Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi

Chương 44: Chương 44: Giấc mộng thứ tư (10)




Editor: Đàm Nhật Vi

Beta: Chanh

“... Cha, nương?”

Thấy hai người xuất hiện ở cửa, Nguyễn Mặc ngây ngẩn cả người, theo bản năng gọi hai tiếng xưng hô trong trí nhớ.

“Hừ, nha đầu thúi, còn biết ta là cha mẹ ngươi?” Người đàn bà trung niên mở miệng ngữ khí chanh chua, trên búi tóc cắm một cây châm mộc giống nàng, tư thái ngạo mạn bức người, “Gả qua đây lâu như vậy, cũng không biết về thăm một lần.”

Người cha già nhỏ gầy bên cạnh xoa xoa đôi tay, phụ hoạ câu “Đúng vậy.”, hai mắt không ngừng đánh giá ngôi nhà, so với của họ lớn hơn nhiều.

Nguyễn Mặc vừa nghe, quả thực không thể tin nổi, trên đời lại có kiểu người mặt dày vô sỉ như vậy.

Đây là cha mẹ nguyên chủ, rất thích đánh bạc, nàng bị bán cho Chu gia ở goá, cũng là bởi vì hai người bọn họ thua hết bạc, hơn nữa còn muốn nuôi dưỡng đứa con trai, liền nghĩ nuôi chỉ tốn tiền bạc, mới đem nàng đi gán nợ. Hai năm bị bán qua đây không ai hỏi sống chết, cha mẹ nhẫn tâm như thế, còn trông cậy nàng trở về thăm họ? Cái gọi là “thăm hỏi”, họa chăng chỉ là muốn bạc cho họ tiếp tục cá cược?

Như vậy lần này tới tìm nàng, chắc chắn không có chuyện tốt, đại khái... Cũng là vì tiền.

Thấy nàng chặn ở cửa, không nói lời nào, bà ta vẻ mặt bất mãn nói: “Chậc chậc, nữ nhi gả rồi đúng là như bát nước đồ đi, nhìn ngươi xem, chúng ta đi một đoạn đường xa tới, cũng không mời vào uống một ngụm trà, thật không có lương tâm...”

Thanh âm nàng không cao không thấp, trùng hợp làm người cách vách cũng nghe thấy, đã có người tò mò liên tiếp ghé mắt nhìn, Nguyễn Mặc phải nhẫn nại hạ khẩu khí, nghiêng người nhường đường: “Mời vào.”

Lúc này, lão chồng đẩy người đàn bà, cau mày thấp giọng nói: “Uống trà cái gì? Còn cái gì mà đường xa... Bà chớ quên mục đích chuyến đi này.”

“Ta chẳng qua vì đi quá xa nên khát thôi... Được được được, nghe ngươi.”

Nguyễn Mặc không nghe rõ họ thì thầm, quay lại thấy A Đường từ phía sau nhô đầu ra, phất phất tay, ý bảo nó ở yên trong gian sau, chớ có ra ngoài.

“Con gái a, cha mẹ lần này tới, là muốn đón con về.”

“... Vì sao?”

Trực giác nàng cảm thấy không phải chuyện tốt, thấy trong mắt họ không có hảo ý, chỉ sợ là muốn...

“Cha mẹ tìm cho con một mối hôn sự tốt, đến đón con về gả đi.”

Quả nhiên.

“Tìm mối hôn sự? Các người không phải đã đem ta gán cho Chu gia rồi sao?”

“Hắn chết hai năm rồi, không có gì đáng ngại, con mới mười sáu, sao có thể canh giữ nơi này? Lý công tự là người phú quý, con gả qua đó, không thể tốt hơn.”

A, là muốn đem nàng bán lần nữa?

“Ta... Đã thành thân với người khác, cả Lạc Vân thôn đều biết, hiện giờ sẽ định cư ở đây. Cha, nương, mời trở về đi.”

“Hừ, kết hôn phải theo sắp xếp của cha mẹ, đâu thể cho ngươi tuỳ ý tìm một nam nhân cho đủ số?” Người đàn bà không để bụng, kéo tay nàng, “Lý công tử không ngại thân phận, hôm qua đã tặng sính kim, nói chỉ cần còn theo hắn, sau này sẽ có rất nhiều... Chớ có nhiều lời, mau cùng ta đi.”

