"Aizz." Tô Nhược Mộng ném mớ rau băm vào chuồng gà, nhìn cả bầy đồng loạt nhào lên, tranh nhau mổ, nàng lại nhớ đến cảnh tượng xấu hổ tối qua ở phòng bếp, không nhịn được thở dài một tiếng.
Rõ ràng nàng muốn chất vấn hắn tại sao lại không tin nàng, kết quả, bị hắn hôn đến thất điên bát đảo, hơn nữa sau đó còn bị mấy hộ pháp kia trêu chọc, nàng mắc cỡ chỉ lo nấu cơm, ngược lại quên mất chuyện mình vô duyên vô cớ bị người ta hoài nghi.
Thật là mất mặt mà, chỉ một cái hôn thôi mà làm nàng quên hết mọi chuyện.
Dưới hồ Thanh Thủy, Lôi Ngạo Thiên linh hoạt như một con cá, hứng thú bơi lội khắp nơi. Bây giờ là mùa hè, khí trời rất nóng, hắn không quen cả người dính đầy mồ hôi, liền lần theo tiếng nước chảy mà đến đây.
Hồ Thanh Thủy, tên như ý nghĩa, nước rất trong, lại sâu không thấy đáy.
Khó trách ngày đó Lý Ngọc Quyền luôn miệng nói muốn dìm Tô Nhược Mộng xuống hồ Thanh Thủy, thì ra, cái hồ này thật sự là sâu không thấy đáy. Hắn ngoi lên, hít một hơi thật sâu, sau đó lại lặn xuống nước. Hắn muốn nhìn thử xem con sông Thanh Thủy này rốt cuộc thế nào, là trong như mặt nước, hay là một hồ sâu ăn thịt người.
Hắn lặn hồi lâu vẫn chưa tới đáy, càng xuống sâu thì nước càng lạnh, như thể đáy hồ làm từ Huyền băng ngàn năm, không ngừng tản ra khí lạnh. Hắn vừa dùng nội lực hộ thể, vừa dùng toàn lực để lặn xuống, đột nhiên một tia sáng màu trắng bạc bắn về phía hắn, hắn nhanh chóng hồi thần, thoáng nhích người, thành công né tránh tia sáng kia.
Trong lòng thầm kinh ngạc, tia sáng này không phải ánh sáng mặt trời, mà giống như một loại vũ khí có thể phát sáng. Tia sáng vừa nãy, nếu không nhờ mình né nhanh, chỉ sợ hiện giờ đã bị thương rồi.
Giờ hắn mới hiểu được, sự lạnh lẽo nơi đáy hồ đều do vật này phát ra. Trong một thôn sơn hẻo lánh, sao lại có sự tồn tại của loại vũ khí không gì sánh bằng thế này?
Tâm trạng Lôi Ngạo Thiên trở nên kích động, ngưng tụ nội lực tiếp tục lặn xuống đáy hồ, chỉ có điều, lần này vật kia không còn bắn tán loạn đả thương người khác nữa, mà tản mát ra ánh sáng nhu hòa. Hắn thành công lặn xuống đáy hồ, cũng đi tới được bên cạnh món đồ kia.
Hắn đưa tay gạt lớp bùn cát phía trên ra, chẳng mấy chốc đã lộ ra một cái hộp gỗ màu tím (hộp Tử Mộc) hình chữ nhật, bên trên hộp có khảm một viên dạ minh châu to cỡ quả trứng gà, ánh sáng vừa rồi cũng là do nó phát ra.
Tâm tình của Lôi Ngạo Thiên lúc này đã không thể dùng từ sung sướng để hình dung, vật này hắn đã từng được thấy trong quyển "Thập đại vũ khí". Nếu hắn nhớ không lầm thì nó xếp hàng thứ nhất, chính là Long Khiếu kiếm đã thất truyền hơn ba trăm năm.
