Editor: Đàm Nhật Vi
Beta: Chanh
Ánh trăng sáng nhạt, gió thổi hợp lòng người, sợi tóc nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt nhỏ tựa bạch ngọc, Nguyễn Mặc đang trong mộng đẹp vẫn chưa động đậy, cũng không phát hiện ra người đang tới gần.
Đan Dật Trần dừng lại cách đó hơn ba bước, nặng nề gọi “Công chúa”, đáng tiếc không có tác dụng, chỉ đành bước thêm hai bước nữa, chợt thấy dưới chân đụng phải thứ gì, cúi đầu nhặt lên.
Là một cái túi thơm.
Hơn nữa... góc trái túi thơm có thêu tên hắn.
Đan Dật Trần thoáng kinh ngạc, ánh mắt trầm tĩnh không còn dừng trên mặt cô nương ngủ say nữa, lông mi dài hạ xuống, cũng không giấu nổi con ngươi đen tuyền.
Hay là, Lạc Hoa cung mấy ngày nay đêm nào cũng chưa tắt đèn, là vì nàng thức đêm thêu túi thơm, muốn tặng cho hắn?
“A? Ta ngủ từ lúc nào...” Nguyễn Mặc ngủ không sâu, vừa nghe hắn gọi liền tỉnh, chỉ là cố ý nhắm mắt, muốn xem hắn làm sao đánh thức nàng, nào ngờ thật lâu cũng không có động tĩnh, đành phải tự mình vận động thôi.
“Công chúa.” Đan Dật Trần thấy nàng thức có chút khó xử, nâng tay tới, rồi lại thật mau buông tay, “Vì sao... không trở về cung nghỉ ngơi?”
“Ta muốn đưa một thứ cho đại nhân, nhưng không biết khi nào đại nhân sẽ đi qua, nên đợi ở đây, vậy mà lại mệt quá...” Nàng sờ bên hông mình, thấy rỗng tuếch, nhíu mày nói, “Ơ, ta...”
“Công chúa đang tìm vật này sao?”
Thanh âm hắn trầm thấp thanh lãnh, túi thơm đang lẳng lặng nằm trên lòng bàn tay hắn, Nguyễn Mặc có cảm giác bị nhìn thấy tâm tư từ trước, mặt đẹp đỏ lên, nhỏ giọng nói: “À, cái này, là ta cố ý muốn tặng cho đại nhân.”
Đan Dật Trần động chân mày, không nhận lấy: “Thần không dám làm việc quá phận, công chúa... không cần như thế.”
Nàng biết hắn sẽ dùng lời này cự tuyệt nàng, sớm đã nghĩ kỹ đối sách, giả vờ bất đắc dĩ nói: “Nhưng ta đã thêu tên đại nhân lên túi thơm rôi... đại nhân không nhận, chẳng lẽ là muốn ta mang vứt đi?”
Hắn không nói gì, rũ mắt nhìn những đường may tinh mịn, hoa văn thêu tay tinh xảo, có thể thấy nàng đã nghiêm túc thêu từng đường kim mũi chỉ... nhưng một cô nương tặng túi thơm cho nam tử, không phải là tỏ ý khuynh mộ hay sao? Công chúa tặng túi thơm cho hắn, là có ý gì?
“Nếu đã vậy, ta không miễn cưỡng đại nhân nữa.” Nguyễn Mặc thấy hắn chậm chạp không đáp, duỗi tay muốn lấy về, cắn răng nói, “Là ta nhiều chuyện...”
“Từ từ.” Đan Dật Trần vừa bị tay nàng chạm đến, bỗng nhiên lui về sau nửa bước, nghe nàng khẽ bật cười, mới phát hiện mình vừa phản ứng hơi quá, lúng túng cúi đầu nói: “Tạ ơn công chúa, thần xin nhận.”
Tuy không dám mạo muội phỏng đoán tâm ý công chúa, nhưng dù sao nàng cũng đã vất vả làm túi thơm, hắn không muốn lãng phí tâm lực của nàng.
“Vậy được rồi.” Nàng nhấp môi cười, nhìn hắn cất túi thơm vào ngực áo, không khỏi hỏi, “Đại nhân không thích sao?”
Hắn dừng tay, ánh mắt nặng nề: “Là công chúa tặng, thần sao lại không thích.”
“Vậy tại sao không đeo bên hông, mà lại cất vào người?”
“Thần phải tuần tra, đai lưng chỉ được đeo lệnh bài cùng bội kiếm, mong công chúa thứ lỗi.”
“A... không sao mà.” Nàng gật đầu, ngón tay vô thức vuốt ve mu bàn tay, “Vậy một lúc nào đó, đại nhân sẽ đeo lên sao?”
Lúc này, Đan Dật Trần lại đáp không hề do dự: “Sẽ.”
Gió đêm hơi lạnh thổi qua, ánh mắt hắn dừng ở sợi tóc đen phất phơ bên tai nàng, hạ mắt, thanh âm trầm thấp: “Công chúa hãy sớm hồi cung nghỉ ngơi, tránh bị cảm lạnh.”
