Editor: Đàm Nhật Vi
Beta: Chanh
Mười ngày sau, cửa kinh thành mở rộng, đội ngũ đưa Tam công chúa điện hạ hòa thân mênh mông cuồn cuộn, xuất phát tới Bắc Mạc.
Người phụ trách dẫn đầu là Ngự tiền Đái đao thị vệ trưởng Chu Đạt, cũng là cấp trên của Đan Dật Trần. Chuyện hộ tống này tốn công vô ích, lặn lội đường xa không nói, khả năng gặp nguy hiểm nhiều không đếm xuể, mặc dù đưa người đến Bắc Mạc an toàn, hồi kinh cũng chưa chắc nhận được công huân, rất ít người nguyện ý làm. Vậy nên khi Chu đạt tuyển người gia nhập đội hộ tống, Đan Dật Trần chủ động đồng ý liền được tuyển ngay.
Năng lực thị vệ của hắn thuộc dạng thượng thừa, Chu Đạt để hắn bảo hộ gần Tam công chúa, khi gặp tình huống bất ngờ, phải bảo hộ điện hạ chu toàn trước tiên.
Đường từ kinh thành tới Bắc Mạc thập phần xa xôi, vừa đi vừa nghỉ mất cần cả tháng trời, đoàn người đã đi khoảng nửa tháng, muốn tới Bắc Mạc phải đi qua biên giới, cũng là đoạn đường núi khó đi nhất.
Nơi đó địa thế tương đối gập ghềnh, nhiều vách đá, vô ý liền rơi xuống, thổ phỉ lại thường xuyên lui tới, nếu vận khí không tốt gặp phải chúng, sẽ không tránh khỏi một phen ác chiến, dù không tử thương, cũng không biết giữ được bao nhiêu mạng người.
Bắt đầu tiến vào Xuân Sơn, đoàn thị vệ hộ tống lấy lại tinh thần, đề phòng thổ phỉ xuất hiện, những người khác tăng nhịp bước chân lên, tranh thủ rời khỏi ngọn núi trong thời gian ngắn nhất.
“Điện hạ có muốn uống nước không? Nô tỳ mang tới cho người.”
Nguyễn Mặc có chút khát thật, gật gật đầu, sau khi tỳ nữ rời xe ngựa, liền chậm rãi dịch đến cửa sổ, nhấc một góc rèm nhìn ra ngoài, không ngờ lại gặp ánh mắt của Đan Dật Trần, bốn mắt nhìn nhau, cảm giác nhìn lén bị phát hiện, mặt nàng nóng lên, vội vàng thả màn xe xuống.
Aizz, vốn muốn xem hắn có ở bên ngoài không, nếu có, liền kêu hắn một tiếng, hỏi hắn mấy câu...
Sau khi khỏi hành, nàng mới phát hiện, bên trong xe ngựa vẫn luôn có một tỳ nữ hầu hạ nàng, nàng không thể làm gì với Đan Dật Trần trước mặt tỳ nữ, cho nên ý nghĩ kết thúc giấc mộng trên đường đi Bắc Mặc, bỗng trở thành hy vọng xa vời.
Chẳng lẽ... nàng không tránh khỏi vận mệnh gả cho thái tử Bắc Mạc?
Nếu thật sự như vậy, nàng chỉ có thể yên lặng chờ giấc mộng này kết thúc, sau đó bắt đầu lại...
“Công chúa.” Ngoài màn xe truyền đến một giọng nam nặng nề.
Nguyễn Mặc hoảng sợ, trừng mắt nhìn rèm xe vẫn buông xuống như cũ: “Chuyện gì?”
“Vừa rồi công chúa... có chuyện muốn nói với thần sao?”
A, đúng thật, nàng ngồi đến chán nản, nhịn không được muốn nói chuyện với hắn. Rốt cuộc mấy ngày qua, hai người có dịp nói chuyện với nhau, còn ít hơn cả những đêm trong cung, nàng muốn nhân lúc tỳ nữ đi ra ngoài, nói với hắn vài câu.
“Ừm... ta muốn hỏi chút, đây là chỗ nào?”
“Xuân Sơn.”
Cái tên này chưa từng xuất hiện trong trí nhớ, Nguyễn Mặc có chút tò mò: “Xuân Sơn... là chỗ nào?”
Đan Dật Trần trầm tư một lát, chọn vài đặc điểm nói cho nàng, nhưng khi nói chuyện thổ phỉ, trong xe bỗng vang lên một tiếng thở nhẹ: “Nơi này thường xuyên có thổ phỉ?”
