Màn đêm buông xuống, hoa phố yên tĩnh lúc ban ngày bắt đầu thay đổi dáng vẻ, những ngọn đèn dầu đủ loại màu sắc chạy dài trên con phố hơn mười dặm đường, có thể nói đây là nơi phồn hoa nhất kinh thành khi về đêm.
Ở phía nam của con đường có một toà lâu vô cùng xa hoa khí phái, những ngọn đèn lồng tứ giác màu đỏ thẫm được treo trên cao là nơi náo nhiệt nhất.
Vị tú bà trang điểm đậm, trét trên mặt vài tầng phấn mang theo mấy cô nương kiều nhu mỹ diễm ra ngoài tiếp khách, mấy tên quan lại lúc ở trên triều còn giả bộ đứng đắn giờ phút này lại không kiềm chế nổi bộ dáng háo sắc, nàng khẽ nhún người một cái, mặt mày hớn hở nói: “Mấy vị đại nhân, các cô nương đã tới rồi.” Sau đó liền quay đầu ôn nhu nói: “Mấy con phải hầu hạ các vị đại nhân cho tốt, nhất định phải làm cho các ngài cao hứng, đó mới là bản lĩnh của các con.” Các cô nương ngoan ngoãn nghe lời, nhanh chóng đi tới bên người mấy vị đại nhân giống như những con bướm hoa. Hoa mụ thức thời lui ra ngoài, nụ cười tươi tắn trên mặt nàng ngay khi cánh cửa được khép lại lập tức biến mất.
Một tỳ nữ vội vàng chạy tới từ hành lang phía tây, Hoa mụ lại bắt đầu nhíu mày, đứng ở trên cao nhìn tấm lưng đang không ngừng run rẩy của tiểu cô nương, làn váy bị nước trà làm ướt hơi lay động, nhàn nhạt hỏi: “Lại bị vị kia đuổi ra ngoài à?” “Dạ… Đúng vậy.” Tỳ nữ run rẩy trả lời. Hoa mụ trầm ngâm một lát, cố áp xuống u sầu trong lòng, phất tay ra hiệu cho tỳ nữ đứng dậy: “Ngươi lui xuống trước đi, bên này cũng không có việc gì cần ngươi làm.” Tỳ nữ là thật sự bị hoảng sợ, nghe vậy liền cong eo nói: “Cám ơn mụ mụ.” rồi đi về phía hậu viện.
Vị kia còn đang ở trong gian khách quý, Hoa mụ một tay nhấc làn váy, vung khăn một cái bước nhanh đi về phía cuối hành lang dài. Bà mới vừa đi tới cửa liền nhìn thấy một cô nương lấy khăn che mặt, chạy chậm tới đón, nhìn thấy bà liền bắt đầu khóc nức nở: “Mẹ, vị đại nhân kia chỉ toàn làm mặt lạnh thôi, con vừa mới tới gần ngài ấy, ngài ấy liền đẩy con ra, còn bảo con… bảo con cút đi… Con châm trà cho ngài ấy, ngài ấy ngài ấy… ngài ấy liền đập nát cả ấm trà luôn…”
Hoa mụ nhìn cô nương khóc như hoa lê đẫm mưa, bộ dạng vô cùng xinh đẹp, giơ tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, bất đắc dĩ nói: “Khổ thân con, đã khiến con phải chịu uỷ khuất rồi, con trở về phòng nghỉ ngơi đi, đêm nay không cần phải hầu hạ khách nhân nữa.”
Nhìn bóng dáng cô nương khóc sướt mướt rời đi, Hoa mụ khẽ thở dài, nàng làm nghề này bao nhiêu năm, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại khách nhân không nhìn ra được suy nghĩ kiểu này. Vị đại nhân ở bên trong kia chính là Đan tướng quân vị cực nhân thần, có dân vọng cực cao ở kinh thành. Tối nay, lúc nhìn thấy hắn xuất hiện ở trước cửa Tuý Hoa Lâu, nàng đã vô cùng kinh ngạc – bởi vì vị tướng quân này nghe nói vẫn luôn không gần nữ sắc, từ trước tới nay đều không thích tới những nơi yên hoa như này, bây giờ hắn lại tơí Tuý Hoa Lâu của nàng, có thể nói đó là một vinh hạnh lớn lao. Nhưng mà, nàng lại không ngờ được rằng, vị đại nhân này lại khó hầu hạ đến như thế. Trân cô nương kia đã là cô nương thứ năm bị hắn đuổi ra ngoài, cũng không rõ là hắn không hài lòng chỗ nào, nàng tới hỏi, hắn liền trưng khuôn mặt lạnh như tiền của hắn ra, không nói một lời, đến khi có cô nương tới hầu hạ hắn thì hắn lại đối xử giống y như cũ. Còn tiếp tục như vậy, tất cả cô nương ở Tuý Hoa Lâu này đều sẽ bị hắn đuổi ra hết. Hoa mụ đứng ở trước cánh cửa đóng chặt một lúc, cuối cùng cũng không có đẩy cửa ra mà là xoay người đi xuống lầu. Đại nhân lúc này e là còn đang nổi nóng, bây giờ nàng đi vào thì chẳng khác gì là chọc vào tổ ong vò vẽ, chi bằng để lát nữa, đợi khi nào đại nhân bớt giận lại đi vào phục vụ cũng không muộn.
