Editor: Đàm Nhật Vi
Beta: Chanh
Hứa Triều phát hiện ra, gần đây thời gian dùng bữa của Vương gia nhà mình, so với trước kia quy luật hơn rất nhiều.
Vương gia luôn công vụ bận rộn, không vui nhất là khi có người mở miệng quấy rầy lúc hắn đang phê duyệt công văn. Từng có hạ nhân không hiểu quy củ chưa được hắn đồng ý đã vào dâng trà, hắn nổi trận lôi đình, sai người đuổi ra ngoài, đánh mười trượng mới cho qua.
Nhưng từ khi Nguyễn Mặc đến nhà chính hầu hạ hắn, bất kể thời gian ăn sáng, cơm trưa hay bữa tối đều không kém một khắc, cũng đỡ cho hắn trước ánh mắt chờ đợi của mọi người, căng da đầu vào trong nhắc Vương gia dùng bữa.
Ngửa đầu lên nhìn trời, đánh giá giờ cơm trưa nên tới rồi, Hứa Triều gọi tiểu thái giám lại, bảo hắn đến phòng ăn phân phó người chuẩn bị truyền thiện.
Trong phòng.
Nam nhân ngồi sau án thư trên bậc cao cúi đầu lật xem công văn, trừ bỏ tiếng vang khi lật sách, cùng với âm thanh mài mực nhỏ đến không thể nghe thấy, thì an tĩnh đến kì cục.
Có vài phần cảm giác bình yên trước bão táp.
Nhưng nửa khắc trước, Đan Dật Trần phát hiện ra mình đã phân tâm, không phải là về người chậm rì rì mài mực bên cạnh, mà là thói quen thường có, canh giờ này hẳn là sẽ nghe thấy tiếng vang nào đó...
“Ục ục...”
Tốt, rất tốt.
Hắn chỉ cảm thấy tảng đá lớn treo trong lòng đột nhiên rơi xuống, rồi sau đó phát hiện chính mình vậy mà lại đem tâm tư đặt lên người nàng lâu như vậy, mặt cũng không khỏi trầm xuống.
Nguyễn Mặc bên cạnh vẫn luôn lưu ý biểu tình của hắn, tự nhiên cũng nhìn ra sắc mắt hắn thay đổi một chút, liền buông thỏi mực, chắp đôi tay lại, cụi đầu lui hai bước, cung kính hỏi: “Vương gia, đã cần truyền thiện chưa?”
Đan Dật Trần vẫn chưa ngẩng đầu nhìn nàng, cũng không nói một chữ, nàng nhìn sắc mặt hắn càng trầm thêm, cảm thấy nếu mình lặp lại, sợ là hắn sẽ hung hăng nói một tiếng “Lăn” trực tiếp đuổi nàng, liền khom mình hành lễ, rồi sau đó rời khỏi nhà chính.
Sau khi lành bệnh, bảy tám ngày nay, nàng đều ở nhà chính hầu hạ vị Vương gia cao cao tại thượng, trừ mai mực, pha trà, còn phải dọn dẹp một chút nhà ở.
Nói là dọn dẹp nhưng... Căn phòng này thật sự ngăn nắp, bình thường hạ nhân cần mẫn quét dọn, không để lạc một chút tro bụi nào, nàng chỉ cần đem những thứ bài trí bị lệch sắp xếp lại, thêm dầu cho đèn, trên cơ bản là xong việc, cũng không có gì phải làm nhiều.
Nhưng nếu nàng rở về đứng bên cạnh người vẫn luôn ngồi trên bậc cao, Đan Dật Trần sẽ nhíu ấn đường, lạnh lùng liếc nàng một cái, hỏi nàng đã dọn dẹp tốt chưa. Nàng ăn ngay nói thẳng đáp rồi, hắn liền ném cho nàng một câu “Dọn dẹp lại lần nữa.”, rõ ràng là có ý đuổi nàng cách xa ra.
