“Phu nhân, người lại bị sao nữa vậy?” Ngoài cửa truyền tới giọng lo lắng của chúng hộ pháp.
Tô Nhược Mộng mở mắt, kinh ngạc nhìn khúc phổ trên bàn, chỉ thấy khúc phổ đã khôi phục bộ dạng trước kia, chữ vàng phía trên đã hoàn toàn biến mất. Những chuyện vừa nãy cứ như là ảo giác của nàng vậy.
“Phu nhân..”
“Ta không sao!” Tô Nhược Mộng hồi phục lại tinh thần, đáp một tiếng về phía cửa phòng.
Không phải là ảo giác, ngay cả các hộ pháp cũng nghe được tiếng thét của nàng. Tô Nhược Mộng vội vàng đi tới trước gương, kéo áo ra, nhìn con Kim Phượng Hoàng (Phượng Hoàng màu vàng) trên ngực mình, không khỏi thất thần.
Đây là cái gì? Lúc nãy hình như nàng thấy Phượng cầm bị kim quang cuốn ra ngoài. Đúng rồi, Phượng cầm. Tô Nhược Mộng sửa sang lại y phục, vội vàng kéo cửa tủ áo ra, nhìn mấy ngăn tủ trống trơn, lập tức lùi về một bước.
Rốt cuộc là chuyện gì đây? Phượng cầm không còn, Phượng cầm là thánh vật Phượng tộc, nhưng nó lại biến mất trong tay mình.
Két...
Tô Nhược Mộng chợt kéo cửa phòng ra, liếc mắt nhìn mấy hộ pháp đang đồng loạt nhìn về phía mình, không quay đầu mà đi thẳng về phía phòng Tô thị.
“Mộng Nhi, vừa nãy con bị sao thế?” Tô thị đang định đi xem nàng có chuyện gì không? Vừa nãy nàng nghe được một tiếng thét chói tai xen lẫn sự đau đớn, mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi giấc ngủ.
“Mẹ, không thấy Phượng cầm nữa.” Tô Nhược Mộng nhanh chóng đỡ Tô thị dậy, lo lắng nhìn nàng.
Nàng vốn không định nói cho Tô thị, sợ nàng lo lắng, ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng mà, nghĩ tới tầm quan trọng của Phượng cầm đối với Phượng tộc, nàng lại không dám giấu giếm.
“Sao lại không thấy? Có người cướp nó đi sao?” Tô thị gấp gáp nhìn Tô Nhược Mộng, hai tay siết chặt cổ tay nàng, rất chặt, rất đau, nhưng nàng không lên tiếng.
Không thể nào có người biết chuyện Phượng cầm nằm trong tay nàng. Các nàng ẩn cư ở đây hơn mười năm, cho tới bây giờ cũng chưa hề có người nào trên giang hồ tìm tới nơi này, cũng không có ai biết được thân phận thật của các nàng.
Tô Nhược Mộng đỡ Tô thị lại trên giường, giúp nàng nằm xuống, lông mày hơi chau lại, chậm rãi kể lại chi tiết toàn bộ chuyện kỳ lạ xảy ra lúc nãy.
“Trên khúc phổ có chữ vàng?” Tô thị kinh ngạc nhìn nàng.
“Dạ.”
“Kim quang kia kéo Phượng cầm ra, sau đó, ngươi không tìm được Phượng cầm nữa?” Tô thị tiếp tục hỏi ngược lại, chuyện này khiến nàng quá mức kinh ngạc. Nàng không ngờ, trên khúc phổ kia lại có thể ẩn chữ vàng. Khó trách hơn ba trăm năm cũng không có ai khám phá được huyền cơ trong khúc phổ.
“Mộng Nhi, con vạch áo ra, để mẹ xem thử con Kim Phượng Hoàng kia.”
“Dạ.” Tô Nhược Mộng kéo y phục, để con Phượng Hoàng màu vàng hiện ra trước mặt Tô thị.
Tô thị cẩn thận ngắm nhìn con Kim Phượng Hoàng kia, nhìn thật lâu, cuối cùng lại chảy hai hàng lệ, kích động nhìn nàng, nói: “Người Phượng hợp nhất, Mộng Nhi, không phải không thấy Phượng cầm, nó đang ở trên ngực con. Nhưng mà, con có còn nhớ những chữ vàng đó không? Nếu ta đoán không lầm, đây chính là khẩu lệnh để truyền gọi Phượng cầm.”
“Người Phượng hợp nhất?” Tô Nhược Mộng khẽ nỉ non, trong lòng không khỏi nổi lên gợn sóng.
Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, thử nhớ lại nội dung mấy chữ vàng đó. Hồi lâu sau, nàng mở mắt nhìn Tô thị, nói: “Mẹ, con nhớ. Nó cũng giống như khúc phổ vậy, khắc sâu vào trong đầu con.”
“Thử xem, xem coi mẹ đoán có đúng hay không?” Tô thị cười yếu ớt, vui mừng gật đầu một cái, vô cùng chờ mong nhìn thấy kết quả suy đoán của mình.
Khẽ vuốt cằm, Tô Nhược Mộng nhắm mắt lại lần nữa, tập trung tinh lực thầm đọc lên những chữ đó. Chỉ chốc lát sau, chuyện xảy ra như kỳ tích, ngực nàng như truyền tới một dòng nước ấm, sau đó cả người nàng tản mát ra vầng sáng màu vàng, trong nháy mắt, Phượng cầm đã nằm im trước mặt nàng.
