Editor: Đàm Nhật Vy
Beta: Chanh
Cảm xúc của trẻ nhỏ đến nhanh, đi cũng nhanh, khóc lớn một hồi, lại ăn một bữa cơm trưa phong phú, buổi chiều liền cảm thấy vui vẻ ra ngoài bắt châu chấu chơi. Nguyễn Mặc cười nhìn theo, thu dọn bát đũa, lại về bếp làm nóng lại đồ ăn, đợi Đan Dật Trần tỉnh lại.
Thừa dịp không có việc gì làm, nàng dựa vào đuôi giường, cầm vòng tay đan bằng mây tre đã đứt kia đùa nghịch.
Nguyễn Mặc không am hiểu thủ công, nguyên chủ cũng không có kí ức nào liên quan, cho nên dù dùng nửa ngày để nhìn, vẫn không biết sửa lại, buồn rầu không biết phải làm sao.
“Hửm... Khụ, làm gì vậy?”
“Sửa lại...” Nàng cúi đầu thuận miệng trả lời, ý thức được ai đang nói chuyện, đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với người vừa mở đôi mắt đen, “Tình rồi? Sao rồi, vết thương còn đau không?”
“Không đau.” Từng chịu không ít đau đớn, vết thương nhỏ này với hắn không tính là gì.
Nàng đi tới đầu giường, xem trán hắn, không nóng. Thả lỏng, cúi người nhẹ hỏi: “Đói bụng không? Ta đưa đồ ăn tới.”
Hắn nặng nề “Ừ” một tiếng.
Nguyễn Mặc vội vàng vào bếp, đặt đồ ăn lên bàn, lại nghĩ hắn tạm thời không nên đi lại, liền đi tìm một cái bàn thấp, mang ra sau nhà lau rửa, sau đó đặt lên giường, đem đồ ăn bưng tới, mùi hương toả ra thơm nức mũi.
“Đỡ ta dậy.”
Nàng biết tính tình hắn, chuyện mình làm tuyệt không ỷ lại người khác. Đỡ hắn lên, khi lui lại đằng sau liền bị hắn nắm tay, đeo vào cổ tay nàng một vật hơi lạnh.
“A, không phải nó đứt rồi sao... Ngươi đan lại được?” Nàng nhìn chiếc vòng trông như chưa từng hỏng, ngạc nhiên nói, “Nhanh thật, còn có thể đẹp như vậy.”
Đan Dật Trần nhìn nàng nâng cổ tay tán thưởng, cặp mắt hạnh lộ ra ánh sáng, ý cười nhẹ nhàng, tươi đẹp động lòng người, có chút không thể rời mắt, tới tận khi nàng phát hiện có ánh mắt nhìn mình, mới làm như không có gì nói: “Hồi nhỏ từng đan.”
“Lâu như vậy vẫn nhớ rõ?” Nguyễn Mặc cảm thấy thật thần kì, giơ tay lên, “A Đường cũng đan rất tốt, cái này là nó tặng... Khi còn nhỏ ta cũng từng học qua, nhưng không học được, thật tò mò làm như thế nào.”
“Không cần học.”
“Hả?”
“Nếu thích, ta sẽ đan.”
Thanh âm Đan Dật Trần trầm thấp, không biết có phải ảo giác không, nàng lại nghe ra một tia ôn nhu nhàn nhạt, mặt bỗng nóng lên, lại ngẩng đầu nhìn hắn, hắn đã bắt đầu dùng cơm, giống như chưa từng nói gì.
Người này...
Nguyễn Mặc nhấp môi nhẹ cười, nghiêng người ngồi ở mép giường, nhìn hắn gắp đồ ăn, cúi đều ăn cơm. Tay hắn rất thon dài, khớp xương rõ ràng, cách cầm đũa cũng đặc biệt đẹp, đẹp như khi hắn cầm trường kiếm vậy... Nhưng mà, tốc độ dùng cơm của hắn thường rất nhanh, hôm nay sao có vẻ chậm lại?