“Chỉ ngẫu nhiên thôi.” Hắn lo nàng sẽ sợ hãi, nhẹ giọng an ủi, “Công chúa không cần lo lắng, thần sẽ bảo hộ người.”
Nguyễn Mặc lắc đầu, vén rèm xe trả lời: “Không sợ, ta tin tưởng Đan đại nhân.”
Hắn vẫn chưa trả lời, rất lâu sau mới “Ừ” một tiếng, nàng đang muốn nhấc rèm nhìn hắn, màn xe lại bị ai đó nhấc lên, tỳ nữ mang ấm nước trà đã trở lại.
Nàng quay đầu nhìn bóng dáng trên cửa sổ, mím môi, có chút đáng tiếc mà buông tay, không ngờ phía sau lại “Choang” một tiếng, ấm nước bỗng nhiên rơi xuống, nước nóng bắn khắp nơi. Nàng vội lùi lại, vừa nhấc đầu, thấy tỳ nữ đang ngây ra quỳ gối trước rèm cửa, trên ngực có một mũi tên!
“A...”
“Có thổ phỉ! Mau bảo hộ công chúa!”
Thổ phỉ mai phục trong lùm cây xông ra, cung nhân nâng rương của hồi môn bị chém giết, máu tươi bắn ra, thị vệ lập tức rút kiếm, hai bên chém giết kịch liệt, bóng đao ánh kiếm khắp nơi.
Bên trong xe ngựa không an toàn, đao kiếm không có mắt, khó đảm bảo sẽ không chọc người trong xe bị thương, Đan Dật Trần rút kiếm mạt sát thổ phỉ có ý tới gần, hướng vào trong xe hô: “Lập tức rời xe ngựa, thần mang công chúa đi!”
Nguyễn Mặc sắc mặt tái nhợt nhìn thi thể ngã ở rèm cửa kia, nửa ngày mới hoàn hồn, cố nén sợ hãi trong lòng bò đi, bất chấp nước nóng dưới tay, chỉ nghĩ tới việc chạy khỏi nơi này.
“Hí!!!”
Tiếng ngựa hí bén nhọn vang lên, nháy mắt tiếp theo, xe ngựa giật lên, con ngựa bị kích động chạy như điên, Nguyễn Mặc vừa bò đến cửa xe bị ném về chỗ cũ, lưng va vào vách tường, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn.
Mọi thứ liên tục xọc nảy, màn xe bị gió thổi tung, nàng cố gắng bò lên, hoàn toàn không biết ngựa điên sẽ kéo nàng tới đâu, chỉ lo bám chặt lấy bệ cửa sổ, sợ mình sẽ bị văng ra ngoài.
“Công chúa.”
Nghe thấy hắn, Nguyễn Mặc nhấc màn xe lên, lại không thấy bóng người, quay đầu lại, rèm cửa đã bị hắn chém rơi, nhảy lên ngồi ở đầu xe, muốn cầm dây cương kiềm chế ngựa lại.
Nàng va đập khắp nơi bò lại chỗ hắn, cũng không dám mở miệng kêu, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, cuối cùng cũng nắm được áo hắn, gắt gao siết lấy.
Đan Dật Trần biết nàng đang ở gần, dùng tay trái bảo vệ nàng phía sau, tay cầm cương ngựa vẫn không dám buông ra.
Nếu chỉ có mình hắn, hoàn toàn có thể phá vách xe thoát hiểm, nhưng hiện giờ không ổn, đường này quá hẹp, một bên là sườn núi, bên kia là đáy vực sâu, nếu hắn ôm công chúa nhảy xuống, chưa chắc sẽ không đạp phải vách núi mà rơi xuống, vậy nên chỉ có thể mong con ngựa dừng lại.
Nguyễn Mặc theo bản năng ôm lấy tay hắn, nhìn chằm chằm phía trước, tim đập thật nhanh, đến thở mạnh cũng không dám, sợ phát sinh biến cố hắn phản ứng không kịp.
Họa vô đơn chí, cách đó không xa dần lộ ra... mỏm đá!
Đan Dật Trần không hề do dự, vô luận có được hay không đều phải thử, quyết đoán ném dây cương ra, xoay người bế nàng lên trên vai, rút kiếm ra, chặt đứt giá đỡ rắn chắc bằng một kiếm, vách xe lập tức chia năm xẻ bảy.
