Editor: Đàm Nhật Vy
Beta: Chanh
Sau khi tiễn mẫu thân, nguyên chủ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định không truyền thái y đến kiểm chứng. Hoàng cung trước nay lắm người nhiều miệng, nếu Thái y khám ra vấn đề, chuyện truyền ra ngoài, những nữ nhân ấy sẽ suốt ngày chê cười nàng, vui sướng khi nàng gặp họa. Thứ nàng sợ nhất, là Hoàng Thượng sẽ không sủng ái nàng nữa.
Sau chuyện này, nguyên chủ suốt ngày hoảng loạn, nằm mơ suốt đêm, nhiều lần mơ thấy hoàng thượng đột nhiên đến Tễ Nguyệt cung, bắt nàng hỏi tội khi quân... Cuối cùng, vì lo lắng quá nhiều, nàng dùng bạc mua được một một vị Thái y ở Thái y viện, tự đạo diễn một vở kịch để mọi người cho rằng nàng đẻ non, khó có thể thụ thai được nữa. cuối cùng cũng tiêu trừ được khúc mắc trong lòng. Hoàng thượng cũng vì an ủi nỗi đau mất con của nàng, tấn chức lên làm Chiêu Dung, lại thêm phần sủng ái.
Nhưng điều kỳ quái là, sau khi nguyên chủ thỉnh vị thái y ấy tới bắt mạch, Hoàng thượng lại điều y đến hành cung hoàng gia.
Lúc ấy nguyên chủ chỉ cảm thấy là chuyện chuyển chức tầm thường, không hề để ý. Nguyễn Mặc lại lại cho rằng, kẻ hèn ở hành cung sao có thể so sánh với hoàng cung, chuyện này không khác với giáng chức, lại càng giống trừng phạt.
Vì sao lại trừng phạt?
Khoảng thời gian ấy Thái y viện chưa truyền ra tin tức thật, hoàng thượng lại đơn phương trị tội một người như vậy, sẽ chỉ có một khả năng... Vị Thái này phạm vào một một việc không thể công khai.
Xem ra, Hoàng Thượng chẳng những biết được nguyên chủ tự biên tự diễn, thậm chí còn có ý đồ che giấu sự thật giúp nàng.
Bởi vì sủng ái sao?
Không, như vậy không đầy đủ.
Mỗi phân sủng ái này đều có mục đích, che giấu sự thật tất nhiên cũng chỉ là cách nghĩ của người ngoài.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, trước khi nàng quyết ý trình diễn tiết mục giả mang thai, trong hoàng cung từng đồn đãi ồn ào huyên náo rằng hoàng thượng thân thể “không được”, thậm chí đại thần triều đình cũng đổi sang biện pháp ám chỉ... Chẳng lẽ sẽ là có liên quan đến chuyện này?
Nguyễn Mặc chợt lóe lên một ý nghĩ, lớn mật suy đoán: Nếu... Hoàng thượng không muốn có con nối dõi thì sao?
Giả như suy đoán này chính xác, tất cả liền có thể giải thích.
Hoàng thượng không muốn có con nối dõi, sẽ có biện pháp khiến hậu phi không thể hoài thai, chỉ cần cho các nàng uống uống canh tránh thai là ổn, không phải việc khó. Nhưng về lâu dài sẽ sẽ làm người ta nghi ngờ, đặc biệt một là đại thần triều đình, đều sẽ không đồng ý với hành động đoạn từ tuyệt tôn này. Cùng lúc đó Hoàng thượng phát hiện thể chất nguyên chủ khó thụ thai, mới độc sủng nàng, khi sủng hạnh không cần dùng thuốc, trong ký ức nguyên chủ cũng không dùng thuốc bao giờ, thứ hai cho dù nàng thật sự có thai, lấy bối cảnh gia tộc thương gia nhiều đời, cũng không đủ để làm chuyện lớn.
Cho nên khi Hoàng Thượng phát hiện nguyên chủ âm thầm mua chuộc Thái y, vẫn không hề ngăn cản, khiến mọi người cho rằng đó là sự thật, dùng nó đánh vỡ tin đồn, giữ gìn tôn nghiêm Hoàng gia, đồng thời lấp kín miệng đại thần triều đình.
Nhưng còn một chút chưa sáng tỏ.
Hoàng thượng... Vì sao không cần con nối dõi?
Vấn đề này, Nguyễn mặc suy nghĩ hơn nửa ngày, đến tận đêm không chịu nổi mệt mỏi nữa mà ngủ mất, vẫn chưa nghĩ ra.
Quá giờ Hợi, chủ tử Tễ Nguyệt cung đã sớm nghỉ ngơi, Thúy nhi phụ trách gác đêm trước cửa điện, bảo cung nhân tắt đèn đèn, chuẩn bị tới nhà kề nghỉ tạm, vừa quay người lại thấy một thân ảnh thon dài đính bạt đi tới, sợ tới mức quỳ thụp xuống đất, không dám nâng một chút đầu: “Hoàng, Hoàng thượng...”
