"Mẹ, giờ con ra đồng đào mấy củ khoai lang, mẹ ở trong nhà nghỉ ngơi đi. Cơm tối thì lát con về làm tiếp, mẹ đừng vào phòng bếp nấu cơm, không thì lúc thổi lửa mẹ lại ho nữa." Tô Nhược Mộng đi ra, vừa cởi tạp dề trên người xuống, vừa dặn dò Tô thị.
Bệnh ho này của Tô thị mãi vẫn không tốt lên được, chỉ cần tâm tình kích động hay hay ngửi thấy những mùi lạ là lại ho không ngừng. Cho nên, Tô Nhược Mộng liệt phòng bếp vào cấm địa của nàng.
Đầu mày khẽ chau lại, Tô thị ghé đầu nhìn ra cửa, nói: "Giờ mặt trời đang gay gắt, nếu không thì các con chờ bớt nắng chút rồi lại đi. Aizz, đều do thân thể mẹ không tốt, để con phải gánh cả việc trong nhà và ngoài đồng."
Tô thị nói xong, đau lòng liếc nàng một cái, tự trách: "Nào có cô nương nhà nào phải ngày ngày làm nông rồi lại lên núi đốn củi cơ chứ? Mộng nhi, là mẹ làm liên lụy đến con rồi."
Thân thể này của nàng thật sự là một gánh nặng, trước kia thì làm phiền đến bà vú, ngay cả con ruột của mình cũng không thể tự chăm sóc, giờ lại để nữ nhi mình phải khổ cực như vậy. Nhất là từ hôm qua, sau khi nghe được mấy câu nói của đám người kia, nàng mới biết trước giờ nữ nhi ở trong thôn luôn bị người khác khi dễ như vậy. Sao nàng có thể không tự trách, không đau lòng cho được?
Tô Nhược Mộng bất lực trợn mắt, nàng nghe mãi đến tai cũng muốn chai luôn rồi. Ngày nào mẫu thân cũng nói những câu này, nàng cũng không biết phải làm thế nào cho phải nữa.
"Mẹ, con không sao mà. Người xem thân thể con cường tráng thế này, cọp thấy con còn phải đi đường vòng nữa đấy. Người cứ an tâm ở nhà đi, con sẽ về nhanh thôi." Tô Nhược Mộng giơ tay khoe bắp thịt chắc nịch của mình với Tô thị.
"Phốc..." Lôi Ngạo Thiên nhìn bộ dạng đáng yêu đó của Tô Nhược Mộng, không nhịn được mà cười "xì" một tiếng, nhìn nàng với vẻ hứng thú, hỏi: "Nương tử, nàng có dám chắc cọp thấy nàng sẽ đi đường vòng không?"
Tô Nhược Mộng sửng sốt một chút, xoay người ra cửa, thong thả bỏ lại một câu: "Ai cần ngươi lo!"
Lôi Ngạo Thiên khẽ cười lắc đầu, lại nghiêng đầu sang nhìn Tô thị, nói: "Nhạc mẫu đại nhân yên tâm đi, ta sẽ đi giúp nàng." Nói xong, hắn cũng đứng lên theo Tô Nhược Mộng rời khỏi nhà chính.
"Các con nhớ về sớm đó." Tô thị kêu với theo bóng lưng của họ.
"Con biết rồi!" Hai người lần đầu tiên ăn ý mười phần trả lời y hệt nhau, nói xong, hai người đều kinh ngạc liếc mắt nhìn đối phương.
Tô Nhược Mộng tránh tầm mắt sang bên, thảy giỏ trúc trong tay cho Lôi Ngạo Thiên, lại duỗi ngón tay chỉ hai cái cuốc dưới mái hiên, nói: "Mang theo cả cuốc nữa, đi thôi!" Còn nàng thì cầm theo cái sàng lấy ra từ đòn gánh để đựng khoai.
"Cái cuốc? Ở đâu?" Lôi Ngạo Thiên cầm giỏ trúc, mờ mịt xoay người định hỏi Tô Nhược Mộng.
Thứ cho hắn ngu ngốc, hắn biết rõ tất cả vũ khí và ám khí trên giang hồ có hình dạng thế nào, chỉ không biết cái gọi là cuốc đó có dáng dấp ra sao?
Tô Nhược Mộng quay đầu lại, nhìn hắn với vẻ tuyệt vọng, cau mày hỏi: "Ngay cả cái cuốc mà ngươi cũng không biết là cái gì? Có phải ngươi đã sống quá an nhàn sung sướng rồi không, chẳng lẽ giáo chủ Ma giáo lại không biết lương thực từ đâu mà ra hay sao?"
Lôi Ngạo Thiên không nhịn được muốn thay mình sửa lại án sai: "Lương thực tất nhiên là từ trong đất ra rồi." Nữ nhân này giỏi thật đấy, đây là đang khiêu khích hắn sao? Nói cứ như thế hắn chỉ biết ăn không ngồi rồi vậy, thật là làm tổn thương tự ái mà.
Hắn là người đứng đầu một giáo, cũng không phải nông phu, hắn không biết hình dạng cái cuốc thế nào thì đáng xấu hổ lắm sao?
"Ra thế nào?" Khóe môi Tô Nhược Mộng hàm chứa ý cười không chút hảo ý, nàng đã đoán được có lẽ hắn là một vị giáo chủ không biết nỗi khổ nhân gian. Người mà ngay cả cái cuốc là gì cũng không biết, chẳng lẽ ngươi còn có thể trông cậy hắn có thể nói được cách trồng hoa màu hay sao?
"Ách?"