Như biết được câu hỏi của nàng, Đan Dật Trần dừng đũa, ánh mắt vẫn đặt trên đồ ăn trước mặt: “Ngươi... Sao vẫn nhìn ta?”
Nàng bị hỏi đột ngột, vẫn tưởng hắn không lên tiếng vì không phát hiện, xem ra không phải, chớp chớp mắt, nửa thật nửa giả nói: “Xem ngươi ăn được không, mới biết đồ ăn ta làm có ngon không.”
“Rất ngon.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
“Vậy thật tốt, ngươi ăn nhiều chút.”
Nguyễn Mặc cười thầm trong lòng.
Nàng làm dựa theo khẩu vị của Đan Dật Trần, mấy thứ này đều là đồ ăn hắn thích, có thể không ăn được sao?
“Đừng nhìn nữa.” Ngữ khí lạnh băng, có vẻ không kiên nhẫn.
“...À.” Nàng xem xét gương mặt lạnh kia, không hiểu vì sao hắn không vui, quay đầu nhìn chằm chằm sàn nhà một lắt, đột nhiên quay đầu lại, cúi đầu tìm ánh mắt hắn, “Ngươi... Thẹn thùng sao?”
“Nói linh tinh.” Hắn lập tức trầm giọng phủ nhận, nhưng tai lại lặng yên đỏ ửng, hoàn toàn bán đứng hắn.
Nguyễn Mặc cũng phát hiện, nhịn lại, nhưng không nhịn được “Phụt” cười một tiếng.
Qua mấy tràng mồng, nàng chưa từng nhìn chăm chú hắn bao giờ, không ngờ một chút lơ đãng khi nãy, lại làm nàng phát hiện ra chuyện thú vị thế này.
“Thực xin lỗi... Ta không phải cười ngươi đâu, là nhớ lại lúc A Đường gây sự...”
Nàng cười cười nói dối, nghe không có nửa điểm đáng tin, Đan Dật Trần đương nhiên không tin, lạnh lùng quát: “Không cho cười.”
“Được rồi ta không cười... Phụt, không cười...”
Nguyễn Mặc biết một vừa hai phải, nếu đem hắn thẹn quá hoá giận cũng không tốt, đang muốn nhịn xuống ý cười, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, A Đường vội vàng chạy vào nhà, hoảng đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Nương, bên ngoài có mấy đại nương rất hung dữ, nói muốn tìm nương.”
“Đại nương?” Nàng từ mép giường đứng lên, kéo cánh tay nhỏ, “Là người trong thôn?”
“Có người trong thôn, cũng có người con không quen...”
“Ta ra ngoài xem, con ở trong phòng, đừng ra ngoài.”
Trải qua chuyện buổi sáng, trực giác Đan Dật Trần thấy không phải chuyện gì tốt, một tay chống giường liền muốn cùng nàng ra ngoài, nào ngờ vửa xốc một nửa chăn lên, hạ thân lại có một cảm giác lạnh lẽo... Vội thu tay che lại.
Nguyễn Mặc biết chuyện mình làm, xem mây đen dày đặc trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cái đó, ngươi bị thương khắp người... Ta thấy không tiện, liền... Chờ ta nói chuyện xong với các nàng, liền lấy xiêm y cho ngươi, đừng vội đừng vội.”
Dứt lời, không dám xem sắc mặt hắn, sờ đầu A Đường, xoay người rời đi.
Còn chưa tới cửa, người bên ngoài như thể chờ không nổi nữa, trực tiếp đi qua hàng rào, gõ cái cửa gỗ đáng thương đến vang trời: “Có người không? Nếu không ra, chúng ta liền đi vào!”
“Đây đây.”
Nguyễn Mặc sợ cửa gỗ yếu ớt sẽ đổ xuống trong nháy mắt, chạy nhanh tới kéo cửa ra, còn chưa thấy rõ người, suýt nữa đã bị gõ trán.