Mới đầu nàng còn cảm thấy hắn chưa buông lòng nghi ngờ, nhưng sau đó lại lật đổ cái ý tưởng này.
Trong phòng có không ít kệ sách, khắp nơi đều là công văn tuyệt mật, nếu hắn muốn đề phòng nàng có dị tâm, sẽ không có lệnh cưỡng chế nàng cách xa nơi này, mà sẽ đặt dưới mí mắt dám thị? Sao lại bảo nàng lại đây thu thập sửa sang?
Không chịu nổi tò mò, nàng nhiều lần quan sát, vẫn không tìm ra nguyên do của Đan Dật Trần.
Ví dụ, nàng đứng bên cạnh mài mực.
Vô luận nàng cẩn thận cỡ nào, phát ra tiếng vang nhỏ ra sao, sẽ luôn hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Đương nhiên, hắn sẽ không trực tiếp quay đầu nhìn qua, nhưng gương mặt không biểu cảm kia sẽ xuất hiện một chút biến hóa khó phát hiện, không giống với vẻ bình tĩnh chuyên chú trước đó.
Hơn nữa, về tốc độ xử lí công văn, so với lúc nàng không ở bên cạnh chậm hơn một chút, có lúc ánh mắt nàng đã đem công văn kia đọc xong, hắn vẫn như cũ ngồi ở đó, chậm chạp không động bút.
Tưởng tượng nhu vậy, có thể cho ràng, Đan Dật Trần có vài phần để ý nàng không?
Nguyễn Mặc nâng má ngồi ở trước bàn, chiếc đũa thật dài chọc vào cơm không động đậy, nhìn không được nhấp môi cười cười.
Gần đây sớm tối đều khom lưng cúi đầu nghe hắn sai sử, an phận nghe lời, cũng không phạm một chút sai lầm, cuối cùng làm hắn buông lỏng cảnh giác với nàng một chút, đến nỗi bước tiếp theo phải làm như thế nào, cũng phải nghiêm túc suy nghĩ rồi.
Bất quá khi trở về, nàng lại cảm thấy, sao hôm nay Đan Dật Trần có chút không hợp lí?
Bình thường hắn tuy không kiên nhẫn liền muốn trách nàng bụng kêu đói, nhưng ít nhất sẽ mở miệng bảo nàng một tiếng “Lăn”, hôm nay lời cũng không nói, ánh mắt cũng không nhìn một cái, sắc mặt trầm tĩnh không thấu, không biết là gặp sự cố gì.
Nguyễn Mặc định thần lại nghĩ ngợi, lại không nghĩ ra manh mối, liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
******
Buổi chiều Đan Dật Trần cùng hai tùy tùng rời phủ, nhưng Hứa Triều không đi theo, Nguyễn Mặc không cần phải đi nhà chính hầu hạ, nhẹ nhàng mừng rỡ, liền về phòng mình ngủ trưa.
Khi mở mắt lần nữa, trời đã về đêm, trăng non cong cong treo lên đầu cành, chiếu xuống ánh sáng trong vắt.
Nàng cảm giác bụng rỗng tuếch, thật sự đói đến sợ, nhưng giờ này phòng ăn đã tắt lửa, nào còn cái gì ăn, ngược lại nếu để Lan Chi cô cô phát hiện, không chừng còn bị trừ lương... Vẫn là nên nhịn.
Rót hai chén nước, Nguyễn Mặc hít một hơi, sờ sờ bụng hơi căng, trở lại giường nằm, nghĩ thầm chỉ cần ngủ sẽ quên, chống đỡ đến sáng sớm ngày mai là ổn.
Nhưng người vừa mới ngủ dậy, làm sao có thể dễ dàng ngủ tiếp. Ôm chăn mỏng cuốn vài lần quanh mình,nhưng vẫn nằm không được, nàng đành phải đứng dậy xỏ giày, sờ soạng đi ra cửa đến nhà xí.