Đan Dật Trần khuôn mặt lạnh lùng bức người, ánh mắt nhàn nhạt quét qua toà điện đã tối tăm, cúi đầu trầm thấp hỏi: “Nguyễn Chiêu Dung đâu?”
“Hồi hoàng thượng, nương nương đang nghỉ ngơi.”
Hắn động chân mày mày, có vài phần không tin, lệnh người lui ra sau, mặt vô cảm bước qua thềm cửa, chậm rãi hướng vào tầm điện.
Bên trong càng tối hơn, chỉ có một ngọn đèn, tinh tế lay độn trong gió đêm, lúc sáng lúc tối, không rõ người trên giường đang mộng hay đang tỉnh.
Bước chân Đan Dật Trần cực nhẹ, một đường đường đến gần bên giường chưa hề phát ra nửa phần tiếng vang, không phải là cố tình, người đã tập võ nửa đời, làm vậy là do thói quen.
Tầm mắt cách một lớp màn mỏng mông lung, hắn đứng yên một lát, vươn một ngón tay vén màn lên một nửa, khuôn mặt nhỏ đang ngủ say trên giường lộ, ra trắng nõn pha chút hồng hào, chìm sâu trong mộng, không hề nhận ra có người đến gần.
Hắn rời tầm mắt khỏi mặt nàng, nhìn thấy nàng cùng mép giường không chừa đủ một phân khoảng cách, sắc mặt lạnh lùng: “Nguyễn Mặc.”
“...” Không hề phản ứng.
Không phải giả vờ ngủ?
Đan Dật Trần nhíu mày, lại thấp giọng gọi một tiếng, vẫn không nhận lại chút phản ứng nào như cũ, chỉ đành cúi người bế người lên, đem nàng đặt sang một bên, thuận tay ai thả màn giường xuống, ánh nến vốn mỏng manh ngay lập tức bị che lại, tối tăm giục người chìm vào giấc ngủ.
Hắn lẳng lặng khép hai mắt.
Một hồi, lại trợn mắt đứng dậy, bước vài bước đến trước bàn, thổi tắt đèn, mới trở lại giường lần nữa.
Từ ngày tự mình chấp chính tới nay, một chút ánh sáng cũng làm hắn khó ngủ.
Bị chính vụ bận rộn quấn thân, bị phân tranh vụn vặt quấy rầy, mọi chuyện không thể bớt lo. Ngay cả ban đêm, là lúc nghỉ ngơi, cũng bị nữ nhân này ân ái quấn lấy nói chuyện, rõ ràng hắn nghe không cảm thấy thú vị, nàng lại không ngại tự mình giải thích hồi lâu, mãi không dứt. Tới tận khi nàng giải thích mệt mỏi, rốt cuộc mới ngừng, hắn lại sớm bị nàng ồn ào đến tỉnh ngủ, chỉ đành vượt qua đêm dài giày vò, trợn mắt đến bình minh.
Chỉ là... tối nay sao lại nghỉ sớm đến vậy?
Đan Dật Trần chuyển mắt.
Thân mình nhỏ xinh chỉ mặc trung y màu trắng, cả người hơi cuộn lại, tóc dài đen óng xõa xuống, tựa như vừa tắm xong, toả ra thanh hương nhàn nhạt...
Đúng rồi, hôm nay ở ngự Hoa viên, nàng bị người ta hắt trà vào măt, cặp mắt đẹp lấy làm tự hào bị làm cho sưng đỏ lên, trong lòng không chừng đã oán hận Lệ Chiêu Nghi xuống tay độc ác. Tính tình nàng có thù tất báo, chẳng phải giờ nên chờ hắn tới, sau đó khóc lóc kể lể Lệ Chiêu Nghi hành động ác độc, cầu hắn trừng trị nữ nhân kia sao? Sao cả ngày không hề có động tĩnh, lại đi ngủ trước tiên?
Chẳng lẽ là đã biết được, hắn đã hạ phân vị Lệ Chiêu Nghi, hơn nữa cấm túc ba tháng đóng cửa ăn năn ăn?
... Bất quá nàng biết được cũng là bình thường.
Chuyện này hắn không giấu bất kỳ kẻ nào, thậm chí có thể nói là công bằng xử lý, vì muốn làm người khác cảm thấy hắn sủng ái Nguyễn Chiêu Dung, nhờ vậy bỏ tránh được không ít phiền toái.
Chỉ cần nàng không làm ra việc gì quá đáng, hắn sẽ luôn sủng ái nàng.
Đan Dật Trần thu tầm mắt, nặng nề khép lại.
Một đêm vô mộng.
*******
“Nương nương, xoa bóp như vậy đã thoải mái chưa?”
“Nương nương, quả nho đã lột vỏ rồi, mời dùng.”
“Nương nương...”
Nguyễn Mặc nằm nghiêng thoải mái trên ghế quý phi, phía dưới có một cung nữ nữ quỷ xuống xoa bóp chân, bên trái có một người cầm quạt, bên phải phải một người bóc nho cho nàng, cảm giác này mày thực sự lâng lâng khó tả.
