Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 156: Chương 156: Người nghe lén ngoài cửa sổ (2)




Edit: Gà

Beta: Thảo My

Nàng hiểu ý tứcủa Tâm Nương, nhưng mà, lòng dạ Đông Lý Phong kia ác độc hơn bất cứ điều gì, hắn nhất định không đưa thuốc giải ra đổi lấy Nam Cung Nhược Lâm. Huống chi hiện tại có thuốc giải hay không vẫn không biết rõ, bây giờ không cần thiết bứt dây động rừng.

Đoạn đường này chỉ cần bọn họ bất động, bản thân cũng sẽ không động.

Tạm thời chú ý hành động và mưu tính của bọn họ, nhất nhất đáp trả.

“Dạ! Nhưng chủ tử, thuộc hạ phát hiện hình như tiểu thư Nam Cung gia có địch ý với người, buổi chiều, ánh mắt nàng nhìn người không đơn giản.” Tâm Nương nhắc nhở Tô Nhược Mộng lần nữa, nàng không biết ngọn nguồn giữa Tô Nhược Mộng và Nam Cung gia sâu thế nào, ít nhiều đã nghe nói Đông Lý Phong bắt cóc Giáo chủ phu nhân Ma Giáo.

Xem ra, Đông Lý Phong nhất định có ý nghĩ khác với chủ tử nhà nàng, ánh mắt nồng nhiệt kia không gạt được chưởng quỹ đã gặp vô số người như nàng.

Chỉ sợ Nam Cung Nhược Lâm biết tâm ý của Đông Lý Phong đối với chủ tử, trong đại trạch này các tiểu thư cũng không phải ngồi không, hi vọng nàng ta sẽ không ngu đến mức xuống tay với chủ tử của nàng, nếu không, nàng ta sẽ phải hối hận rồi.

“Ha ha.” Tô Nhược Mộng không nhịn được cười khẽ, nàng trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Tâm Nương đặt trên đầu gối, cười nói: “Không có việc gì! Ta cũng không yếu đuối như vậy. Nàng ta không làm được gì̀, lúc cần thiết, trái lại nàng ta có thể trở thành con cờ giúp chúng ta đả kích Đông Lý Phong.”

Nói xong, Tô Nhược Mộng cười càng thêm vui vẻ, thật vất vả ngừng cười, nàng nhìn Tâm Nương, nói: “Tâm Nương, buổi chiều ngươi làm một ít động tác nhỏ̉, tin tưởng hiện tại trên giang hồ đã đồn ầm chuyện Thành vương cái đoạn tụ. Chuyện này rất nhanh sẽ truyền vào hoàng cung, tin tưởng hoàng đế kia cũng chắc chắn càng thêm bất mãn với Đông Lý Phong.”

“Ha ha, nhờ chủ tử nhắc nhở, ta cũng chỉ thuận tiện đá một cước thôi.” Tâm Nương nhớ tới một màn trong hành lang lúc chiều, cũng cười khẽ. Cười một lát, nàng ngước mắt nhìn Tô Nhược Mộng, nói: “Chủ tử, đêm thu khí lạnh nặng, coi chừng bị lạnh. Thuộc hạ phải đi làm chuyện chủ tử giao ngay đây.”

“Ừ.” Tô Nhược Mộng gật đầu, nhìn Tâm Nương đã xoay người, vẫn nhịn không được lên tiếng dặn dò: “Tâm Nương, toàn bộ nên lượng sức mà làm là được rồi, đừng đặt mình vào nguy hiểm, ta cũng cần ngươi, tộc chúng ta cũng cần ngươi.”

“Dạ! Thuộc hạ hiểu.”

Đưa mắt nhìn Tâm Nương rời đi, Tô Nhược Mộng xoay người, đôi tay vây quanh hai đầu gối, ngửa đầu tiếp tục nhìn về bầu trời đầy sao.

Tô Nhược Mộng nhìn sao Bắc Cực trong không trung, nhìn sao Bắc Đẩu chói mắt, đột nhiên cười khẽ. Suy nghĩ bây giờ nàng giống như một nhà chiêm tinh, nếu nàng vừa nhìn, vừa bóp tay, không biết có thể bấm đốt ngón tay tính ra tương lai của bản thân không?

Nhìn những ánh sao lấp lánh kia, Tô Nhược Mộng nghĩ thầm, không biết tối nay có mưa sao băng không?

“Ha ha, nương tử không biết có chuyện gì khiến nàng cười khẽ không dứt vậy?”