“Ta không đi!” Nguyễn Mặc rút tay ra, bước vào phòng trọng định đóng cửa lại, lại đụng phải một bức tường, cả người đột nhiên cứng đờ...

Đây không phải Đan Dật Trần!

Nàng lập tức xoay người lại, một thị vệ đứng sau nàng, phía xa, một kẻ cũng bước từ cửa sau tới... Cánh tay xách sẵn A Đường đang giãy giụa.

“Nương... Nương! Hu hu...”

A Đường...

Nguyễn Mặc nhìn hài tử bất lực với tay tới chỗ nàng, lòng không ngừng đau, thầm mắng bọn họ đê tiện. Nhưng Đan Dật Trần giờ không có nhà, nếu nàng không chịu, kết quả không chỉ đơn thuần là mình bị bắt đi, rất có thể A Đường cũng sẽ bị bọn họ mang ra khỏi Lạc Vân thôn. Nàng có giá trị lợi dụng, nhưng đứa trẻ lại là cái trói buộc, khó đảm bảo những người này sẽ không hạ độc thủ...

Nàng đi, A Đường ở lại.

“Từ từ, đừng có làm gì nó... Ta đi với các người.” Nguyễn Mặc nới lỏng thái độ, nhìn thị vệ cường tráng trước mặt, rưng rưng cầu xin, “Có thể... Có thể cho ta nói với đứa trẻ một câu cuối cùng?”

Chủ tử nhà mình chỉ bảo họ bắt người về, thị về thấy nàng nghe theo, cũng không định làm chặt chẽ, trao đổi ánh mắt với đồng bọn, liền tránh ra: “Chớ có nói lời bậy bạ.”

Nàng nói cảm tạ, chạy tới trước A Đường, nắm lấy cổ tay nó, gằn từng chữ: “A Đường, nghe kĩ, cha mẹ mẫu thân tới đón nương đi mấy ngày, không thể cùng mang con đến Nam Dụ thôn, để cha con đưa con tới Nam Dụ thôn, được chứ?”

Không chờ A Đường trả lời, thị vệ kia liền tới kéo nàng đi, động tác ngang ngược thô lỗ, nàng giãy giụa theo bản năng một chút, lại bị cho rằng muốn phản kháng, sau cổ bỗng thấy đau xót, lập tức ngất đi.

“Ai za, sao lại đánh hôn mê nữ nhi của ta...” Người đàn bà che miệng đuổi theo hai bước, bị thị vệ trừng mắt, đành dừng chân nói, “Được được được, các ngươi cứ đưa người đi, nhưng phải nhớ đem một nửa sính kim còn lại qua đây.”

Hai gã thị về mang người đi rồi, hai vợ chồng nhìn nhau cười, cũng đi theo rời khỏi Lạc Vân thôn, rẽ một hướng khác mà đi.

*******

Sắp tới chính ngọ, Đan Dật Trần săn thú trở về, hai tay mang theo thỏ hoang cùng gà rừng, đang muốn gọi người mở cửa, lại phát hiện cửa gỗ chỉ khép hờ, nhẹ lay động theo gió, trong lòng chợt lạnh, đá cửa đi vào: “Nguyễn Mặc!”

Hắn ném con mồi ở cạnh cửa, vội bước vào trong một vòng, không một bóng người, lại bước nhanh tới cửa sau, mở cửa, liền phát hiện A Đường bị trói gô ngã dưới mái hiên, vội tiến lên đem miếng vải nhát miệng đứa trẻ ra: “Có bị thương không?”

“Cha...” A Đường sắp khóc tới nơi, nhưng cha dã dạy nam tử hán không rơi lệ, lại cắn răng nuốt về, chờ Đan Dật Trần mở trói nói, “A Đường không sao, nhưng... Nương bị bắt đi...”

Bị bắt đi?

Ánh mắt hắn trầm xuống, đè vai hài tử hỏi: “Nói rõ ràng, sao lại như vậy?”

A Đường hít hít cái mũi, cảm thấy sắc mặt cha có chút doạ người, nhưng vẫn đáp lời: “Con đang chơi ở sau nhà, sau đó thấy mẫu thân bị một người khác bắt lấy... Con muốn tới chỗ mẫu thân, bọn họ không cho, còn đánh hôn mê mẫu thân... Con lớn tiếng kêu cứu mạng, bọn họ liền trói con lại, không cho con nói chuyện...”