Đi chậm trở về, xa xa đã thấy cửa phòng mở ra một cánh, lộ ra ánh nến lay động bên trong, tức khắc lòng nàng nhảy dựng lên, bước lên trước sẽ tới gần cửa phòng, vội bước nhanh tới. Qua cửa vào sân, lộ ra một khuôn mặt tươi cười hiền hòa, đúng là Phúc Quý ở phòng cách vách: “Nguyễn cô nương, đã trở lại sao? Tối vậy đi đâu thế?”
Nguyễn Mặc vừa thấy hắn liền nhíu nhíu mày, đặc biệt thấy hắn sấn lại như muốn vào phòng nàng, trong lòng càng không vui, đứng ở cửa, cũng không rảo bước tiến lên, bình thản nói: “Sao ngươi lại ra đây?”
“Nga, ta... Ta thấy cô ở trong phòng từ buồi trưa, đoán buổi tối cô chưa ăn gì, liền cầm chút điểm tâm dư lại của phòng ăn tới đây.” Phúc Quý dường như nghi hoặc nàng vì sao không vào nhà, vẫy tay với nàng, “Vào ăn đi, bị đói sẽ khó ngủ.”
Vẻ mặt của hắn nhìn không ra một tia khác thường, lại còn hảo ý lấy đồ ăn cho nàng, nếu muốn trực tiếp đuổi khách, sẽ không có nhân tình, nàng đành phải vào cửa với cái nhìn chăm chú của hắn, mở cửa phòng riêng ra, chậm rì rì ngồi xuống bên bàn.
Phúc Quý nhìn thoáng qua, cũng không nhiều lời, cười bảo nàng mở ra nếm thử.
Trong lòng nàng phòng bị, tự nhiên không muốn ăn ở trước mặt hắn, chỉ nhìn, nói: “Điểm tâm này quá khô, ta... ta không thích lắm. Ngươi lấy về đi thôi.”
“Không thể ăn cũng nên ăn một ít, bằng không ngươi sẽ đói lả.” Phúc Quý lại không duỗi tay lấy về, ngược lại đẩy về phía nàng, một bộ dáng muốn xem nàng ăn mới bằng lòng.
Nguyễn Mặc xem hắn mặt đầy kiên nhẫn, thẳng tắp mà nhìn nàng, đột nhiên trong lòng có chút ngứa, lười đi thoái thác, một tay ấn góc bàn đứng dậy: “Được, lát nữa ta ăn, công công sớm về nghỉ đi.”
Phúc Quý lại ngồi bất động: “Cũng không muốn lắm, phòng chúng ta vẫn còn sáng đèn.”
Nói đến rõ ràng như vậy, nàng không tin hắn không nghe ra ý tứ của nàng... lại còn ăn vạ không đi, là có ý đồ gì?
Nàng cũng đứng bất động.
“Sao vậy, Nguyễn cô nương vội vã muốn ta đi sao?” Phúc Quý cười như cũ, mặt mày bình thản, thấy nàng bày ra thái độ cam chịu, liền đứng dậy, “Aizz, thật là thương lòng ta... Nếu như thế, ta đi trước đây, Nguyễn cô nương nhớ phải ăn đó.”
Nghe vậy, nàng khẽ buông lỏng khẩu khí, lên tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, vẫn không nhìn hắn, chỉ nghiêng tai nghe tiếng bước chân dần dần tới hướng cửa, nghe cửa gỗ khe kêu, âm thanh then cửa chậm rãi kéo lên.
...Then cửa?
Nguyễn Mặc đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, Phúc Quý cũng không biết khi nào đã đến bên cạnh nàng, trước khi nàng kịp phản ứng, đã một tay ấn nàng ghì ở trên giường. Nàng đụng phải ván giường cứng rắn, rất đau xót, đôi tay theo bản năng chê ở trước ngực nhanh chóng bị hắn chế trụ, mặt gần trong gang tấc đã không còn tươi cười, tràn đầy âm ngoan, hơi thở cũng trở nên hưng phấn: “Bảo ta đi? Ngươi bảo ta đi? AAA... Ta càng không đi!”
