Nửa đêm.
“Nước…”
Tiểu cô nương nằm trên giường nửa tỉnh nửa mê, bờ môi khô nẻ run nhè nhẹ, yếu ớt bật ra một tiếng.
Đan Dật Trần vẫn luôn ngồi dựa ở cuối giường, nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng động, lập tức mở mắt, kề sát lại hỏi: “Cái gì?”
“Ta khát… muốn nước…”
Giọng của nàng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy,, vậy mà hắn vẫn nghe ra, nói “Chờ một lát”, liền đứng dậy đi đến cạnh bàn, rót một chén nước ấm, sải bước trở lại đầu giường, quỳ một chân xuống, để mép chén sát vào miệng nàng: “Uống đi.”
Nguyễn Mặc nghiêng đầu dựa vào gối quay về phía hắn, khó khăn nuốt xuống, nhưng với tư thế đó cơ bản không thể uống được bao nhiêu, nước trong chén đa phần đều chảy xuống cổ, thấm ướt gối và chăn đệm.
Đan Dật Trần nhìn nàng vì chưa hết khát mà ấn đường vẫn đang nhíu chặt, mím môi, cuối cùng một lần nữa rót nước vào chén, quay lại giường, một tay đưa qua cổ nàng, nhẹ nhàng nâng người đang hôn mê dậy, sau đó ngửa đầu uống một ngụm nước lớn, nhắm trúng đôi môi đang hé của nàng, hôn xuống, cạy hàm răng của nàng ra, truyền nước nước ấm vào trong miệng nàng.
Nàng vô thức nuốt xuống, mềm mại liếm mút môi lưỡi của hắn, giống như con cá sắp chết khô gặp được cam lộ cứu mạng, lưu luyến không buông, nuốt nước từng chút từng chút một, mày mới giãn ra.
“Có muốn uống thêm không?” hắn quơ quơ chiếc ly vẫn còn nước, cúi đầu trầm giọng hỏi.
“Ân…” Nguyễn Mặc vẫn nhắm tịt mắt, lại cố gắng thò lại gần môi hắn, lung tung tìm kiếm thứ có thể làm nàng giải khát.
Trái tim như bị cào nhẹ một cái, lần nữa ngậm nước vào trong miệng, lại giống như vừa rồi, dán lên môi nàng, thỏa mãn cái miệng nhỏ nhắn tham lam kia. (“Hụ hụ. Trẻ em chưa H yêu cầu che mắt lại, không được ti hí.”)
Nước đều bị nàng uống sạch, nhưng vẫn như chưa hết khát, như có như không hút lưỡi hắn, ánh sáng trong mắt hắn dần tối lại, hơi cúi người đè xuống, dùng sức mà hôn nàng.
Cẩn thận liếm mút những vết thương vì nén chịu đau mà thành của nàng, lại chầm chậm xâm nhập vào ngọt ngào của nàng, cướp lấy hơi thở thơm tho độc hữu của nàng.
Vừa mạnh mẽ như công lược thành trì, vừa dịu dàng triền miên.
Ý thức của nàng như tan biến, chỉ có thể bị động ngửa đầu đón lấy sự công chiếm của hắn, theo bản năng ngây ngô đáp lại hắn.
Bỗng nhiên ngực bị đau đớn tập kích khiến cơ thể nàng cứng lại, không biết lấy sức từ chỗ nào, bàn tay đang nắm chặt vạt áo của hắn dột nhiên đẩy hắn ra, lập tức ngã sấp xuống mép giường, nôn ra một búng máu.
“Nguyễn Mặc!!!” cặp mắt của Đan Dật Trần co lại, màu máu đỏ tươi trên mặt đất nhìn thấy mà ghê, nàng lại vẫn còn đang ho dữ dội đến khàn cả giọng, như kiểu sau đó sẽ lại nôn ra máu tiếp, “Quân y!! Mau gọi quân y tới!!”
Quân y biết ở chỗ của đại tướng quân vẫn còn một tôn đại Phật phải cung phụng, vốn không dám đi nghỉ. Vừa nghe thấy muốn gọi người, liền vội vàng xách hòm thuốc chạy đến doanh trướng. Còn chưa kịp quỳ xuống hành lễ, liếc mắt thấy vết máu cạnh mép giường, cuống quit bò đến bắt mạch cho nàng. Chờ đến khi thả tay ra, sợ đến mức tay chân mềm nhũn: “Tướng, tướng quân… Nếu còn không nhổ mũi tên, chỉ sợ cô nương nàng… nàng không chịu nổi nữa…”
Hắn nghe y báo cáo xong, quả thực muốn mang mấy tên lang băm này ra ngoài dùng quân pháp xử trí: “Tại sao lại như vậy?”
“Này… cô nương này e là lúc trước khi bị thương đã phải chịu mệt nhọc và đói khát trong thời gian dài, khiến cho cơ thể yếu đi, nay lại bị thương nặng……”
“Được rồi.” Hắn không muốn nghe tiếp nữa, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. “Nhổ mũi tên đi.”
“Nhưng chưa có thuốc tê…”
Hắn gằn giọng nói từng từ một, rõ ràng rành mạch: “Để ta tự làm.”
Nếu còn không rút mũi tên ra, qua đêm nay nàng chắc chắn không sống nổi, nếu đã như vậy, hắn cũng chỉ đành đánh cược một lần.
Cược nàng có thể chống chọi lại được, cược nàng… có thể sống sót.
Nếu tướng quân đã quyết định như vậy, quân y cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể lui ra chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, đem tất cả để ở chỗ tầm tay hắn có thể lấy được dễ dàng, sau đó cúi đầu thối lui ra ngoài trướng, tùy thời chờ lệnh của tướng quân.
Trong doanh trướng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp nhỏ bé, yếu ớt của Nguyễn Mặc khiến tim hắn đau như đao cắt.
Nỗi thống khổ mà nàng phải chịu, đều là vì hắn.
Nhưng mà, hắn lại không thể không để nàng phải chịu đựng thêm một lần còn thống khổ hơn thế nữa.
Không có thời gian để do dự, Đan Dật Trần kéo áo ngoài vướng víu ra, chỉ để lại thân trên trần trụi bị băng bó, đỡ cơ thể Nguyễn Mặc nằm sấp xuống, bản thân thì nằm nghiêng ở bên cạnh, bàn tay to chậm rãi trượt từ vòng eo của nàng lên dần tới chỗ mũi tên ở vai trái: “Nguyễn Mặc, Nguyễn Mặc……. Có nghe được ta nói không?”
Nàng mơ hồ đáp lại.
“Có biết ta là ai không?” Hắn dán sát vào vành tai nàng nói nhỏ, bàn tay phải thì dừng lại ở chỗ mũi tên.
“Biết, biết…” Cặp lông mi đang nhắm chặt khó khăn mở ra một khe hở, tầm mắt mơ hồ dừng lại trên gương mặt của hắn, “Đan…Dật…Trần…”
“Không gọi ta là tướng quân nữa à?” Hắn nắm chặt lấy thân tên, nhẹ giọng hỏi.
Nàng