Tương truyền thanh kiếm này chỉ xứng với những người có duyên với nó, không phải ai cũng có thể có. Nếu không phải là chủ nhân mà nó chọn, vậy thì người này nhất định sẽ bị những tia sáng phát ra từ nó bắn bị thương tới chết. Kiếm này có một đôi, nó là kiếm trống, còn một thanh kiếm mái, gọi là Phượng Minh Kiếm. Bọn nó sẽ không cách nhau quá xa, giờ nó xuất hiện trong cái hồ này, chứng tỏ Phượng Minh kiếm nhất định cũng ở quanh đây.
Hắn lau sạch lớp bùn bám bên ngoài hạp, kẹp vào nách, từ từ ngoi lên mặt hồ.
"Phốc." Hắn trồi lên mặt nước, phun một ngụm nước trong miệng ra, vừa tung người về phía trước, vừa xoay người một vòng, cả người đã đứng ở bờ Thanh Thủy.
"Giáo chủ, sao người lại ngâm mình dưới hồ lâu như vậy?" Đại hộ pháp cầm quần áo tiến lên đón Lôi Ngạo Thiên, tròng mắt khẽ chuyển một cái, thấy bên dưới cánh tay hắn là một cái Tử Mộc hạp thì không khỏi sửng sốt, hỏi: "Giáo chủ, cái này là?"
Tứ, Ngũ, Lục hộ pháp cũng xông tới, tò mò nhìn Lôi Ngạo Thiên đang nâng hộp Tử Mộc lên. Chỉ riêng chất liệu được chế thành từ loại gỗ màu tím hiếm thấy, cộng thêm viên dạ minh châu to như quả trứng gà khảm bên trên, đã đủ để họ rung động. Thứ này vừa nhìn đã biết không phải vật phàm, dựa theo chiều dài và tạo hình của chiếc hộp, rất có khả năng là một thanh kiếm.
Hai mắt Lục hộ pháp phát sáng, hỏi: "Giáo chủ, đây là một thanh kiếm sao?" Hắn xuất thân từ binh khí thế gia, có niềm say mê đối với binh khí và vũ khí hơn người bình thường rất nhiều.
"Tiểu Lục lại nói nhảm rồi, vật này chỉ cần nhìn không cần đoán cũng biết chắc là thanh kiếm, hơn nữa còn là một thanh bảo kiếm." Tứ hộ pháp dương dương tự đắc cắn lại Lục hộ pháp một câu, nhưng hắn cũng không nhịn được mà khóa chặt mắt trên hộp Tử Mộc.
Lôi Ngạo Thiên quét mắt nhìn bọn họ một cái, cúi người đặt hộp Tử Mộc xuống đất, nghiêm túc nói: "Nếu ta đoán không lầm, trong này chính là Long Khiếu kiếm đã thất truyền. Các ngươi mau chạy đến phía sau tảng đá kia tránh đi, ta sợ ánh sáng bắn ra từ nó sẽ làm các ngươi bị thương."
Tương truyền Long Khiếu kiếm này vừa mở tất thấy máu, hắn sợ sẽ làm bọn họ bị thương, liền mở miệng kêu bọn họ tránh đi.
"Long Khiếu kiếm?" Nghe vậy, chúng hộ pháp bỗng thấy khiếp sợ, tương truyền Long Khiếu kiếm này đã thất truyền hơn ba trăm năm rồi. Hơn nữa, nó vừa mở tất thấy máu, bọn họ cũng không thể để giáo chủ đi mạo hiểm. Vì vậy, mấy người liền lắc đầu như trống bỏi, kiên định nói: "Không được! Thuộc hạ không thể để cho Giáo chủ mạo hiểm một mình được."
"Tránh ra!" Lôi Ngạo Thiên lạnh lùng quát lên, nhìn vẻ mặt lo lắng của chúng hộ pháp, sắc mặt hắn ấm lên một chút: "Ta không sao, các ngươi cho là ta có thể vô duyên vô cớ mà vớt được nó từ dưới đáy hồ lên hay sao?"
Nếu nó thật sự là Long Khiếu kiếm, mà hắn có thể vớt nó được từ dưới đáy hồ lên, thì chỉ có một nguyên nhân, hắn chính là chủ nhân mà Long Khiếu kiếm chỉ định.
