Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 187: Chương 187: Mắt lộ ra ánh sáng tham lam




Edit: Thảo My

Cọt kẹt ~~

Tô Nhược Mộng kéo cửa phòng ra, khí lạnh đập vào mặt, khiến nàng từ trước đến giờ sợ lạnh không khỏi rụt cổ một cái, vội vàng khép chặt áo choàng màu tím nhạt lại. Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trong không trung từng mãnh bông tuyết bay tán loạn, lại thấy trong sân, thấy trên đất, trên cây, trên tường rào, trên ngói xanh đều là một mảnh trắng trắng.

Đi ra cửa phòng, Tô Nhược Mộng đưa tay đón tuyết bay múa đầy trời, nhìn tuyết lớn nhỏ không đều nằm yên tĩnh trong lòng bàn tay, đột nhiên hứng thú, thở mấy hơi về phía không trung, nhìn đám sương trắng trắng lượn lờ từ trong miệng bay ra, không nhịn được ha ha khẽ cười lên.

Bây giờ nàng càng ngày càng ngủ say, mỗi ngày đều lưu luyến chăn ấm áp, cả Lôi Ngạo Thiên rời giường lúc nào cũng không biết. Đảo mắt, bọn họ trở lại Tử Long Lĩnh đã hơn nửa tháng, không lâu sau sẽ bước sang năm mới.

Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác, Tô Nhược Mộng đi tới không gian này đã hơn nửa năm. Tô Nhược Mộng đưa tay dịu dàng vuốt ve bụng tròn vo, mà đứa nhỏ trong bụng cũng giống như cảm ứng được nàng vuốt ve, rất là phối hợp đá một cước trong lòng bàn tay của nàng.

“Ha ha! Bảo bảo, ngươi đây là đang chào hỏi mẹ sao?” Dứt lời, nàng lại cảm thấy được trong lòng bàn tay truyền tới rung động.

Tâm Nương bưng điểm tâm đi vào cửa viện, nhìn Tô Nhược Mộng đứng ở trong tuyết, đôi tay vuốt bụng, mặt cười nhu hoà. Nhíu nhíu mày, đi tới phía nàng, nói: “Tam muội, bên ngoài trời đông giá rét, sao ngươi đi ra? Còn đứng ở trong sân chịu rét? Đi, đi, đi. Cũng đừng để bị lạnh, đi vào nhà, đại tỷ bưng điểm tâm tới cho ngươi.”

Tâm Nương vừa nói, vừa nhìn phương hướng cửa phòng vừa bĩu bĩu môi với nàng.

Tô Nhược Mộng cười cười, nói: “Đại tỷ, ta nào có yếu ớt như vậy?”

Tâm Nương khẽ liếc mắt nhìn bụng của nàng giống như đủ bảy, tám tháng, mà lại chỉ là gần năm tháng, không cho phép biện hộ nói: “Thời tiết mưa tuyết, bên ngoài trơn trợt, hơn nữa nhiệt độ lại lạnh, thân thể ngươi bây giờ bất tiện không nên đi ra ngoài.”

Tô Nhược Mộng mang song thai mọi người đều vui vẻ, nhưng khi nhìn bụng lớn nhanh chóng, cũng làm cho các nàng trong bất ngờ mang theo một chút lo lắng. Họ thường xuyên suy nghĩ, nếu lại qua mấy tháng, Tô Nhược Mộng có thể trực tiếp không xác định được đường dưới chân hay không?

Nghe vậy, Tô Nhược Mộng bất nhã há to miệng, dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tâm Nương, nói: “Đại tỷ, sẽ không thật sự muốn tương lai ta trong vòng bốn tháng đều không ra khỏi cửa phòng chứ? Nào có nghiêm trọng như vậy? Nếu không ra khỏi cửa phòng, người không phải gỉ sét hay sao? Ta đâu có dễ hư như vậy, lúc này muốn ra bên ngoài hít thở không khí trong sạch một phen.”

Nói xong, nàng xoay người đi tới cửa phòng, đẩy cửa ra, nghiêng người né ra để Tâm Nương vào nhà.

Tâm Nương đặt khay thức ăn lên bàn, mở tô sứ ra, trong phòng lập tức tràn đầy mùi thơm canh gà nhân sâm. Động tác nàng nhanh chóng múc một chén canh gà, ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Mộng bên cạnh bàn chậm chạp không ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt, thúc giục: “Tam muội, nhanh ngồi xuống. Nhân lúc còn nóng uống canh gà, sau đó một lát lại ăn chút cháo.”