"Không biết đúng không?" Tô Nhược Mộng cảm giác trong lòng dễ chịu hơn một chút, cuối cùng cũng tìm được lĩnh vực mình mạnh hơn hắn. Mặc dù chuyện này không đáng để ca ngợi, nhưng ai biểu hắn luôn vô tình gây áp lực cho nàng làm chi?
Nàng luôn cảm thấy mình không thích hợp để đứng cùng với hắn, căn bản là không cách nào sánh vai được, chỉ có thể đứng ở phía sau, ngước nhìn theo hắn từ xa.
"Nương tử uy vũ! Vi phu mặc cảm!" Lôi Ngạo Thiên bình tĩnh nhìn nàng một cái, có vẻ như đã nhìn ra được chút chân tướng, lặng lẽ thở dài một tiếng, ngay sau đó khóe miệng lại bật ra nụ cười pha trò.
"Hai cái cây có cán bằng gỗ tròn ở dưới mái hiên kia chính là cuốc, nhanh lại lấy đi, chúng ta lên đường, không đi thì sẽ không kịp mất." Tô Nhược Mộng vui vẻ cười một tiếng, giải thích cho hắn hiểu, lại xoay người ôm sàng đi trước dẫn đường.
Ruộng khoai lang của Tô gia nằm ở giữa sườn núi phía sau, Lôi Ngạo Thiên bước nhanh lên trước sóng vai với nàng, quay đầu nhìn nàng bằng ánh mắt đau lòng.
"Ngươi đừng có dùng ánh mắt này mà nhìn ta, ta không cảm thấy chuyện này có gì khổ cực cả. Lương thực tự mình trồng, không cần lo lắng đến vấn đề hàm lượng thuốc trừ sâu vượt quá mức quy định, huống chi, ta cũng rất thích cuộc sống nông thôn thế này, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ."
Tô Nhược Mộng vừa đi, vừa chặt đứt ánh mắt đau lòng kia, nàng thật sự không quen thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt này. Nói thật ra thì, cuộc sống thế này quả thật không tính là khổ, nói đúng hơn là còn rất thú vị.
Cũng không biết có phải trước kia làm nhân viên trong cục vệ sinh an toàn thực phẩm hay không, mà nàng rất thích hoàn cảnh sống không chút ô nhiễm như thế này, cũng thích ăn những thứ lương thực không ô nhiễm hay chứa chất độc hại.
Lôi Ngạo Thiên nghe nàng nói thế thì rất bất ngờ, thấy trên mặt nàng cũng không có vẻ gì là giả, trong lòng lại càng thêm tán thưởng sự phóng khoáng của nàng. Nự nhân đối mặt với cuộc sống nghèo khổ như thế mà vẫn có thể ưỡn ngực nói vui, quả thật là hiếm có.
Nhưng mà, lại rất hợp khẩu vị của hắn.
Hắn không nói thêm gì nữa, cũng không khóa chặt ánh mắt trên người nàng nữa, thích ý cùng nàng sóng vai đi trên con đường đất nhỏ, lẳng lặng cảm thụ sự yên bình khó có được này.
"Đến rồi, ngươi để đồ xuống đây đi." Tô Nhược Mộng chỉ vào đám khoai lang bò đầy dưới đất lẫn với ít cỏ dại, phân phó hắn để đổ xuống, còn nàng thì cầm lưỡi hái lên, lưu loát tách rời từng củ khoai lang đang nằm trong đất ra.
"Ta phải làm những gì?" Lôi Ngạo Thiên cúi đầu nhìn Tô Nhược Mộng đang luôn tay luôn chân, mở miệng hỏi.
Hắn cũng phải hỗ trợ chút gì đó mới được chứ, cũng không thể để nữ nhân của mình làm việc, còn mình lại bắt tréo chân ngồi một bên được. Nhưng mà, hắn lại không phải biết mình cần phải làm gì? Phải làm như thế nào?
Nếu kêu hắn đi giết người thì còn dễ, xuống đất làm việc thế này, hắn hoàn toàn mù tịt.
"Ngươi cầm cuốc bắt đầu đào khoai lang đi." Tô Nhược Mộng không ngẩng đầu lên, vừa nói vừa quơ lưỡi hái trong tay nàng.
Giờ phút này, hắn cảm thấy mình thật vô dụng. Giáo chủ Ma giáo có thể hô phong hoán vũ trên giang hồ, lại không biết phải làm gì với cây cuốc này. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, đoán chừng đám người ở mấy cái giáo phái hạ đẳng kia lại hô hào đòi đánh tới Tử Long lĩnh nữa mất.
Người đứng đầu một giáo đứng trong đất, tay cầm cái cuốc đào khoai lang, hình tượng này chỉ mới nghĩ thôi đã thấy rất quái dị rồi.
Tô Nhược Mộng dừng tay, ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên một thân trường bào màu trắng, tay cầm cái cuốc, nhìn nàng với vẻ mờ mịt, nàng không nhịn được thở dài một tiếng, mình đang làm gì vậy trời? Kéo nam tử giống như thiên thần xuống ruộng đào khoai lang, thật đúng là phí phạm của trời mà. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, đoán chừng chúng mỹ nhân trên giang hồ sẽ xé nàng ra thành từng mảnh nhỏ mất.
"Ngươi ngồi nghỉ đi, để đấy ta làm cho."
Lôi Ngạo Thiên ngẩn người, sau đó cười nói: "Nàng dạy ta đi, ta là nam nhân sao có thể đứng nhìn nữ nhân của mình làm việc, còn mình thì lại ngồi chơi được."
Chăm chú nhìn hắn một cái, Tô Nhược Mộng đi tới cầm lấy cái cuốc trong tay hắn, vừa làm mẫu vừa nói: "Ngươi xem cho kỹ nhé."