Nàng sợ tới mức lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, thân thể không ngừng vặn vẹo, tránh né bàn tay không an phận du tẩu của hắn: “Buông ra! Ngươi đang làm cái gì!”
Phúc Quý khẽ cười một tiếng, vèo tai nàng nghe lại cực lạnh: “Nguyễn cô nương, thật sự không hiểu được... Ta đang làm cái gì sao?”
Tay hắn vừa động, Nguyễn Mặc chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, suýt chút nữa không nhịn được kêu thành tiếng, chỉ có thể cắn răng nói: “Muốn... Nếu như bị phát hiện, ngươi và ta sẽ đều không tốt!”
“Ngươi dám nói ta sao?” Phúc Quý không chịu uy hiếp chút nào, lại hướng tới vị trí vừa rồi động một phen, “Cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ca ca...”
Nguyễn Mặc vừa kinh vừa sợ, giãy giụa không có kết quả, không thể động đậy, ký ức xa xăm nào đó lại như thủy triều vọt tới, ngập trong đầu nàng.
Không cần... Nàng không cần...
Có ai tới...
Tới cứu nàng đi...
....
“A!” Một giọng nam tiêm tế thảm thiết cắt qua đêm yên tĩnh.
Ngay sau đó, cửa gỗ bị một phen đẩy mở, cô nương nắm chặt vạt áo, sợi tóc hỗn độn, mặc kệ chân trần mà chạy, chạy bay bay tới nhà chính.
Hứa Triều canh giữ ngoài cửa nhà chính, nghĩ xem chủ tử không biết khi nào trờ về, quay đầu lại thấy có người đang đến gần, nửa khắc kiếm lập tức ra khỏi vỏ, tới khi thấy rõ khuôn mặt của người đó, lập tức thu kiếm: “Nguyễn...”
“Đại nhân... Cứu mạng, cứu mạng... Cái kia, Phúc Quý, hắn muốn... hắn muốn...”
Nguyễn Mặc cơ hồ không thở nổi, một là bị dọa, hai là chạy nhanh để trốn, khuôn mặt nhỏ trắng xanh, đến lời nói cũng không hoàn chỉnh, Hứa Triều muốn đỡ nàng một phen, nhưng rốt cuộc không duỗi tay, hỏi: “Đừng nóng vội, chậm một chút hẵng nói, Phúc Quý làm sao vậy?”
“Hắn... hắn muốn... khinh nhục ta.”
Hứa Triều nhíu mày: “Hắn là thái giám, sẽ không thể...”
“Hắn không có... Không có như vậy...”
“Cái gì?” Hắn nghe được cả kinh, vội truy vấn, “Lời này là thật sao?”
Còn chưa chờ Nguyễn Mặc trả lời, một thân ảnh cao lớn huyền sắc liền nhanh đi qua, tay hướng cổ áo nàng túm lấy, đem người hướng vào phòng đưa đi.
“Vương gia... Vương gia!”
Hứa Triều liếc mắt một cái liền thấy rõ là Vương gia nhà mình, đuổi theo hai bước, không ngờ âm thanh bên trong giống như ăn hỏa dược, tức giận gầm nhẹ: “Lăn!” ngay sau đó một chân đá hai cánh cửa đang đóng chặt trước mặt hắn “phanh” một tiếng.
Hắn hiểu tính tình Vương gia, bình thường đi lạnh nhạt về lạnh nhạt, lại hiếm khi tức giận, bộ dạng như vậy rất hiếm thấy, tự hỏi không biết lá gan nào lại đi vuốt râu hùm, thấp giọng gọi thuộc hạ lại, phân phó: “Đi nhà kề quan sát.”