~~~~~ Đường phân cách nổi nóng ~~~~~
Trong một gian phòng khác.
Trước tấm bình phong sơn thuỷ to đùng, nữ tử mặc trên người một bộ bạch y thuần tịnh ngồi ngay ngắn ở phía sau cây đàn cổ, chỉ có một cây ngọc trâm dùng để cố định búi tóc, vài lọn tóc đen rũ xuống , hơi che đi khuôn mặt đang cúi xuống của nàng, thanh nhã như hoạ.
Tiếng đàn thanh triệt như nước chảy chậm rãi chui vào lỗ tai người nghe, khiến người ta say mê trong đó, không thể kiềm chế.
Ngay cả Nguyễn Mặc đang cúi đầu đánh đàn cũng say mê trong khúc âm mỹ diệu do chính mình đạn tấu.
Đúng vậy, nàng đã bước vào giấc mộng thứ hai.
Sauk hi đạo bạch quang kia thoáng hiện, nàng liền lâm vào hôn mê, tới khi mở mắt ra, chính mình liền trở thành một vị cô nương đang chơi đàn.
Ở trong giấc mộng này, nàng là cầm kỹ nổi danh nhất Tuý Hoa Lâu chốn kinh thành, dung mạo xuất chúng, cầm nghệ tinh vi, có biết bao nhiêu người vung tiền như rác chỉ để nghe một khúc đàn của nàng, là một trong những cô nương đứng đầu và cũng là người duy nhất chỉ bán nghệ chứ không bán thân của Tuý Hoa Lâu.
Những điều đó đều không phải do nàng khoe khoang mà là ký ức của thân thể sau khi nàng đi vào giấc mộng.
Cầm nghệ đúng là vô cùng cao siêu, ở trong giấc mộng này, nàng bỗng nhiên hiểu được mọi thứ mà không cần người dạy, nàng vốn là người ngay cả dây đàn còn chưa từng được chạm đến, vậy mà bây giờ lại có thể đánh được thập đại danh khúc nhẹ như không, hơn nữa còn cực hay, đến ngay cả chính nàng cũng say mê theo.
Bất quá… Dung mạo xuất chúng?
Nàng trộm liếc về phía gương đồng ở bên cạnh, khuôn mặt xuất hiện trong mặt gương rõ ràng vẫn là bộ dáng của nàng, nàng vốn còn âm thầm hi vọng ở trong giấc mộng mình sẽ có một dung mạo có thể làm điên đảo chúng sinh… Giống kiểu như Đan Dật Trần vậy.
Nhắc tới hắn mới nhớ, cũng không biết bây giờ hắn đang ngồi hưởng thụ ở chỗ nào, nàng đều đã đàn tới mức cổ tay mỏi nhừ rồi, sao hắn còn chưa chịu xuất hiện chứ?
Một khúc nhạc đã kết thúc, mấy vị công tử ngồi nghe đàn cùng lúc vỗ tay, Nguyễn Mặc đứng dậy đáp lễ, cúi đầu mỉm cười, đôi tay giấu trong ống tay áo to rộng lặng lẽ xoa bóp làm giảm đi đau nhức do đánh đàn liên tục.
Bởi vì thế cho nên nàng không nhìn thấy được cảnh tượng mấy công tử kia giao lưu ánh mắt, nở nụ cười xấu xa.
“Cầm nghệ của Nguyễn cô nương quả nhiên là danh bất hư truyền, không uổng công hôm nay bản thiếu gia mộ danh mà đến.”
Người nói chuyện chính là Nhị thiếu gia của Định An Hầu phủ- Phan Thanh. Nhìn thì nhân mô nhân dạng nhưng bản chất thì lại vô cùng kiêu ngạo bá đạo, phẩm hạnh thì bất lương, các cô nương khuê tú đều tránh hắn như tránh tà, khổ nỗi cha hắn lại là hoàng thân quốc thích, toàn đi đằng sau xử lí hậu qủa cho hắn, khiến cho hắn tha hồ hô mưa gọi gió ở kinh thành.