Mắt thấy xe ngựa sắp xông lên vách núi, hắn nhanh chóng nhảy khỏi xe, vững bước tiếp đất, tiếng bánh xe phía sau xa dần, rốt cuộc mới hơi thở ra, đang muốn buông Nguyễn Mặc xuống, lại cảm thấy nhẹ bẫng, thân thể không tự chủ lảo đảo.
“Đan... Đan Dật Trần!” Nàng không nghĩ tới, đai lưng sẽ bị mắc vào giá xe, kéo nàng ngã trên sàn, rồi bị con ngựa kéo tới vách núi, chớp mắt liền cách hắn mười bước xa.
Đan Dật Trần cảm giác máu toàn thân như chảy ngược, vội phi thân đuổi theo, xe ngựa sau khi bị phá vỡ nhẹ hơn nhiều, con ngựa chạy càng nhanh, chỉ cách vách núi mấy tấc, hắn dùng toàn lực đuổi kịp, một kiếm khi nãy đã làm đai ngựa đứt một chút, xe ngựa sắp rơi xuống đáy vực.
Nguyễn Mặc cũng bị kéo đến bên vách núi, Đan Dật Trần vứt kiếm ra sức chạy tới, bắt được tay nàng, khó khăn bắt được nàng đang ngã xuống.
Hắn thở hổn hển vài cái, thấy nàng bị dọa đến nỗi khuôn mặt trắng xanh, hai mắt nhắm chặt, cả người không thả lỏng, liền kéo tay đỡ nàng lên.
“A, người ở chỗ này, xuống tìm đi.”
Một âm thanh thô lệ khàn khàn vang lên, Đan Dật Trần khựng lại, quay đầu, chậm rãi nhìn kẻ đang cầm mặt nạ trên tay, nhất thời lạnh người.
Là Vô Diện.
Trong đám thổ phỉ, hắn là người kiêu ngạo nhất, luôn đeo mặt nạ, chỉ cần ai thấy dung mạo thật của hắn, ngay lập tức trở thành vong hồn, không ai thoát nạn.
Nếu chỉ có mình hắn, đối phó với chúng cũng có phần thắng.
Nhưng công chúa nàng...
“Tiểu tử này khiến chúng ta phải tìm rất mệt đấy, đừng khiến hắn chết ngay, thưởng cho hắn mấy chiêu đi.”
“Ha, sáng nay bị lão mắng, nên ngươi khó chịu chứ gì?”
“Đừng có nhiều chuyện!”
Dứt lời liền có người tàn nhẫn đạp vào eo hắn, Đan Dật Trần định ngồi dậy, lưng lại bị người dẫm lên, hung hăng đạp một cái, ngực như muốn phát nổ. quyền cước không ngừng đánh vào người hắn, cắn răng nhẫn nhịn, cánh tay không buông lỏng, ôm chặt lấy nàng.
Thổ phỉ đánh gần chết mới thôi, hắn cố sức quay đầu phin ra một búng máu, mơ hồ nghe nàng run rẩy bảo hắn thả tay ra.
Hắn biết, hắn biết nếu hắn buông tay, cả hai người đều không thể sống... Nhưng hắn sao có thể làm thế? Sao có thể dùng mạng nàng, đổi mạng của hắn?
“Thật giỏi chịu, còn chưa chết...”
“Không lẽ... A, trong tay hắn còn có một tiểu cô nương, vậy thì...”
Không... không được...
Hắn tuyệt đối không cho phép chúng chạm vào nàng...
Đan Dật Trần chống người nhìn quanh, tuy vách núi cao kinh hãi, bốn phía là sương mù lượn lờ, nhưng lại có thể mơ hồ nghe thấy tiếng sóng nước, trong lòng hạ quyết tâm.
“Muốn làm gì thì làm, mau chút, nếu không lão đại truy cứu, lão tử mặc kệ các ngươi.”
Một người xua tay, cười gian, nhìn tới vách núi: “Này này này, đừng nói là muốn...A!”
Xương đùi đột nhiên bị đạp, hắn đau đớn kêu thảm thiết, ngã ngồi trên mặt đất, kẻ nằm bò trên mặt đất sớm đã không thấy đâu.
Một kẻ khác kinh ngạc, vội đuổi đến cách núi, nhưng nam nhân cùng cô nương kia đã rơi xuống vách núi, trong chớp mắt, biến mất không còn tăm hơi.
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~