Tô Nhược Mộng lắc lắc mi, liếc nhìn canh gà nóng hổi một cái, đau khổ ha ha mà nói: “Đại tỷ, ta không uống được không? Ngày ngày đều uống canh gà, ta thật sự không uống được nữa. Nếu không, ta ăn cháo, ăn chút thức ăn, được không?”

Mấy ngày nay nàng ấy ngày ngày tự mình hầm canh gà nhân sâm cách thủy cho nàng uống, gió mặc gió, mưa mặc mưa, ngay cả lúc ở đỉnh Tuyết Sơn, đang trên đường trở về, cũng chưa từng gián đoạn. Đối với cái này Tô Nhược Mộng rất cảm động, nhưng mà, bây giờ nàng ngửi mùi canh gà nhân sâm, liền phát ngán.

“Không được!” Tâm Nương không một tia thương lượng cự tuyệt nàng, nhìn lông mày nàng vắt thành một cục, rồi nói tiếp: “Ngươi bây giờ mang hai đứa bé, tại sao có thể không uống nhiều nước canh chứ? Nếu không, bắt đầu ngày mai, ta đổi canh hầm cách thủy khác? Canh gà Linh Chi và canh cá, ngươi cảm thấy cái nào tốt?”

Đoạn thời gian trước nàng vẫn nôn oẹ, cho đến gần đây mới ngừng lại, bây giờ sắc mặt cũng hồng nhuận rất nhiều. Thật vất vả thấy được hiệu quả, Tâm Nương tự nhiên sẽ không buông tha ý nghĩ bồi bổ cho nàng.

“Có thể ba ngày uống canh một lần hay không?” Tô Nhược Mộng tiếp tục thương lượng.

“Không được! Nếu như ngươi không muốn chọn, vậy thì ta ngày ngày hầm canh gà nhân sâm cách thủy, lại để Lôi Giáo chủ nhìn ngươi uống.” Tâm Nương lắc đầu một cái.

Tô Nhược Mộng thấy không có một chút chỗ trống thương lượng, đành phải nhẹ gật đầu, nói: “Mỗi ngày đổi canh hầm. Đại tỷ, về sau những chuyện này để cho người trong phòng bếp làm. Mỗi ngày để cho ngươi làm những chuyện này, ta rất áy náy.”

“Không được! Đồ ngươi ăn, ta không yên lòng đưa qua tay người khác.” Nói xong, nàng nghi ngờ nhìn về phía Tô Nhược Mộng, hỏi: “Ngươi đây là nghi ngờ thủ nghệ của đại tỷ không tốt sao?”

Tô Nhược Mộng vội vàng lắc đầu, phủ nhận nói: “Nào có? Tay nghề đại tỷ rất tốt, chỉ là ta không muốn đại tỷ khổ cực như vậy thôi.”

“Không có việc gì! Vì ngươi làm những thứ này, ta rất vui vẻ. Nhanh uống đi! Muốn lạnh rồi.” Tâm Nương khẽ mỉm cười, đưa tay chỉ canh gà trên bàn.

“Được!” Tô Nhược Mộng ngồi xuống, bưng chén lên, chịu đựng cảm giác phát ngán, nhanh chóng uống cho hết một chén canh gà. Ngay sau đó lại nhận lấy cháo Tâm Nương đưa tới, lại nuốt vào chút thức ăn.

Nàng buông chén xuống, rút khăn tay ra khẽ chùi mép, ngẩng đầu nhìn Tâm Nương, cười nói: “Đại tỷ, ta sẽ bị ngươi nuôi thành đại mập mạp.” Nàng có chút bận tâm sau khi mình sinh xong đứa bé, có thể không cách nào khôi phục vóc người hay không?

“Nói bậy.” Tâm Nương vừa dọn dẹp bát đũa, vừa quở mắng liếc mắt nàng một cái.

“Không có việc gì! Nương tử dù biến thành đại mập mạp, vi phu cũng sẽ không ghét bỏ.” Chẳng biết lúc nào, Lôi Ngạo Thiên đã đứng ở cửa phòng, hắn tự tay phủi bông tuyết trên y phục, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Tô Nhược Mộng.

Tâm Nương bưng khay lên, thú vị dồi dào nhìn về phía Tô Nhược Mộng, trừng mắt nhìn nàng, nâng bước đi đến bên cạnh Lôi Ngạo Thiên, nói đùa: “Lúc này, ta nghĩ ta cũng là người dư thừa, ta hay là tặng Tam muội cho ngươi đi.”

“Đại tỷ...” Tô Nhược Mộng có chút ngượng ngùng kêu nàng một tiếng.

“Ha ha!” Tâm Nương khẽ cười mấy tiếng, thật nhanh rời đi.