Hôm nay, hắn mang theo đám hồ bằng cẩu hữu đến Tuý Hoa Lâu,
lấy cớ là tới nghe đàn nhưng có lẽ là vì chuyện khác.
Nguyễn Mặc âm thầm đề phòng nhưng khổ nỗi đối phương lại chưa ra tay, nàng cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ được, chỉ có thể ngoan ngoãn hầu hạ bọn họ, âm thầm cầu nguyện uống trà xong liền rời đi.
Nhưng mà, hiện thực thường không được như ta mong muốn.
“Trời tối rồi, Phan nhị thiếu, ngài ở lại nơi này tiếp tục vui vẻ nhé, mấy huynh đệ chúng ta xin phép đi trước.”
Phan Thanh bắt chéo chân nhìn bọn họ lục tục đứng dậy, mở miệng vờ giữ bọn họ lại: “Ai, các ngươi đi vội thế làm gì, sao không ở lại nghe thêm khúc nữa rồi hãy đi.”
“Không cần, không cần, bọn ta đã nghe đủ rồi, Phan nhị thiếu cứ tiếp tục thưởng thức đi, chúng ta không ở lại quấy rầy nữa.”
Mấy người giả đò vừa khách khí lại có chút bất đắc dĩ thoái thác, kỹ thuật diễn trò còn cao siêu hơn cả ca kỹ. Phan Thanh cười, phất phất tay với bọn họ: “Thôi được rồi, các ngươi đi về trước đi, khi nào bổn thiếu tìm được thứ gì hay ho sẽ gọi các ngươi tới thưởng thức.
“Được, được.”
“Đa tạ Nhị thiếu.”
Bốn năm người kéo nhau lần lượt rời khỏi phòng, cánh cửa gỗ bị người ra ngoài sau cùng thuận tay đóng lại, cánh cửa kêu “cạch” một cái giống như cây chuỳ đập vào lòng nàng
Có gì đó không đúng.
Mấy người này lúc trước còn tràn trề hứng thú nói muốn ở đây nghe nàng đánh đàn cả đêm, bộ dáng nhất định phải để nàng chơi nhạc tới khi không thể đánh được nữa mới thôi, vì sao bây giờ lại đột nhiên nói đi là đi, còn như kiểu đã sớm giao hẹn trước, cùng lúc rời khỏi?
“ Có chuyện gì vậy?Nguyễn cô nương, sao nàng lại ngẩn người?”
Nguyễn Mặc bỗng nhiên rùng mình.
Phan Thanh khi nãy còn đang ngồi ở bên bàn, vậy mà bây giờ đã vòng ra sau nàng, kề sát miệng vào tai nàng nói chuyện, mùi rượu nồng nặc khiến cho nàng theo bản năng muốn đẩy hắn ra.
Chính là đã qúa trễ, cánh tay của nam nhân đã sớm ôm lấy eo nàng, chỉ cần nàng động đậy một chút thôi thì nó sẽ biến thành kìm sắt giữ chặt lấy nàng, khiến cho nàng không thể cử động, sau khi giãy giụa mấy lần mà không có kết quả, Nguyễn Mặc rốt cuộc cũng minh bạch vị Phan Nhị thiếu này chính là muốn làm thật.
Không thể được a, rõ ràng nàng chỉ bán nghệ không bán thân mà.
Loại tư thế này đã ái muội lại còn nguy hiểm, nàng không dám lộn xộn, sợ sẽ chạm phải thứ không nên chạm, khiến cho tà niệm của hắn càng nhiều hơn. Nguyễn Mặc chỉ đành giả vờ nhu thuận, không giãy giụa nữa, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể để nói chuyện với người đứng sau mình: “Nhị thiếu gia, ngài định làm gì thế?”
Phan Thanh bóp bóp eo nhỏ của cô nương trong lòng, “Hắc hắc” cười tà mấy tiếng: “Nguyễn cô nương, chẳng lẽ nàng thật sự không biết bổn thiếu gia đang định làm gì sao?”
Hỗn đản! Sắc quỷ chết tiệt!
Nguyễn Mặc bị bóp đến mức cả người cứng đờ, đuôi tóc sắp dựng đứng luôn rồi, một bên suy nghĩ tìm kiếm cơ hội chaỵ trốn, một bên cùng hắn nói đạo lý phân tán lực chú ý: “Nhị thiếu gia, ngài xem, Tuý Hoa Lâu cũng có quy củ của Tuý Hoa Lâu, ngài cố tình làm như vậy, hình như không hay đâu?”