Trải qua khổ sở lâu như vậy, luôn làm trâu làm ngựa cho giáo chủ Đại Nhân, cuối cùng nàng cũng cũng được một lần làm chủ tử, có người hầu hạ, hơn nữa còn mê hoặc quân tâm, là sủng phi hồng nhan hoạ thuỷ... Tuy nói thanh danh thật sự không được tốt, nhưng từ xưa ra đến nay sủng phi có mấy ai có được tiếng tốt, nàng không để bụng, tạm thời thoải mái hưởng thụ trong giấc mộng này.
Nhưng chuyện gì cũng không thể hoàn hảo, dù nàng đang thoải mái hưởng thụ, vị giáo chủ đại nhân kia lại không ở đây, chỉ cần hắn giá lâm đến Tễ Nguyệt Cung, nàng liền có thể...
“Hoàng Thượng giá lâm!”
A, thật là miệng quạ đen, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Nguyễn Mặc lập tức đứng dậy, giơ tay sửa sang váy áo và búi tóc tóc, rồi sau đó cúi đầu cùng cung nhân quỳ xuống: “Cung nghênh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Người nam nhân mặc áo gấm đen tuyền thêu rồng, lạnh nhạt bức người, mặt mày đẹp đến quá mức, ánh mắt lại lạnh băng khiến người không dám ngứa đầu nhìn lên.
Đương nhiên không bao gồm Nguyễn Mặc.
Nàng hiểu được tính tình hắn, thoạt nhìn lạnh lùng vô tình, không thể xâm phạm, thực ra là lười để ý người khác, nếu có người muốn nhìn hắn, liếc hắn một hai cái, hơn phân nửa là hắn lười phản ứng.
Cho nên khi hắn duỗi tay đỡ nàng đứng dậy, nàng liền đánh bạo ngẩng đầu nhìn hắn... Vài lần.
Ừm, vẫn là gương mặt lạnh đến kết băng, nhưng so với đại ca sát thủ dầm mưa dãi nắng trong giấc mộng trước, hắn giờ là Hoàng Thượng sống trong nhung lụa, màu da tựa hồ trắng hơn chút...
Mắt đối mắt...
Nguyễn Mặc thuộc dạng có tà tâm nhưng không có gan lớn, đột nhiến đối diện với ánh mắt không hề có cảm tình của hắn, tim liền nảy lên thình thịch, khoé miệng tức khắc tươi cười nửa vời, thật không buồn cười chút nào.
May mà Đan Dật Trần giống như nàng, đoán lạnh lùng nhìn thoáng qua, vẫn chưa để ý nhiều đến hành động của nàng, phất tay áo, bước vào trong điện.
Đến nỗi nàng... Dù không cam tâm tình nguyện, cũng phải cùng tiến vào.
Còn có Tần công công, ông hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm, đôi tay đỡ một chồng văn thư chỉnh tề, vững vàng bước vào: “Hoàng Thượng, đây là tấu chương trình lên hôm nay, mời xem qua.”
Sau khi Đan Dậtt Trần ngồi xuống án thư, gật đầu ý bảo Tần công công đặt tấu chương lên bàn.
Cung nhân tự giác lui xuống, trên án thư đầy đủ mọi dụng cụ, Nguyễn Mặc cũng không phải là tỳ nữ, không cần ở bên hầu hạ, liền ngoan ngoãn tới chỗ bàn trệt bên cạnh, ngồi trên nệm hương bồ thượng, bắt đầu mài mực.
Lật xem, chấp bút son, phê chuẩn.
Hết sức chuyên chú, quyết đoán quả cảm, rất có phong thái đế vương.
Nguyễn Mặc một tay cầm bút chấm mực, chậm chạp viết lên giấy, thình thoảng lại lặng lẽ ngắm hắn.
Vị Hoàng đế này, sau khi hạ triều, sẽ đem toàn bộ chính vụ tới Tễ Nguyệt Cung xử lý, người ngoài thường nói Hoàng Thượng vô cùng ưu ái Nguyễn Chiêu Dung, một ngày không thấy như cách ba rời ba thu, thật là muốn giết người, thậm chí một ngày nọ nàng buồn chán, cùng cung nữ đến Ngự Hoa viên ngắm hoa, ngẫu nhiên gặp vài vị phi tần, ánh mắt các nàng... A, có thể bắn nàng thành cái sàng mất...
Nhưng giờ phút này, trước mặt phủ kín giấy Tuyên Thành, còn dày hơn cả bảo pháp trấn phái của Hồng Loan Môn, Ngự Nam Kế - sách của sư phụ..., Nguyễn Mặc chỉ muốn tìm cái chân tường nào lẳng lặng khóc...
Hoàng Thượng hắn không phải “Một ngày không thấy cách ba thu“...
Ngày ngày phạt nàng ngồi ở chỗ này chép sách, nói nhiều thêm một lời lại chép thêm một lần, sao có thể “Một ngày không thấy cách ba thu”?!