“Hừ, rốt cuộc đã chịu mở cửa?” Giọng nữ chói tai khó nghe, dung mạo và âm thanh thật giống nhau, không nỡ nhìn thẳng, đôi mắt tam giác đang lườm nàng, “Thôn trưởng, chính là nàng! Mau kéo nàng đi xử trí!”
Nàng kiệt lực che hai lỗ tai, tranh đi đầu ngón tay của vị đại nương, quét mắt nhìn thôn dân vây quanh nhà, nhíu mi, không thể hiểu hỏi: “Sao vậy? Vì sao vô duyên vô cớ xử trí ta?”
“Trần đại nương, ngươi chớ có sốt ruột, hỏi rõ ràng rồi nói.” Một bà lão khoanh tay đi lên trước, đúng là thôn trưởng, khuôn mặt già nua trầm tĩnh, ánh mắt vẩn đục chẫm rãi dừng trên người Nguyễn Mặc, “Nguyễn nương, sáng nay có hai đại hán tử qua đây?”
Nàng nhớ tới A Đường từng khóc lóc kể lể, liền gật đầu.
“Trần đại nương nói, hai huynh đệ nhà nàng ở thôn bên đi qua sân nhà người, nghe nói tiếng kêu của trẻ con, cho rằng có người khi bạo A Đường, liền xông vào muốn cứu người. Kết quả phát hiện ngươi tư tàng ngoại nam, thất sự tình bại lộ, nam nhân kia đã đánh trọng thương hai người họ. Chuyện này, có thật không?”
“Sao có thể!” Nguyễn Mặc tin A Đường sẽ không nói dối, thề thốt phủ nhận, “A Đường đã nói với ta, là hai tên kia muốn trộm trâu nhà chúng ta, mới kêu người đánh đuổi đi.”
“Ai thèm trâu nhà ngươi? Nhà chúng ta không phải không có... Ai nha, thật là hảo tâm không hảo báo!”
Nguyễn Mặc thật chưa thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy, nói dối đơn giản che đi tai hoạ, còn không biết xấu hổ cáo trạng tước, bảo trưởng thôn xử trí nàng? Thật lười lí luận với kiểu người ngang ngược vô lý này, ngược lại vẫn luôn hướng trưởng thôn nói: “Thôn trưởng, sáng sớm ta đã ra ngoài, lúc vừa mới trở về, A Đường khóc đến rối tinh rối mù, ta dỗ nửa ngày mới ổn. Ngài cũng biết nó là đứa trẻ thế nào, sẽ không dở trò nói dối đùa dai.”
“Ân, A Đường đúng là rất nghe lời hiểu chuyện, ta có biết.” Thôn trưởng suy tư một lát, thực nhanh liền nói, “Chuyện này không truy cứu nữa.”
Hai tên hán tử kia thanh danh thật không tốt lắm, so với đám người Trần đại nương, thôn trưởng tự nhiên thiên về Nguyễn Mặc nhiều hơn một chút.
Trần đại nương còn muốn bao biện tiếp, bị con nuôi của thôn trưởng - Thanh Mộc chắn ngang, không cho nàng lại gần.
“Thôn trưởng...”
Thôn trưởng trừng mắt với Trần đại nương, uy nghiêm mười phần: “Hảo. Ta già, chứ không ngốc, đừng cho rằng ta không hiểu chuyện gì.”
Trần đại nương hậm hực gục đầu xuống, trong lòng lại trộm vui sướng.
Không truy cứu huynh đệ nhà nàng trộm trâu, rất tốt, không hề có hại. Nhưng giờ vẽ chuyện ra như vậy, nữ nhân họ Nguyễn kia, muốn yên ổn, thì thật khó khăn... Hừ, nàng ở đây chờ xem kịch vui.