Vành tai truyền đến âm thanh chứa ý cười của Lôi Ngạo Thiên, Tô Nhược Mộng chậm rãi nghiêng đầu, chỉ thấy Lôi Ngạo Thiên cười nhẹ nhìn nàng, hắn nghiêng đầu, sờ lên cằm, tựa hồ đang xem xét một bức danh họa trăm năm khó gặp.

Thưởng thức đủ rồi, hắn chậm rãi bước tới, ngồi xuống gần nàng, cùng nàng đắm chìm trong ánh trăng nhàn nhạt.

Một hồi lâu sau.

Lôi Ngạo Thiên đưa tay ôm Tô Nhược Mộng vào lòng, nhìn nữ tử rúc vào trong lòng hắn, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt Tô Nhược Mộng, khóe miệng khẽ nhếch nhìn nàng, tựa hồ đang phân tích vì sao đôi mắt nàng tràn ngập phiền não?

Tô Nhược Mộng cảm thấy Lôi Ngạo Thiên nhìn chăm chú, nhớ hắn biết cách quan sát, nhớ hắn luôn có thể liếc thấy rõ nội tâm của nàng, câu khóe môi, cười yếu ớt ngước mắt nhìn hắn, nhìn đáy mắt hắn một mảnh thanh tỉnh, xao động trong lòng nàng dần dần phai nhạt xuống.

Đôi mắt sáng từ từ khôi phục yên tĩnh, đáy mắt nhẹ nhàng, khiến người ta không tự chủ sẽ say mê rơi vào trong đó.

Lôi Ngạo Thiên ôm chặt Tô Nhược Mộng, cằm chống trên vai nàng, đáy mắt lóe ra hạnh phúc sâu đậm, nội tâm tràn đầy hạnh phúc.

Hắn vốn tưởng rằng lúc này nàng đã ngủ, không biết nàng vẫn chưa ngủ, tựa như tiên tử lạc đường ngồi bên cửa sổ ngắm trăng ngắm sao.

Dưới ánh trăng nàng như Bách Hợp sau mưa tươi mát tự nhiên, ánh mắt nàng mê ly nhưng lại khiến người đau lòng, vầng sáng trên mặt nhàn nhạt lại làm người ta mê muội, nội tâm không khỏi muốn trầm luân vào cảnh trăng tươi đẹp này.

Mộng nhi của hắn luôn có thể khơi lên dây cung mềm mại trong lòng hắn, để hắn cam tâm tình nguyện trầm luân, để hắn không muốn tỉnh lại.

“Trễ như vậy còn chưa ngủ? Sáng sớm ngày mai sẽ phải lên đường, nàng nên nghỉ ngơi sớm một chút. Không phải ta để Lão Cửu nói cho nàng sao?”

Sau cơm tối, hắn thương lượng cùng các hộ pháp, Ninh Ngạo Tuyết xuất hiện đã làm bọn họ khó lòng phòng bị, hiện tại Đông Lý Phong lại dẫn người xuất hiện, bọn họ không thể không an bài vấn đề an toàn.

Chuyến này, tuy dọc đường đi có các hộ pháp, nhưng, hiện tại trừ kẻ địch không biết ra còn có hai cường địch này, bọn họ nhất định không thể phớt lờ.

“Sớm như vậy sao ngủ được?” Tô Nhược Mộng nhẹ liếc hắn một cái, trong giọng nói có chút hờn dỗi.

Lôi Ngạo Thiên thấy nàng như thế, khóe miệng bật ra nụ cười lưu manh, môi để bên tai nàng, khẽ cười nói: “Nương tử, nàng không được vi phu ôm trong lòng nên không thể ngủ yên sao?”

Bên tai ấm áp, Tô Nhược Mộng đột nhiên bất động, ngay sau đó cười duyên, theo ý tứ của hắn, nói: “Đúng vậy, tướng công nói không sai. Nhưng mà, lý do này cũng không được tự nhiên đi, hay cho một khách điếm, đột nhiên nhiều hơn một con trâu. Ai da, nghĩ tới phải ở cùng một con trâu dưới một mái hiên, ta cũng không dám chạy ra ngoài. Cũng không biết có phải trâu đực và bò cái có cảm ứng không, như thế nào một đầu lại đến một đầu?”

Dứt lời, đôi mắt Tô Nhược Mộng hàm chứa nụ cười.

Nghe Tô Nhược Mộng nói, Lôi Ngạo Thiên thấp giọng cười một tiếng, ánh mắt sâu kín nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, làm người ta chỉ cảm thấy lúc này hắn khác so với bình thường giống như hai người, lẽ ra, hắn nghe những lời này không nên chỉ cười thôi. Lấy tính tình của hắn, nhất định sẽ thêm dầu thêm mỡ cảm khái.