"Vậy... Xin giáo chủ cẩn thận." Chúng hộ pháp vừa nghe, ngập ngừng mấp máy môi, mấy người liếc nhau một cái, liền lui xuống phía sau tảng đá lớn cạnh hồ nước.
Lôi Ngạo Thiên thấy bọn họ đã chạy tới phía sau tảng đá, tròng mắt nhìn hộp Tử Mộc, vận khí vào tay dùng sức ấn vào hộp Tử Mộc, muốn đánh văng cái khóa kia ra. Đột nhiên ánh sáng lóe lên, trong hộp phát ra một tia sáng trắng, sau đó, tia sáng bay lượn trên không trung như một con rồng, tiếp đó từ giữa không trung vang lên một tiếng rồng ngâm làm chấn động cả màng nhĩ.
"Bảo vệ tâm mạch." Lôi Ngạo Thiên vừa bảo vệ tâm mạch của mình, vừa lớn tiếng nhắc nhở chúng hộ pháp ở phía sau tảng đá.
"Ôi..." Tia sáng từ giữa không trung bắn thẳng về phía hắn, nhanh như tia chớp, hắn không cách nào tránh thoát được. Trên cánh tay truyền tới một trận đau nhức, tia sáng chợt tắt, kiếm kia như có linh tính, rơi vào trong tay hắn.
Lôi Ngạo Thiên cúi đầu nhìn chằm chằm chuôi kiếm hình đầu rồng, trong lòng đã có thể xác định nó chính là thanh Long Khiếu kiếm thất truyền hơn ba trăm năm rồi. Hắn quay đầu nhìn sang cánh tay đang nhỏ máu của mình, trong nháy mắt đã hiểu rõ.
Thì ra, vừa mở liền thấy máu chính là ý này. Đây là khế ước giữa kiếm và chủ nhân, nó uống máu của chủ nhân, từ đó cũng chỉ nghe theo lệnh của chủ nhân.
"Giáo chủ, người có sao không?" Chúng hộ pháp nghe Lôi Ngạo Thiên kêu lên một tiếng thì liều lĩnh xông ra khỏi tảng đá, tung người gấp gáp xuất hiện trước mặt hắn.
"A? Giáo chủ bị thương." Đại hộ pháp tinh mắt nhìn thấy tay áo Lôi Ngạo Thiên bị rách, trên cánh tay vẫn còn nhỏ máu.
Lôi Ngạo Thiên khoát tay với bọn họ, nói: "Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi." Nói xong, hắn ngồi xổm xuống thả Long Khiếu kiếm lại vào hộp, lúc này, hắn mới phát hiện có một quyển phát hoàng cổ tịch (cổ tịch màu vàng) đang lẳng lặng nằm yên trong hộp.
Hắn đặt Long Khiếu kiếm vào hộp, rồi lấy quyển cổ tịch kia ra, khi hắn nhìn thấy mấy chữ trên bìa cổ tịch thì trên mặt hắn lộ rõ vẻ khiếp sợ:
"Long Hành Thiên Hạ"
Đây là một quyển kiếm phổ dành riêng cho Long Khiếu kiếm, bên trong có tổng cộng chín chín tám mươi mốt chiêu thức kiếm pháp, chín chiêu thức chia làm một cấp, tổng cộng có chín cấp. Luyện bộ kiếm pháp này không chỉ phải Nhân Kiếm hợp nhất với Long Khiếu kiếm, còn phải có nội lực thâm hậu và võ công cao cường.
Sách này khô? Lôi Ngạo Thiên phục hồi tinh thần lại, vội vươn tay mở hộp Tử Mộc ra, mới phát hiện bên trong hộp hết sức khô ráo. Nếu không phải hắn tự mình vớt nó từ dưới đáy hồ lên, chính hắn cũng không thể tin nổi, kiếm và sách nào vừa được lấy từ trong nước ra.
Cái hộp Tử Mộc này còn có khả năng chống thấm, quả thật là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện lạ như vậy.