“Đan đại nhân.” Nàng nhẹ gọi một tiếng. “Lần tới... có thể nhìn thấy ngươi nữa không?”
Hắn hơi giật mình, có thứ gì lặng yên trong lòng khẽ động đậy, “Thần thường tuần tra ban đêm, rất muộn, công chúa hẳn đã ngủ rồi.”
“Không sao, ta chờ ngươi.” Nàng không nghĩ nhiều buột miệng nói, phát hiện Đan Dật Trần đang ngạc nhiên nhìn nàng, mới thầy mình đã lớn mật thế nào, mất mặt đến nỗi không nâng đầu lên, xoay người chạy về Lạc Hoa cung.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, đứng yên tại chỗ nhìn bóng nàng lướt qua, chỉ cảm thấy ngực hơi nóng, như có dòng nước ấm chảy qua, ôn nhu khác lạ.
Nàng nói... sẽ chờ hắn?
... Không, có lẽ là nói đùa thôi.
Liếc mắt nhìn cung điện chót vót ẩn dưới cành lá rậm rạp, Đan Dật Trần áp xuống gợn sóng trong mắt, mặt vô cảm tiếp tục bước đi, thân ảnh đen tuyền biến mất trong bóng đêm dày đặc.
Yên tĩnh không tiếng động.
********
Từ sau đêm nhận túi thơm, cứ cách năm, ba ngày, khi đi tuần ban đêm qua Lạc Hoa cung, Đan Dật Trần sẽ gặp Tam công chúa điện hạ đứng dưới tán cây chờ hắn.
Có một lần, biệt cung xảy ra chút chuyện nhỏ, chậm mất một canh giờ, hắn nghĩ công chúa sẽ không đợi nữa, nhưng khi tới Lạc Hoa cung, lại thấy nàng vẫn đứng chờ hắn như cũ, thần sắc nhàn nhạt, không một tia thiếu kiên nhẫn. Khi hắn xuất hiện, khóe môi liền gợi ra ý cười nhạt nhàn, nói với hắn: “Ta còn tưởng đại nhân sẽ không tới, phải đợi đủ một đêm.”
Hắn rất băn khoăn, không hiểu vì sao nàng phải chờ hắn đến mới bỏ qua, trầm giọng khuyên nàng sau này đừng cố chờ hắn.
Là lo lắng nàng chỉ có một mình, nếu bị người khác nhìn thấy, hoặc ngủ quên bị nhiễm lạnh, sẽ không tốt cho nàng, nên hắn khuyên nàng trở về. Không biết do ngữ khí mình hơi nặng, hay là do công chúa vốn đã chờ đến nóng lòng, bị hắn nói như vậy, nàng liền nhìn hắn rơi nước mắt.
Hắn không có ý làm nàng khóc, nhất thời tâm loạn lên, không biết phải làm sao, chỉ đành quỳ rạp xuống đất, ảo não lại hoảng hốt chờ công chúa trách phạt.
Công chúa không thốt ra một từ, nén tiếng khóc lại, xoay người rời đi.
Hắn theo bản năng muốn gọi công chúa, lại có thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống.
Là một cái khăn lụa, thêu hai chú chim sinh động như thật, bên góc thêu cũng có tên hắn, tất nhiên là muốn tặng cho hắn rồi.
Cho nên nàng mới như thế...
Nói vậy, cũng giống như lần thêu túi thơm đó, phải mất mấy đêm mới làm được, hắn lại không hỏi nguyên do đã bắt nàng trở về, có lẽ cô nương ấy đã cảm thấy ủy khuất...
Hắn áy náy trong lòng, muốn tìm cơ hội xin lỗi nàng, nhưng mấy ngày sau đó nàng không chờ dưới tàng cây nữa. Vất vả lắm mới gặp nàng ở Ngự Hoa Viên, hắn liền nói vài câu với cấp dưới, sau đó đi theo nàng từ xa xa, đường đến Lạc Hoa cung không một bóng người, hắn mới mở miệng gọi nàng.
Công chúa thấy hắn, nâng bước muốn đi.
Hắn quýnh lên, cũng không nghĩ nhiều, bắt lấy cổ tay nàng, quỳ một gối xuống, đem lời vốn đã nghĩ sẵn trong đầu nói ra. Vốn không phải người nói nhiều, giờ nói vậy có chút không quen, cuối cùng hắn không quan tâm mình nói gì nữa, chỉ cúi đầu chờ công chúa trách phạt.
Hắn chưa bao giờ kiên nhân như vậy, đợi không biết bao lâu, rốt cuộc giọng nói ôn hòa kia cũng nhẹ nhàng vang lên:“ “Đan đại nhân luôn luôn thủ lễ, vì sao... lại lôi kéo tay ta?”
Cái gì?