Lôi Ngạo Thiên đóng cửa phòng, đi tới bên cạnh Tô Nhược Mộng, dắt tay nàng đi về phía ghế quý phi trước cửa sổ, ôm nàng ngồi xuống, đưa tay xoa bụng nàng, mặt dịu dàng nói về phía bụng: “Bảo bối, hôm nay có ngoan không? Các ngươi phải bảo vệ mẫu thân, không thể quá nghịch ngợm gây sự.”

Cái bụng động mấy cái, Lôi Ngạo Thiên vui vẻ thu tay lại, tròng mắt nhìn Tô Nhược Mộng, nói: “Nương tử, bọn nhỏ nói, bọn nhỏ nhất định sẽ bảo vệ mẫu thân, nhất định sẽ nghe lời cha nói.”

“Ha ha!” Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn bộ dáng nghiêm trang của hắn, không nhịn được cười khẽ một tiếng, gắt giọng: “Rõ ràng chính là bản thân mình tự đạo diễn, lại nói giống như chàng hoàn toàn cảm ứng được ý nghĩ của bọn nhỏ.”

“Bọn nhỏ thật sự nghe được, nương tử không cảm giác được sao? Bọn nhỏ mới vừa động chính là trả lời ta.” Lôi Ngạo Thiên cũng không nhận lời của hắn là bịa, theo ý hắn, cử động mới vừa của bọn nhỏ chính là đồng ý với hắn.

Tô Nhược Mộng chỉ cười không nói, đưa tay cầm chặt tay hắn, hỏi: “Gần đây trong giáo bận rộn sao? Chuyện khai hoang tiến hành xong chưa?”

“Không nhiều lắm, nương tử, nàng bây giờ chỉ cần an tâm dưỡng thai là tốt rồi, những chuyện khác tất cả có ta.” Lôi Ngạo Thiên cầm lại tay nàng, suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: “Nương tử, ta có chuyện muốn hỏi ý tứ nàng một chút? Ta nhận được tin tức nói, Hiên Viên triều bên kia chuẩn bị tiến cống ba đóa Tuyết Liên Hoa cho lão hoàng đế, trước mắt người Hiên Viên triều đang trên đường lên kinh, ta muốn đi lấy xem có thể khôi phục tóc nương tử đen nhánh sáng bóng như trước hay không?”

“Đừng đi!” Tô Nhược Mộng không chút suy nghĩ liền trực tiếp trả lời hắn, nhìn vẻ mặt hắn có chút ngạc nhiên, vội vàng giải thích: “Còn có nửa tháng là bước sang năm mới rồi, chàng đừng xuống núi. Tóc của ta chỉ cần chàng không ghét bỏ, ta cũng không quan tâm.”

Nàng có chút bận tâm, những tin tức này có người thả ra ngoài, lại trong bóng tối đánh cái chủ ý gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Hiện tại Ma Giáo cùng triều đình ký hiệp nghị, triều đình bên kia rõ ràng tự nhiên sẽ không có cử động, nếu không trước mặt người trong thiên hạ, tự tát mình. Nhưng bây giờ xuất hiện một Hiên Viên triều, khó không nghi ngờ, ai biết có phải là người Đông Lý triều trong ngoài cấu kết hay không? Muốn mượn người Hiên Viên triều để trừ bọn họ cũng rất có thể.

Thực lực của bọn họ đủ mạnh không sai, nhưng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Ta ngoài sáng, địch ở trong tối, bẫy ở chỗ tối khó lòng phòng bị, huống chi bọn họ không biết thực lực Hiên Viên triều như thế nào? Bọn họ truyền tin tức ra ngoài là vô tâm, hay là có suy tính?

“Đứa ngốc, ta làm sao có thể ghét bỏ? Chỉ là, ta nhìn sẽ đau lòng, sẽ cảm thấy mình không chăm sóc nàng tốt.” Lôi Ngạo Thiên đưa tay vuốt vuốt tóc của nàng, trong giọng nói bí mật mang theo nồng nặc tự trách, nói.

Tô Nhược Mộng bình tĩnh nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: “Cái này không liên quan đến chàng, chàng thật sự không cần tiếp tục tự trách. Trừ phi chàng thật sự ghét bỏ ta, nếu không, chàng cũng không cần đi.”

“Được! Ta không đi!” Ngoắc ngoắc môi, Lôi Ngạo Thiên đồng ý.

Hắn không đi, có thể. Chỉ là, nàng cũng không nói, không cho phép hắn phái người đi lấy, cho nên, hắn vẫn có thể đổi phương thức đi lấy Tuyết Liên.

