Năm năm trôi qua, thời gian mài dũa khiến Huyết Vân Phượng ngày càng trở nên quyết tuyệt hơn, tàn nhẫn hơn. Từ khi lên nắm quyền Huyết gia ngay đến cả Huyết đại nhân và Huyết phu nhân cũng không thể ngăn cản được sự máu lạnh và những hành động vô nhân tính của con trai
Huyết đại nhân gõ gõ cây gậy xuống dưới sàn, gương mặt bị thằng con trời đánh kia làm cho đỏ gay
"Mày…mày đúng là thằng nghịch tử, tao…tao đúng thật là vô phúc mới có đứa con như mày mà"
Thư phòng truyền đến những tiếng la hét và chửi rủa khiến gia nhân trong nhà đều lo sợ. Từ khi cô gái đó biến mất khỏi cuộc sống của Huyết Vân Phượng, hắn như trở thành một con người khác. Một con người mà ngay đến cả ba mẹ của hắn cũng phải ghê sợ
Huyết phu nhân nghe tiếng ồn ào ngày càng lớn bà vội vàng đẩy cửa xông vào
"Hai ba con có chuyện gì từ từ nói. Sao lại to tiếng như vậy"
"Bà mau hỏi thằng con trai của mình đi. Xem nó làm ra chuyện tốt đẹp gì" Huyết đại nhân cầm cây gậy chỉ về phía hắn như để tố cáo tội ác tày trời
"Nó dám giết hết những cổ đông dám đưa ra ý kiến của DIY, không những vậy còn giết cả vợ con của bọn họ nữa kìa. Bao nhiêu mạng người sống sờ sờ đều bị con trai bà giết sạch rồi"
Huyết phu nhân nhìn ra sự tàn nhẫn ngày càng quyết tuyệt của Huyết Vân Phượng nhất thời cả kinh "Có phải không hả, những gì ba con nói có phải không"
Huyết Vân Phượng hai tay khoanh trước ngực, nhìn thẳng vào mắt Huyết đại nhân
"Chẳng phải những điều này là do hai người dạy tôi sao. Hai người luôn mong muốn tôi phải đứng vững ở Đại Châu, duy trì Huyết gia ngày một hưng thịnh còn gì. Cái gì không giải quyết được thì chúng ta dùng quy tắc ngầm. Điều này chẳng phải là từ hai người mà ra sao, còn muốn cái gì nữa hả"
Huyết phu nhân không dám thở mạnh, hai tay đang giữ trên bắp tay Vân Phượng từ từ buông lỏng, bước chân đã không trụ vững lảo đảo bước về phía Huyết đại nhân. Đưa ánh mắt như nhìn kẻ sát nhân hướng về phía hắn
"Con…con…làm gì vậy. Con dừng lại cho mẹ đi, được không. Con đừng vì ả đàn bà đó mà như vậy. Con….khiến mẹ rất sợ"
"Bà thấy chuyện tốt đẹp mà mình làm chưa. Bây giờ nó đủ lông đủ cánh rồi, không còn xem ai ra gì nữa. Khục khục…"
"Ông à, ông à"
….