“Có gì mà không hay?” Phan Thanh khinh thường xì một tiếng khinh miệt, bàn tay to cũng bắt đầu không kiêng nể gì di chuyển dần lên trên. “Chỉ là phá vỡ quy củ mà thôi, có gì mà phải sợ? Tiểu gia ta chỉ cần ném nhiều bạc hơn một chút, chẳng lẽ mụ tú bà kia còn không chịu đáp ứng sao?”
“Ai! Ngài đừng….”
Bàn tay không an phận kia bắt đầu du tẩu khắp nơi, mắt thấy dây lưng của mình sắp bị hắn kéo ra, Nguyễn Mặc lo lắng sợ rằng nếu còn tiếp tục chịu đựng hắn, e rằng nàng sẽ bị xui xẻo, cũng không biết Giáo chủ đại nhân có thể kịp thơì chạy tới như lần trước nữa hay không… Nhờ người chi bằng nhờ mình, nàng hạ quyết định, lập tức duỗi tay sờ vào búi tóc, rút cây trâm ra hung hang đâm vào trên đùi nam nhân.
“A – ” Phan Thanh đau đến mức kêu la thảm thiết, cúi đầu liền nhìn thấy một cây trâm cài đang cắm sâu trên đùi của mình, máu tươi nhuộm đỏ áo gấm, mà kẻ gây ra thì đã sớm chạy ra khỏi tầm tay của hắn, kinh hoảng luống cuống mở cưả chạy ra ngoài.
Tôi tớ đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu của thiếu gia nhà mình liền lập tức chạy vào trong phòng, nhìn thấy máu ở một chân cuả hắn đang chảy ra như suối, vội vàng muốn chạy đi tìm đại phu tới tới kiểm tra.
“Thiếu gia, ngài không sao chứ, ngài mau ngồi xuống để thuộc hạ cầm…”
“Cút!” Phan Thanh giận dữ đẩy tên thuộc hạ đang dìu hắn ra, hung tợn rống to: “Mau bắt xú nữ nhân kia về đây cho ta!”
Tên người hầu bị đẩy ra lăn một vòng ở trên mặt đất, nào dám nghịch ý thiếu gia nữa, lập tức chạy ra ngoài đuổi theo.
Nơi này là tầng hai của Tuý Hoa Lâu, chỉ có một cái cầu thang dẫn xuống lầu dưới, Nguyễn Mặc tuy biết chuyện này, nhưng mà khi đứng trước một hành lang dài như mê cung để tìm lối ra, còn phải để ý xem người phía sau có đuổi theo hay không thì đó tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng gì. Nàng chạy lòng vòng xung quanh một hồi lâu cũng vẫn không tìm thấy lối ra, đã vậy còn chạy nhầm đến chỗ cầu thang dẫn lên lầu ba.
Khách nhân ở tầng ba này so với tầng hai thì càng thêm tôn quý, cũng càng không thể đắc tội hơn, khổ nỗi tiếng bước chân ở đằng sau càng ngày càng gần, nàng cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành xách váy chạy lên trên.
Ai ngờ, nàng vừa mới chạy khỏi một cái mê cung, thì lại rơi vào một cái mê cung khác.
Nguyễn Mặc không ngừng chạy về phía trước, trong lòng chỉ cảm thấy sao hành lang này lại dài như vậy, hai chân của nàng đều đã có chút nhũn ra rồi mà người ở phía sau vẫn còn bám lấy không tha, nếu nàng vẫn còn tiếp tục chạy như vậy thì e rằng chỉ có thể ngồi chờ bị bắt mất.
Nếu không muốn chạy nữa, vậy thì đành trốn thôi.
“Đứng lại, chờ đó, ta nhất định sẽ bắt được ngươi.”
Tên người hầu gào đến khàn cả giọng, Nguyễn Mặc thầm kêu không tốt, nếu như để khách nhân khác chú ý tới thì nàng đừng mong chạy thoát được. Vì thế, trước khi hắn tiếp tục hô, nàng cắn chặt răng, đột nhiên ngừng lại, dùng sức đẩy cánh cửa ở bên cạnh ra, nhanh chóng chạy vào trong phòng, đóng cửa, cài then.
Người kia hình như cũng đã chạy tới chỗ này rồi, tuy nhiên hắn hẳn là không phát hiện ra là nàng đã trốn vào trong phòng, dừng lại một lát liền vội vàng chạy đi, tiếng bước chân xa dần.
“Phù…” Nguyễn Mặc chống trán vào cánh cửa, thở ra một hơi, nhịp tim vẫn còn đập liên hồi, phía sau bỗng bất thình lình vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Ai cho ngươi đi vaò?”