“Con biết họ không?”

“Không quen biết... Đúng rồi, nương còn nói với con, là cha mẹ nàng đón nàng đi...”

Cha mẹ nàng?

Đan Dật Trần có biết một vài điều, cha mẹ nàng là một đôi ma bài bạc, đã sớm đem nàng bán đi, cách hai năm bỗng tới tìm người, tuyệt nhiên không phải chuyện gì tốt.

“Nương còn nói gì không?”

A Đường nghiêng đầu nghĩ: “Nương nói, nếu con muốn tới, hãy bảo cha mang con đi... Nhưng con chưa bao giờ nghe tới nơi này a...”

“Nơi nào?” Hắn trầm giọng hỏi.

“Hình như, là Nam Dụ thôn...”

Đan Dật Trần cảm thấy có vài phần quen tai, hổi tưởng một lát, bỗng nhiên nhớ lại có lần Nguyễn Mặc hỏi quê hắn ở đâu, khi hắn hỏi lại nàng, nơi đó có lẽ là... Nam Dụ thôn.

“A Đường, đi thôi.” Hắn nhắc A Đường, để đứa trẻ leo lên lưng mình, liền phi thân ra ngoài Lạc Vân thôn.

“Đi? Đi đâu?”

“Tìm mẫu thân con.”

*******

“Aizzz, đây chính là ngân lượng trắng bóng a, một cái rương nặng đến nối ta còn không nâng nổi.”

“Đừng lớn tiếng như vậy, nhanh thu chúng lại, để người ta biết chúng ta có nhiều như vậy, cẩn thận gặp cướp.”

“Lập tức thu, lập tức thu...”

Hai vợ chồng trốn trong phòng chính vội vàng đếm sính kim, bỗng nghe một tiếng vang lớn, sợ tới mức vỡ lá gan, quay đầu liền thấy phiến cửa gỗ đã bị đạp xuống, tro bụi dưới đất bay lên.

“Người đâu?”

Nam nhân thân hình cao lớn đĩnh bạt bước lên ván cửa, lại thêm một tiếng nứt toạc giòn vang, lão nhân đã ôm đầu trốn dưới cái bàn, phụ nhân cũng run rẩy lùi về phía sau: “Cái gì, người nào?”

Trên lưng hắn lộ ra một cái đầu, âm thanh non nớt: “Cha, chính là bọn họ! Là bọn họ đưa người tới bắt mẫu thân!”

Trong lòng hai kẻ kia chợt lạnh... Tướng công vô danh của nữ nhi tìm tới cửa!

Người đã bị mang đi, nếu bọn họ nói cho hắn hướng đi, vạn nhất đến lúc đó hắn đưa người trở về, sính kim này không phải là do Lý công tử cho sao?

Bà ta đá lão chồng, ngược lại kéo khoé miệng cười nói: “Vị đại hiệp này, nữ nhi sớm đã gả đến Lạc Vân thôn, hai vợ chồng già chúng ta chỗ nào chứa người a?”

Miệng bà ta cứng, Đan Dật Trần cũng không nhiều lời, bỗng rút trường kiếm, đặt trên cổ một người trẻ tuổi ngồi xổm bên cạnh cửa, khuôn mặt như sương: “Không nói?”

Thời điểm ván cửa bị đá hắn đã sợ ngây người, ngay cả cử động nhỏ cũng không sám, hắn khẽ rời mắt tới chỗ mẹ mình, thanh âm run run: “Nương...”

“Đừng! Đừng giết nhi tử của ta! Đại hiệp... Ta nói ta nói!” Phụ nhân quỳ rạp xuống đất, đắc ý lúc nãy đã biến mất vô tung, chỉ sót lại mềm yêu hèn mọn, “Là Lý công tử trấn trên... Là hắn đoạt người, không liên quan đến chúng ta a...”

Đan Dật Trần mặt vô biểu tình mà quét mắt nhìn một nhà đầy ngân lượng, cười lạnh một tiếng, trở tay thu trường kiếm vào vỏ, xoay người rời đi khỏi cái nhà âm u ấy.

Nếu Nguyễn Mặc có bất trắc gì, hắn nhất định sẽ trở lại đây, tự tay xử lí cặp cha mẹ vì tiền mà bán đứng tình thân ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.