Mở mắt, Tô Nhược Mộng gấp gáp kéo y phục nhìn xuống vùng ngực trắng noãn của mình, ngước mắt nhìn Tô thị với vẻ vui mừng, nói: “Mẹ, trên ngực con không còn hình của Kim Phượng Hoàng nữa. Mẹ đoán không sai, nó thật sự là Phượng cầm.”
Quá thần kỳ.
Đây quả thực là thần thoại truyền thuyết, trên đời thật sự có chuyện thần kỳ đến vậy?
Tô Nhược Mộng đưa tay nhéo đùi mình, chợt truyền tới cảm giác đau, điều này càng khiến nàng tin tưởng mình không có nằm mơ.
“Mộng Nhi, con thật sự là chủ nhân của Phượng cầm. Là Phượng chủ của Phượng tộc ta.” Tô thị vui mừng chảy nước mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng.
Phượng cầm chỉ truyền cho trưởng nữ Tô thị, mà Tô thị đời đời chỉ có một nữ nhi, tổ huấn nói ba trăm năm sau, Phượng chủ tái hiện. Không ngờ Phượng chủ lại là nữ nhi của mình, số mạng của cả Phượng tộc cũng phải trông cậy vào Mộng Nhi đến thay đổi.
Hơn ba trăm năm trước, Phượng cầm của Phượng tộc bị phong bế, Bách Điểu Lâm (rừng trăm loài chim) cũng bị phong, từ đó, Phượng tộc không còn nghe thấy tiếng hót vui mừng của bách điểu nữa, cũng không còn thấy được hiện tượng Bách Điểu Triều Phượng. Cuộc sống của con dân Phượng tộc cũng từ phồn hoa thành trầm lắng.
“Phượng chủ? Mẹ, mẹ nói vậy là sao?” Tô Nhược Mộng đưa tay vuốt ve Phượng cầm, chỉ cảm thấy có một cổ lực lượng chảy vào người nàng, phần nào đó trong cơ thể nàng đang từ từ thức tỉnh.
Tô thị ngồi dậy, nhìn Phượng cầm trên giường, ánh mắt xa xăm nói: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm, nhưng mà, tổ huấn Tô gia có nói, ba trăm năm sau, Phượng chủ tái hiện. Phượng chủ có năng lực cởi bỏ phong ấn Phượng cầm, cũng có thể cởi được phong ấn Bách Điểu Lâm, đưa Phượng tộc trở nên thịnh vượng.”
Nói xong, nàng đặt tay mình lên tay Tô Nhược Mộng, ôn nhu nói: “Mộng Nhi, hiện tượng người cầm hợp nhất hôm nay đã nói rõ con chính là Phượng chủ. Phượng chủ có thể dùng ý thức của mình để điều khiển Phượng cầm, nó là một thanh kiếm vô hình, có thể nhu mỳ, cũng có thể giết chóc.”
“Nó chính là Phượng Minh Kiếm trong truyền thuyết sao?” Tô Nhược Mộng khẩn trương nhìn Tô thị.
Tô thị nhìn nàng chằm chằm, gật đầu một cái.
Lần trước sau khi thấy Lôi Ngạo Thiên cầm Long Khiếu kiếm, nàng liền nảy sinh trực giác, rằng chủ nhân của Phượng cầm sắp xuất hiện.
Nhìn vào quan hệ giữa Lôi Ngạo Thiên và Mộng Nhi, nàng có cảm giác, cho nên, nàng mới nói với Mộng Nhi, Lôi Ngạo Thiên là nam nhân đáng để nàng đối xử thật lòng.
Long Khiếu kiếm và Phượng Minh kiếm không chỉ là kiếm trống và kiếm mái, chủ nhân cũng bọn nó cũng nhất định là một đôi. Nghe Lôi Ngạo Thiên nói, hắn có mẫn cảm với nữ nhân, còn Mộng Nhi lại nhờ Lôi Ngạo Thiên mà xóa được vết bớt trên mặt, điều này khiến nàng càng thêm chắc chắn về tương lại của bọn họ.
“Mộng Nhi, xem ra chúng ta không thể ở lại thôn Thanh Thủy thêm nữa. Khi đến lúc, chúng ta nên rời khỏi nơi này, nếu không sẽ mang đến tai họa cho thông Thanh Thủy.”
Long Khiếu kiếm và Phượng Minh kiếm cùng xuất thế, không thể nán lại nơi này thêm nữa. Những ngày không an bình sắp tới, nhưng đây là số mệnh của Mộng Nhi và Lôi Ngạo Thiên, nếu bọn họ là chủ nhân của Long Khiếu và Phượng cầm, bọn họ nhất định phải vượt qua trắc trở.
Trong lòng nàng vô cùng mâu thuẫn, nửa vui nửa buồn.
Vui vì Phượng chủ cuối cùng cũng xuất hiện, buồn vì đoạn đường tiếp theo không hề dễ đi.
Mộng Nhi là nữ nhi của mình, nàng là mẹ sao nỡ nhìn con mình chịu khổ chịu tội? Nhưng mà, nàng lại không thể thay đổi được gì, bởi vì, đây đều là số mệnh an bài.