Quả nhiên, thôn trưởng tiến lên một bước, nghiêm mặt nói: “Nguyễn nương, ngươi có tư tàng ngoại nam không?”
Ngoại nam?
Nguyễn Mặc trong lòng giật nảy, chẳng lẽ, Lạc Vân thôn này, tu tàng ngoại nam là tội lớn không thể đặc xá?
Còn chưa chờ nàng trả lời, Trần đại nương liền ồn ào trước: “Còn chờ gì nữa, trực tiếp vào nhìn một cái là biết. Đi.”
“Ai, từ từ... Các ngươi...”
Hai đại nương thân hình thô tráng, không nói hai lời liền đi vào, Nguyễn Mặc không thể cản được, nghĩ đến người trong nhà còn chưa mặc đồ, không biết nàng sẽ bị cuốn vào một đống chuyện như thế nào, vội bước vào trong.
“Nha, là có thật!”
“Thôn trưởng, ngài nhìn xem, cũng không biết đã giấu bao lâu rồi... Thật bỉ ổi...”
“Đúng vậy đúng vậy... Thật không thể nhìn ra là loại nữ nhân như vậy...”
Nàng như không nghe thấy, liều mạng vượt qua hai người chặn trước cửa, đi vào nhà, liếc mắt một cái liền thấy Đan Dật Trần... Đã mặc quần áo, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, ánh mắt lạnh băng mà nhìn những bộ mặt bất thiện vừa tới.
A Đường ôm cánh tay hắn đứng bên cạnh, hai mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm các nàng.
Thôn trưởng chậm rì rì đi tới, phía sau cũng không có thôn dân đi tới xem náo nhiệt, đã có Thanh Mộc ở bên ngoài ngăn lại, sau khi nghe hai đại nương lải nhải một tiếng, liền dơ tay, ý bảo Nguyễn Mặc giải thích.
“Ta gặp y trên đường trở về, bị trọng thương, ta hảo tâm mang về nhà điều trị, sau đó y vẫn luôn ở đây dưỡng thương.”
Thế nhân phần lớn sẽ tin những gì họ nhìn thấy, việc đã đến nước này, không thể giấu giếm, lại thêm hai đại nương hùng hổ doạ người, Nguyễn Mặc dứt khoát nói ra tình hình thực tế, giao cho trưởng thôn định đoạt.
Thôn trưởng ngày thường rất chiếu cố nàng, chỉ là cứu người, nàng tin tưởng trưởng thôn dù không thể giúp nàng, cũng sẽ lưu lại cho nàng một đường sống.
“Ân, nói như vậy cũng hợp tình hợp lý, Nguyễn Nương hiểu y thuật, cha mẹ cũng là y giả, thất nhiên không thể thấy chết không cứu...”
Trần đại nương vừa nghe liền thấy không ổn, chuẩn bị tiếp tục châm ngòi thổi gió, thôn trưởng đã biết tâm tư nàng, liếc mắt một cái, cổ họng chuẩn bị lên tiếng thì mắc lại, lúc này mới nói: “... Chuyện ngươi tư tàng ngoại nam là sự thật, không giải quyết sợ rằng khó phục chúng. Như vậy đi, ta sẽ về suy nghĩ một phen, rồi xử trí sau.”
Nguyễn Mặc nghe ra huyền cơ trong lời nói của trưởng thôn, không cần nhiều lời nữa, tỏ vẻ mình đều nghe theo trưởng thôn hết thảy.
“Đi thôi, trở về nghỉ trưa đi.”
Thôn trưởng mang theo Thanh Mộc rời đi, thôn dân vây xem cũng tản đi, dư lại hai vị đai nương, nhìn mặt nhau, không cam lòng, nhưng lại ngại trong nhà có nam nhân không dám động thủ, đành phải hầm hừ bỏ đi.
Nguyễn Mặc bước chân qua đóng cửa lại, đột nhiên mệt mỏi dựa vào ván cửa, nhắm mắt thở dài thật sâu.