xỉa đến?

Mộng nhi vốn cũng không thuộc về thôn Thanh Thủy, nàng cuối cùng sẽ có một ngày từ thôn Thanh Thủy mà ra đi, nơi này cũng không phải là nơi thích hợp để nàng sinh sống. Có lẽ, đây chính là việc đã định trước, đây là mệnh của nàng, cũng là vận mạng nàng bắt buộc phải tuân theo.

Khi ông lần đầu tiên thấy Tô thị thì cũng biết Tô thị không phải người bình thường, thời điểm Mộng nhi ra đời, ông càng thêm chắc chắn về suy đoán này. Cho nên, ông cũng dặn dò con dâu chủ động cùng Tô thị thân cận có chuyện gì thì giúp đỡ nàng.

Tô Nhược Mộng nhìn ông, mấy lần mấp máy môi, nhưng không có lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.