......

【 Khách sạn Cát Tường 】 trong yên tĩnh, đến nơi ngủ trọ những khách nhân đều đã an giấc, chỉ có trong bốn gian thượng phòng đèn sáng trưng, thông qua giấy cửa sổ còn có thể nhìn thấy bóng người chập chờn ở bên trong. Đột nhiên hai đạo bóng đen nhanh nhẹn như mèo, không tiếng động nằm dựa vào nóc nhà trên gian phòng.

Bọn họ vễnh tai lắng nghe động tĩnh bốn phía, xác định đối phương cũng không phát hiện hành tung của bọn họ, hai người thật nhanh liếc nhau một cái, rón rén vén một mảnh ngói xanh lên, cúi đầu quan sát tình cảnh bên trong.

Trong phòng tổng cộng có bốn nam tử, trong đó có hai người mặc trang phục dị tộc, rất rõ ràng chính là Sứ giả Hiên Viên triều, mà mặt khác hai người còn lại là một thân y phục dạ hành, ngay cả trên mặt cũng dùng miếng vải đen che lại, căn bản là không cách nào thấy rõ diện mạo thật của hắn.

Nam tử áo đen nhìn Sứ giả, trong mắt thoáng qua một đạo tinh quang, âm thanh khàn khàǹ hỏi: “Điện hạ, một đường cực khổ! Người của chúng ta đã thả tin tức ra, không biết dọc đường này có người trong Ma giáo cướp đoạt Tuyết Liên Hoa hay không?”

Nghe vậy, hai người trên nóc nhà hơi run sợ, ngước mắt nhìn đối phương, đều thấy được khiếp sợ trong mắt đối phương. Ngay sau đó khôi phục lại tinh thần, cúi đầu tiếp tục dò xem tình huống trong phòng.

Nam tử trên đầu mang mũ vải, trên mũ cắm mấy lông chim màu sắc rực rỡ, nhíu nhíu mày, cặp mắt híp lại, vẻ mặt không vui nói: “Khổ cực ngược lại không đáng nói, chỉ là, người trong Ma Giáo vì sao chậm chạp không hiện thân? Ngươi không phải nói Lôi Ngạo Thiên yêu thê như mạng, nhất định sẽ tự chui đầu vào lưới sao? Có phải tin tức các ngươi căn bản cũng không truyền tới trong lỗ tai Lôi Ngạo Thiên hay không?”

Nói xong, quanh thân nam tử kia thả ra lệ khí nhìn chằm chằm nam tử y phục dạ hành mới vừa nói chuyện, nói: “Các ngươi làm chuyện như vậy, muốn Hiên Viên triều chúng ta như thế nào tin tưởng thành ý các ngươi? Chuyện kế tiếp, lại muốn chúng ta phối hợp như thế nào? Chúng ta không làm chuyện không có lợi, vẫn mời các hạ tự làm chủ.”

Nam tử áo đen đối mặt với chỉ trích của hoàng tử Hiên Viên triều, không giận ngược lại lên tiếng trấn an, nói: “Điện hạ cần gì phải tức giận? Kẻ làm chuyện lớn tại sao có thể không đủ kiên nhẫn? Mặc kệ người của Ma Giáo bọn hắn có tới hay không, kế hoạch qua nhiều năm của chúng ta cũng vẫn phải làm theo các bước. Một Ma Giáo chẳng lẽ Điện hạ còn sợ hay sao? Bọn họ đã thanh minh không có dã tâm, cũng sẽ không can thiệp chuyện triều đình, cho nên, bọn họ đối với chúng ta mà nói, không có bao nhiêu uy hiếp.”

Nói xong, hắn tự tay vỗ vỗ bả vai hoàng tử Hiên Viên triều, nói: “Mục đích của chúng ta là bảo tàng Tử Long Lĩnh, chỉ cần có bảo tàng này, Điện hạ làm sao buồn không thể như binh mua ngựa? Chuyển bại thành thắng? Ta nghe nói, bảo tàng này là tiền triều để lại, chúng ta nhất định phải nghĩ cách lấy được nó.”

“Tin tức này xác định sao?” Cặp mắt hoàng tử Hiên Viên triều sáng lên hỏi.

“Thiên chân vạn xác.” Nam tử áo đen gật đầu lia lịa.

“Ha ha! Được, ta tin ngươi một lần nữa, sau khi chuyện thành công, ta muốn một nửa bảo tàng, mà lúc trước ngươi nhận lời gì đó cũng không thể thiếu.” Hoàng tử Hiên Viên triều cười vui vẻ, mắt lộ ra ánh sáng tham lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.