"Cái gì….Nguyệt Ân em đang nói cái gì vậy. Sao…sao Tiểu Phong lại mất tích được"
Qua màn hình điện thoại, Tiết Lam Thư có thể nghe ra được giọng nói hốt hoảng và nức nở của Nguyệt Ân. Nàng vội vàng trấn an "Khoan đã, bình tĩnh lại…. Thằng bé đó lanh lắm, có thể là….có thể là….Nguyệt Khanh đón thằng bé đó đi chơi rồi cũng nên"
"Bình tĩnh lại, chị đến đó ngay đây"
Nguyệt Ân cúp điện thoại cô thất thiểu nhìn ngôi trường mà con trai theo học. Mẹ con cô mới về nước chưa đầy một tháng, Dực Phong liền mất tích, còn mất tích ngay trong trường học nữa. Bảo cô làm sao an ổn sống qua ngày ở đây nữa đây
Bên phía này, Dịch Chí Hào đứng nấp một góc quan sát nhất cử nhất động của cô cùng một tên vệ sĩ riêng. Vốn dĩ Chí Hào muốn gặp Dực Phong và cho bé con đến chỗ Huyết Vân Phượng nhưng chờ mãi, chờ mãi mà không thấy Nguyệt Ân đi vào trong
"Cô ta làm cái gì mà ngồi đó khóc một mình vậy. Sao không mau vào trong đón con đi chứ"
"Êy êy ông chủ, cô ta…cô ta nhìn ra hướng này. Chúng ta, chúng ta mau chạy thôi"
"Gì…gì chứ"
Dịch Chí Hào vừa yên vị ngồi trong xe, tên vệ sĩ vừa định nổ máy thì Nguyệt Ân không biết xuất hiện từ lúc nào chắn ngang đầu xe, gương mặt nhìn hai người vô cùng căm phẫn và đầy thù hận. Nguyệt Ân thẳng thừng đẩy tên vệ sĩ ra khỏi xe, bản thân ngồi vào vị trí cầm lái
"Nè, nè…cô… cô làm cái gì vậy hả. Sao, sao lại dám tự tiện chạy lên xe người khác chứ"
Hai tay cô ghim chặt vào nhau, quay sang nhìn Dịch Chí Hào chất vấn "Anh mau trả lại con cho tôi. Nếu anh dám làm gì thằng bé tôi sẽ giết chết anh"
"Nè…nè, cô nói cái gì vậy. Tôi không hiểu gì hết, con gì chứ"
Nguyệt Ân lao vào đánh Dịch Chí Hào tới tấp, tên vệ sĩ muốn vào ngăn cản nhưng cửa xe đã hoàn toàn bị khóa từ bên trong chỉ có thể bất lực đứng ngoài
"Cô bình tĩnh lại đi…Nguyệt Ân"
Dịch Chí Hào giữ chặt hai bả vai Nguyệt Ân, nhìn đánh giá một lượt cô từ trên xuống dưới. Năm năm trước Nguyệt Ân như bông hoa tươi rạng ngời lúc nào cũng tràn đầy sức sống, mỗi lần xuất hiện luôn khiến đàn ông phải si mê ngước nhìn. Mới đó không gặp lại nhưng cô gầy hơn trước rất nhiều, làn da có vẻ xanh xao, gương mặt hốc hác. Thoạt nhìn có chút còn không nhận ra
"Cô bình tĩnh lại đi. Tôi không có bắt con trai của cô, tôi đâu có lý do gì để bắt thằng bé đâu đúng chứ"
"Nếu vậy anh đến đây làm gì. Lén lút theo dõi tôi làm gì. Hả, nếu không phải có ý đồ với con trai tôi thì anh nói xem, anh đến trường mẫu giáo làm gì chứ hả. Làm ơn đi, các người buông tha cho mẹ con tôi đi, tôi xin các người đó. Làm ơn, mẹ con tôi sẽ rời khỏi đây, sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa. Huhu…hức, trả con cho tôi"
Ý thức của Nguyệt Ân dần dần mất đi, trong cơn mơ hồ chỉ thấy tiếng xe rồ ga phóng đi
…
"Giống, quả thật là rất giống"