Không biết hắn đang nghĩ gì? Tô Nhược Mộng ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn hắn.

Tô Nhược Mộng lẳng lặng rúc vào ngực hắn, một hồi lâu đi qua, Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng, vẻ mặt nặng nề, đáy mắt nghiêm túc, giọng điệu cũng không lười biếng hài hước nữa, khiến người có ảo giác hắn nghiêm túc, thấp giọng nói: “Mộng nhi, từ đây đến núi thánh Phật, chúng ta càng phải cẩn thận. Ta lo lắng hai đầu bò sẽ liên thủ đối phó với chúng ta. Đàn của nàng đã bị Ninh Ngạo Tuyết biết, nàng nên cất đi. Bắt đầu từ bây giờ, nếu không cần thiết, hơn nữa nếu không giấu được bí mật của Long Ngâm kiếm và Phượng Minh Kiếm. Lúc cần thiết, chúng ta song kiếm hợp bích, lấy uy lực của【 Long Hành Thiên Hạ 】 và 【 Phượng Vũ Cửu Thiên 】, tin tưởng người trên giang hồ sẽ đỏ mắt, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

Trải qua chuyện tối qua, tin tức Long Khiếu Kiếm và Phượng Minh Kiếm đã xuất thế không thể che giấu được nữa.

Điều gì đến sẽ đến, bây giờ bọn họ có thể làm chính là uy hiếp những người có dã tâm trên giang hồ.

Nghe hắn nói vậy, Tô Nhược Mộng ngẩng đầu, thấy vẻ mặt hắn hôm nay rất nặng nề, hoàn toàn khác với thái độ thường ngày. Từ khi quen biết hắn tới nay, hắn luôn mang dáng vẻ trời sập xuống cũng không sao cả, nhưng hôm nay tinh thần nặng nề có phải vì hắn cũng không nắm chắc tà công của Ninh Ngạo Tuyết không?

Tô Nhược Mộng có chút mê muội nhìn hắn, ánh mắt kia lóe ra cơ trí, dưới ánh trăng hắn càng thêm phong thần tuấn lãng so với ban ngày, tựa như thần tiên ngoài Cửu Thiên, khó trách khiến Ninh Ngạo Tuyết điên cuồng như vậy.

Nhớ lại tối hôm qua đôi tay lợi hại của Ninh Ngạo Tuyết, Nhất, Ngũ, Thất hộ pháp khổ sở dưới tay nàng, Tô Nhược Mộng không khỏi nhíu mày. Trong đầu lại thoáng qua hình ảnh Ninh Ngạo Tuyết nhìn nàng muốn đánh đàn liền dùng khăn tay nhét chặt lỗ tai, Tô Nhược Mộng chợt bắt được tay Lôi Ngạo Thiên, nói: “Lần sau nói các hộ pháp lúc ta đánh đàn thì dùng vải nhét vào lỗ tai, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ.”

“Ai da.” Nói xong, nàng khẽ thở dài, trên mặt lộ ra chút phiền não: “Nếu như ta có thể khống chế Phượng cầm thì tốt rồi, mặc dù ta không biết khống chế nó như thế nào, nhưng, ta tin tưởng, nhất định nó sẽ không gặp người liền gây thương tổn, nhất định có bí quyết.”

Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng nhíu thành một đoàn, đưa tay vuốt chân mày nàng, cười nói: “Nương tử không cần khẩn trương như thế, những lời ta mới vừa nói chỉ để dọc đường nàng càng thêm cẩn thận một chút. Nàng phải nhớ kỹ, ta là phu quân của nàng, ở bên cạnh ta, nhất định nàng sẽ không có việc gì.”

Tô Nhược Mộng gật đầu, nhìn chằm chằm hắn, nói: “Ta tin tưởng chàng!”

“Ha ha, có thể để nương tử lệ thuộc vào như vậy, thật là may mắn của vi phu.”

Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng mái tóc sau lưng nàng, cúi đầu, dùng sức hít một hơi, cười nói: “Thật thơm! Hiện tại đã là cuối thu rồi, về sau nương tử vẫn không nên gội đầu vào ban đêm, coi chừng bị lạnh.”

Dứt lời, hắn đứng lên, chậm rãi bước đến trước bàn trang điểm cầm cây lược gỗ lên, thuận tay cầm một cây trâm ngọc màu tím, rồi trở lại phía cửa sổ ngồi xuống cạnh Tô Nhược Mộng.

Hắn nhẹ nhàng chải tóc cho Tô Nhược Mộng, ánh mắt dịu dàng, chuyên chú, khiến Tô Nhược Mộng tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.