Phòng bao vip
"Huyết Vân Phượng a~~~ giờ mới chịu ghé chỗ em. Người ta nhớ anh chết mất"
Mạc Hồng Ái đệ nhất gái làng chơi tại chốn ăn chơi bay nhảy ở Đại Châu. Nhiều những ông trùm lớn không ngừng dành những lời khen có cánh cho nàng. Xinh đẹp, khôn khéo và rất biết chiều lòng người khác. Kể từ ngày cô không từ mà biệt rời đi hắn xa đọa ngày càng sa sút, thường xuyên lui đến chỗ này. Quen biết Mạc Hồng Ái, cùng nàng ta chơi đùa, hưởng thụ thú vui đầy trụy lạc
Huyết Vân Phượng vòng tay ôm lấy vòng eo con kiến của nàng kéo vào lòng, làn da trắng mịn mát rượi và giọng nói ngọt ngào luôn là thứ vũ khí khiến đàn ông mê mệt dưới chân nàng ta
"Rót rượu cho tôi, phục vụ tôi cho tốt hôm nay tôi thưởng lớn cho em"
"Là do anh nói đó nha, nếu vậy thì…" Mạc Hồng Ái ỷ được hắn sủng ái nhất nơi này, thường xuyên lui tới. Nàng lớn mật ghé vào tai hắn "Em muốn dùng thẻ của anh, như vậy chắc cũng không quá đáng đúng không"
Huyết Vân Phượng cười lạnh nhạt, phụ nữ với hắn bây giờ mà nói chỉ là thứ mua vui, cho dù có yêu kiều long lanh, nức nở như gái đôi mươi với hắn cũng giống như nhau. Vết thương lòng với mối tình mang tên Nguyệt Ân quá sâu đậm trong lòng, đến tận bây giờ thi thoảng nhớ lại vẫn như có dằm trong tim hắn, vô cùng đau đớn, vô cùng khó chịu
"Để xem em có bản lĩnh đó không đã"
Mạc Hồng Ái nở nụ cười tươi, lộ ra hàm răng trắng bóc cùng má lúm rạng rỡ. Dưới ánh đèn mờ ảo chiếu vào nhìn nàng ta thật diễm lệ và lung linh, nét đẹp nhìn ngây thơ sẽ ra ngây thơ, quyến rũ trưởng thành sẽ ra quyến rũ trưởng thành
*cạch*
Mạc Hồng Ái vừa định cởi cúc áo sơ mi của hắn, cửa phòng vip đột nhiên bật mở khiến nàng ta giật mình theo phản xạ quay đầu lại nhìn
"Ngài Dịch cũng đến chỗ này sao"
Dịch Chí Hào vẫn là bộ dáng hào hoa của chàng công tử Dịch gia lẫy lừng. Dáng vẻ phong trần, lịch lãm của một ông chủ thương nhân giàu có luôn làm mê mẩn những minh tinh điện ảnh và người mẫu danh giá
"Được một người đẹp như cô nhớ tên quả là vinh dự cho tôi quá"
Mạc Hồng Ái rót rượu đưa cho Dịch Chí Hào, tâm trạng vô cùng hứng khởi nhưng sự vui vẻ của nàng ta còn chưa kịp bắt đầu thì giọng nói lạnh nhạt mang tia mỉa mai của Dịch Chí Hào vang lên
"Tôi với kim chủ bao nuôi cô có việc cần trao đổi. Cô Mạc, hôm nay không cần cô góp vui"
Mạc Hồng Ái có chút gượng gạo, bình thường những công việc làm ăn Dịch Chí Hào và hắn luôn trao đổi kể cả nàng ta bên cạnh. Vậy mà hôm nay lại dám đuổi nàng như vậy. Mạc Hồng Ái tức đến xanh mặt nhưng vẫn phải dấu giếm sau nụ cười giả tạo
"Vân Phượng, sao lại thế. Còn phần thưởng của em"
"Ngoan, ra ngoài đi. Hôm khác anh bù cho nhé"
"Dạ" Hắn đã lên tiếng như vậy, có gan báo cô cũng không dám cãi lại. Chỉ có thể ngoan ngoãn đứng lên rời khỏi
Nhìn căn phòng vip chỉ còn lại một mình hắn và Dịch Chí Hào. Huyết Vân Phượng cà phơ lất phất "Hôm nay sao người bạn già này của tôi lại có nhã hứng đến thăm tôi thế"
"Bớt đùa lại đi"
Huyết Vân Phượng thu lại ý cười, dường như chỉ có Dịch Chí Hào là người ngoại lệ duy nhất hắn bày ra bộ dáng trẻ con khác hẳn với một kẻ cuồng bạo khát máu "Được rồi, có chuyện gì muốn nói đây. Liên quan đến vấn đề gì nào. Vân Phượng tôi đây xin rửa tai lắng nghe"
"Liên quan đến Nguyệt Ân"