Huyết đại nhân đi đến khiến Huyết phu nhân giật mình đánh rơi tấm ảnh trong tay
"Bà làm cái gì mà lại giật mình. Mọi chuyện giải quyết xong chưa"
"Ông à,...ông xem. Sao thằng bé này, thằng bé này…"
"Thằng bé làm sao"
Huyết phu nhân kinh hãi khi nhìn tấm ảnh của bé con giống hệt với Huyết Vân Phượng khi nhỏ. Vừa nhìn qua là biết đó chính là đích tử của Huyết gia, nó không phải nhân vật tầm thường, trong người nó chảy dòng máu của bạo chúa, hạc giữa bầy gà không công thành danh toại thì đúng là có lỗi với bản thân
"Vậy….vậy, chúng ta phải làm sao hả ông. Tôi thấy, hay là…"
"Khục khục…" Huyết đại nhân xua tay, tầm nhìn rời khỏi tấm ảnh "Không thể được, cho dù nó có là ai đi chăng nữa nhưng tuyệt đối không thể để nó bước chân vào Huyết gia nửa bước…khụ, khụ…con cháu Huyết gia phải là dòng dõi thiên kim chính gốc chứ không phải xuất thân không rõ lai lịch giống như cô ta. Con đàn bà đó nếu không trừ khử sớm sẽ là mối họa lớn của Huyết Vân Phượng"
..
Nguyệt Ân tỉnh lại, căn phòng quen thuộc đập vào mắt. Quen thuộc đến nỗi khiến cô phải giật mình cảnh giác. Đây chính là căn hộ cao cấp mà lần đầu tiên cô với Huyết Vân Phượng gặp nhau, cũng là lần đầu tiên cả hai phát sinh quan hệ dây dưa với nhau những bốn năm trời, từ khi Nguyệt Ân vẫn còn là cô sinh viên năm nhất
Tiếng giày da đắt tiền va chạm trên nền gạch, bóng dáng của Huyết Vân Phượng xuất hiện sau cánh cửa, người đàn ông này đến chết cô cũng không thể quên, nỗi ám ảnh và ác mộng kinh hoàng của cô suốt năm năm qua
"Biến mất năm năm đến khi quay trở lại đã vội vàng chạy lên giường của tôi rồi sao. Cô tình nhân bé nhỏ"
Huyết Vân Phượng có chút ngả ngớn, giọng nói vô thưởng vô phạt hướng về phía Nguyệt Ân. Năm năm trôi qua hắn đã hoàn toàn không còn là mỹ thiếu niên năm nào, nhìn Vân Phượng phong trần và đầy quyến rũ. Từ cốt cách đến phong thái đều toát ra hương vị vương giả, vừa nhìn liền biết đây chính xác là bạo chúa của thành Đại Châu
"Con của tôi đâu, trả con lại cho tôi. Nếu anh dám làm gì thằng bé tôi sẽ giết chết anh"
Nguyệt Ân không hề sợ hãi như năm nào, cô đối diện với ánh mắt không chút do dự nhìn hắn, bộ dáng quật cường khác hẳn vẻ nhu mì yếu đuối năm nào. Huyết Vân Phượng phải thừa nhận cho dù có trôi qua bao nhiêu năm, xa cách như thế nào nhưng cô gái này luôn khiến hắn phải khẩn trương
"Con? Con của cô có phải cũng là con của tôi không. Tôi nào lại đi bắt cóc chính con của mình chứ đúng không. Nhưng mà… đã đến đây rồi, tôi thật sự….thật sự rất nhớ hương vị của cô tình nhân bé bỏng năm nào đó. Đoạn băng kia đã không còn nữa rồi, hay là vậy đi" hắn ghé sát vào gương mặt Nguyệt Ân từ từ nói "Cô nằm yên cho tôi chơi, bày ra bộ dáng phóng đãng năm đó. Biết đâu tôi rủ lòng thương đi tìm con giúp cô. Có được không"