Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi

Chương 17: Chương 17: Thiếu






A... Thật chói mắt...

Nguyễn Mặc nhắm chặt mắt, sờ soạng tìm chăn bị túm mất, mò nửa ngày vẫn không thấy, cuối cùng đành mở mắt, một khuôn mặt tuấn tú dần xuất hiện trong tầm mắt.

A?

Vị tướng quân đại nhân lần thứ hai gặp mặt liền bẻ gãy tay trái của nàng vậy mà lại đến thăm nàng... Mặt Trời mọc từ phía Tây à?

Không đúng. Không đúng...

Thần trí mơ màng dần tỉnh táo, hồi tưởng lại các sự việc tối qua, Nguyễn Mặc mới ý thức được hình như vẫn nằm ở trên giường của hắn, còn...còn ngủ nướng... Nàng lập tức bật dậy, nhưng tay trái vừa chống xuống giường, đau đớn lập tức ập tới, suýt chút nữa lại ngã xuống giường.

Đan tướng quân tập võ nhiều năm, phản ứng cực nhanh, trong giây phút nàng sắp ngã xuống liền giơ tay đỡ lưng nàng, ẩn về phía trước, nàng liền hữu kinh vô hiểm ngồi thẳng dậy.

"Đa tạ..."

Nguyễn Mặc vỗ vỗ chỗ tay trái bị thương, đang định ngẩng đầu nói lời cảm ơn hắn, ai dè hắn chẳng buồn để ý tới nàng, trực tiếp quay người ra ngoài... Thái độ thật đúng là quá tệ.

"Cái gì thế... còn không phải chỉ là ngủ trên giường của ngươi thôi sao... Có cần phải căm ghét ta đến vậy không?" Nguyễn Mặc bĩu môi, vùa lầm bầm lầu bầu vừa chậm rãi đi giày xuống giường.

Mà nam nhân mặt không chút biểu cảm đi ở đằng trước, sau tai lại bỗng xuất hiện chút đỏ ửng không dễ phát hiện.

Nghĩ tới cảm giác mềm mại lúc nãy khi hắn theo bản năng đỡ lấy nàng vô tình đụng tới...

"......." Hắn lập tức nắm chặt nắm đấm, hừ một tiếng thật mạnh, phất tay áo rời khỏi cửa phòng ngủ.

Nữ nhân... Thật đúng là phiền toái!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hạ nhân ra ra vào vào, bưng đồ ăn nóng hầm hập lên bàn, Đan Dật Trần lạnh mạt ngồi nơi chủ vị, chén đũa để ở trước mặt lại không đụng tới, hiển nhiên là đang đợi người.

Nguyễn Mặc ngủ lâu như vậy, bụng đã sớm rỗng tuếch, bị mùi hương thức ăn mê hoặc liên tục nhìn về phía bàn ăn. Nhìn thấy bên cạnh hắn còn bày một bộ chén đũa, liền cbo rằng hắn muốn chiêu đãi khách, không dám ở lâu, cúi người xuống đi về phía cửa, chuẩn bị chạy về phòng mình ăn cơm trưa.

Ai dè hắn vừa liếc mắt một cái liền bắt gặp bóng dáng xen lẫn trong đám hạ nhân cực kì dễ thấy, không biết bộ dáng lén lút của nàng là định làm cái gì, mày kiếm nhíu chặt: "Đứng lại."

Bóng dáng nhỏ xinh kia bỗng chợt cứng lại.

Đồ ăn đã được bưng lên gần hết, chờ tới khi đám hạ nhân lui hết xuống, nàng mới hơi xoay người lại, híp mắt cười cười: " Tướng quân... ngài gọi ta?"

Trên mặt Đan Dật Trần như xuất hiện dòng chữ "Vô nghĩa, chẳng lẽ còn có người khác à", lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó liền bưng bát gắp đồ ăn.

Cái này, nàng cho dù ngốc nữa, cũng hiểu được là hắn tỏ vẻ muốn nàng qua cùng ăn cơm.

Nguyễn Mặc nuốt nước bọt, thụ sủng nhược kinh đi qua, nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ đối diện với hắn, bất giác nhìn hắn trầm mặc ăn cơm.

Không biết vì sao, bỗng nhớ lại hình ảnh hồi còn ở trên sơn trại, nàng và hắn cùng ngồi một bàn ăn cơm.

Cùng một người, động tác vẫn thế, thói quen không thích nói chuyện giống hệt, tốc độ ăn uống nhanh đến mức gần như không cần nhai không khác biệt, đó quả là cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.

… Ngạch, bị bắt gặp rồi.

“Nhìn gì vậy?” Nam nhân dừng đũa nhìn nàng, gương mặt không chút biểu cảm hỏi nàng.

“Không…” Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Mặc là nhìn sang chỗ khác, sau đó lại thấy như vậy giống như là nàng đang chột dạ, đành phải dời tầm mắt về, kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Chỉ là ta… cảm thấy ngài giống với một người ta biết nên mới nhìn nhiều chút.”

Thiên hạ to lớn, việc lạ vô số, người giống người cũng không có gì lạ, Đan Dật Trần cũng không để ý lắm, chỉ trầm giọng nói: “Mau ăn cơm đi, đừng nhìn lung tung.”

“Nga…” Ngồi đối diện với người ta mà lại không cho nhìn, thật đúng là… Lãng phí gương mặt tuấn mỹ đó.

Nàng vừa chửi thầm trong lòng, vừa gắp một cái chân gà vào trong bát của mình, yên lặng gặm.

Tuy rằng hoàn cảnh cùng hồi đó giống hệt nhưng mà bàn đồ ăn tinh xảo này lại ngon hơn so với nàng làm nhiều.

Tới phủ tướng quân nửa tháng, một trong những nguyên nhân khiến nàng mập lên chính là bởi vì


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.