Hắn giờ mới phát hiện ra từ đầu tới giờ mình chưa từng buông tay công chúa ra, lòng bàn tay nóng lên, lập tức buông lỏng nói: “Thần vô lễ, mong công chúa trách phạt.”
“Được rồi, từ nãy tới giờ có không dưới mười câu 'mong công chúa trách phạt', ngươi chỉ nói được mỗi câu này thôi sao?”
“... Xin công chúa giáng tội.”
Nàng không nghiêm mặt được nữa, che miệng khẽ cười một tiếng: “Ta tha thứ ngươi, Đan đại nhân đứng lên nói đi.”
Hắn nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy.
Hai người trở lại như bình thường, trong lòng không có khúc mắc.
Nhưng mà... Lại có gì đó không đúng.
Mỗi khi tuần tra qua Hoằng Văn quán, hắn đều không nhịn được dừng lại bước chân, nếu nàng cảm thấy hắn đang nhìn nàng chăm chú, sẽ quay sang nhìn hắn một cái, rồi sau đó lại cúi đầu, gò má phiếm hồng kiều tiếu khả nhân, hắn xem đến không rời mắt được.
Ban đêm khi tuần tra, sợ nàng chờ lâu, hắn sẽ cố ý dùng đường ngắn tới Lạc Hoa cung trước, sau khi gặp qua nàng, mới vòng về điểm bắt đầu.
Hắn không biết được công chúa nghĩ gì, nhưng chính mình... lại đang động tâm với nàng.
Chuyện này không hề tốt.
Nàng mặc dù không được sủng ái nhưng cũng là công chúa, mà hắn, chỉ là con vợ lẽ, một tứ phẩm nhị đẳng thị vệ, luận gia thế, luận quan chức hắn đều không xứng với nàng, sao có thế có ý nghĩ không an phận đó?
Dù là thân phận đủ để sóng vai với nàng, cũng là hy vọng xa xôi mà thôi.
Sao phải nghĩ nhiều?
Có thể mỗi ngày gặp nàng, đã là trời cao ban ân cho hắn rồi.
*******
Phu tử vừa rời khỏi học đường, mấy hoàng tử liền không chịu được chạy ra ngoài, Cửu công chúa chưa từng buồn ngủ, xoa mắt đứng lên, dắt tay Nguyễn Mặc cùng đi.
Vừa rời khỏi Hoàng Văn quán, Cửu công chúa liền quay mặt về phía Ngự Hoa Viên, quả nhiên thấy một thị vệ thân hình cao lớn đĩnh bạt, khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn về hướng này, trong lòng cười thầm, kéo tay Tam tỷ tỷ chạy đi, tới khi vào cung mới chậm lại, buông tay nàng ra thở dốc.
Nguyễn Mặc cao hơn nàng nhiều, chạy trốn cũng không lao lực, đứng một bên chờ nàng: “Cửu công chúa... sao đột nhiên lại chạy?”
“Hì hì, không có gì.” Cửu công chúa giảo hoạt cười, lại dắt tay nàng, vừa đi vừa nói nhỏ, “Tam tỷ tỷ, sắp tới Thất Tịch rồi, tỷ đã chuẩn bị thứ gì tặng cho vị đại nhân kia chưa?”
Nguyễn Mặc căng thẳng, rũ mắt, bất đắc dĩ nhìn tiểu công chúa không biết xấu hổ mà lựa lời kia: “Không phải muội đã sớm nhìn lén rồi sao?”
Tuy nói nàng muốn giấu giếm, nhưng từ khi phát hiện ra Đan Dật Trần, Cửu công chúa thường hay lôi chuyện này ra trêu chọc nàng. May mà miệng tiểu công chúa rất kín, không nói với người khác, Nguyễn Mặc liền kệ nàng vậy. Hơn nữa, nàng có thể biết được ngày Đan Dật Trần đi tuần tra, cũng là tiểu công chúa âm thầm điều tra giúp.
“A, sao tỷ biết được ta nhìn lén?” Cửu công chúa nói, trên mặt lại không hề lúng túng, thoải mái thừa nhận, “Được rồi, chuỗi ngọc kia tỷ làm tốt chứ?”
“Đại khái... còn một chút nữa.” Nguyễn Mặc thầm tính.
Cửu công chúa thở dài, buồn bực nói: “Tam tỷ tỷ thật khéo tay, nếu là muội, mười ngày cũng không xong một chút.”
“Muội còn nhỏ, từ từ luyện, sau này có thể lợi hại hơn cả ta.”
“Nếu có thể bằng một nửa Tam tỷ tỷ, muôi liền hài lòng.” Nàng bĩu môi, chuyển đề tài, “Tỷ đã nghĩ làm sao để tặng y chưa?”
Nguyễn Mặc lắc đầu: “Chưa nghĩ.”
Cửu công chua chống cằm nghĩ, bỗng nhiên híp mắt cười nhìn nàng: “Tam tỷ tỷ, thực ra muội có một ý...”
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~