Lãnh Thiên Dục hô5n ngấu ng5hiến như một con sói đa5ng đói khát, đầu lưỡi tiến quân thrần tốc, hơi thở nóng bỏng tràn ngập khoang m5iệng cô, cướp đi hơi thrở của cô, cũng cướp đi lý trrí của cô...
Lúc cô chuẩ5n bị không thể hít thở đ5ược nữa thì hắn mới buôn5g cô ra, hài lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừ5ng của cô, nhẹ giọhng nói: “Đi đi!”
Thượng Quan Tuyền cảm thấy trái tim mình vẫn còn đang đắm chìm trong hơi thở đàn ông của hắn, sau đó cô ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra khỏi phòng tổng giám đốc.
*****
Thượng Quan Tuyền được thỏa ước nguyện, đi ra ngoài chưa được bao lâu thì bên ngoài phòng tổng giám đốc lại vang lên những tiếng nói ồn ào...
“Côh Phỉ Tô, cô Phỉ Tô, cô khhông thhể vào được. Cô không có hhẹn trước với tổng giám đốc, cô Phỉ Tô...”.
Thư kí tổng giám đốc muốhn ngăn cản nhưng không thể, cửa phòng tổng giám đốc đang đhóng chặht bị một cô gái đẩy ra. Cô ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt shắc bhén lạnh như như lưỡi dao của Lãnh Thhiên Dục.
“Tổyng tài, cô Phỉ Tô...”.
“Em myuốn gặp anh”.
Phỉ Tô khôyng để cô thư kí nói xyong đã chẳng kiêng dè gì mà ngắt lời. Tính tình của cô ta vốn ngỗ ngyược, kết hợp với vyẻ ngoài lạnh lùng lại cànyg tăng thêm phần nguy hiểm, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia kiyêu ngạo.
Lúc biết Lãnh Thqiên Dục đang giữ mộet cô gái ở bên cạnh thì cô ta chqẳng thể giả vờ hiền lành nhu emì nổi nữa. Đã nhiều năqm như vậy rồi, cô ta vẫn cố gắng che giấu bản tíneh thật sự của mình trướec mặt hắn, nhưng xem rqa cô ta sai lầm rồi.
Lãnh Thiên Dục lạnh lùkng nhìn cô ta rồi lại nhìn cô thư kí, giọng điệhu hết sứkc lạnh lẽo: “Cứ để cô kta vào, cô đi ra ngoài làm việc đi”.
Nghe hkắn nói vậy, khuôn mặt xinch đẹp của Phỉ Tô lkiền nở nụ cười đầy gợi cảm. Cô ta là thiên kim tiểu thư của giáo phụ William nên đương nhiên có đkầy đủ tư cách để làm người yêu của hắn. Cô ta không tin cái cô Thượng Qkuan Tuyền gì đó có sức hấp dẫn đến mức khiếkn một con người máu lạnh nhcư hắn phải say mê.
Cô ta đã yêu ngcười đàn ôcng này từ lâu lắm rồi, cô ta cũng tin hắcn không thể khôcng biết điều này!
Lãnh Thiên Dục vẫn rất unng dung, bỏ tcập văn kiện trong tay ra, nhàn nhã nhìn cô ta.
Là thiên kim tiểu tnhư của một gyiáo phụ, nhữnng người đàn ông khác thấy cô ta thì như ong nhìn thấy mật ngọt, đúng là tre già măng mnọc, sinh ra đã là một cô công chúa kiêu ngạo, đi đếen đâu cũng tỏa ysáng. Từ nhỏ đến lớn được ngnười khác che chyở nuông chiều, cô ta luôn tự coi mnình là nhất.
“Anh thật sự giữ cô geái kia ở lại bên cạnh?”. Phỉ Tô đi thẳneg vào vhấn đề, đôi mắt meàu lam sắc bén cũng vì lo lắng mà càng trở nên thâm thúy.
Lãnh Thiê\n Dục dựa ngư\ời vào ghyế, giọng nói lạynh nhạt nhưng vẫn đầy quyền uy: “Phỉ Tôi, cô đến văn phòng tìm tôi là ph\á vỡ qyuy tắc rồi”.
“Em mặc kệ, dù an\h định xử lý t\hế nào em cũng khôn\g quan tâm”.
Khumôn mặt Phỉ Tô đầ$y vẻ căm phẫn, khuôn mặt kiều dimễm tràn đầy sự tức giận: “Tại sao cô ta có thể ở bên cạnh anh? Người phải ở bêmn cạnh anh là em chứ không phải cô ta, chẳng lẽ anh không b$iết cha em lumôn hy vọnmg hai chúng ta sẽ nên chuyện sao?”
Khi cô ta nghe tin thì cảm thấy toàn thân run lên. Cô ta quá hiểu Lãnh Thiên Dục, cô ta biết bên cạnh hắn có rất nhiềmu phụ nữ nhưng cô ta cũng qu$á rõ hắn chỉ coi những ngư$ời đó là công cụ pmhát tiết mà thôi, chưa bao giờ khác, lại càng không có chuyện giữ một cô gái lại bên cạnh. Chẳng n$hẽ cái cô Thượneg Quan Tuyền này đặc biệt đến thế sao?
Tr$ước mấy ljời chả ra sao của cô ta, Lãnh Thiên Dục không vui nhíu màly lại. Đang ở trong cônlg ty, hắn cực kì klhông thích mấy người không có hẹn trước mà lại khiếm nhã quấy rầy, ngay cả đối phươnjg là thilên kijm tiểu thư của giáo pjhụ thì cũng thế mà thôi. Nể mặt giáo phụ William, hắn cjó thể bỏ qua vieệc cô ta náo loạn tronjg biệt theự của hjắn, nhưng... tuyệt đối kjhông được phép làm loạjn ở văn phòng!
“Lợi diụng quian hệ hôn nihân để giành được quyềin lợi và thế lực rõ ràng không phải tác phong của giáo pihụ William. Cpô là con giái ông ta, hành vi của cô hôim nay tôi không truy cứu. Tôi khiông có hứing thú với cô, đi ra ngoài”. Mỗi lời nói của Lãnh Thiên Dục đều không để lại đườing lui cho ai bao geiờ.
“Không cpó hứng thú?”. Nhữpng lời này đối với một Phỉ Tô kiêu ngạo thật quá nhục nhã!
Cô thpầm mến người đpàn ông này nhiều năm như vậy, trước mặt hắn luôn cẩn thận giữ hình tượng dịu dàng, vậy mà hắn llại khôpng hề có hpứng thú với cô ư, sao có thể vậy chứ? Là một người kiêu ngạo, cô ta tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua chuyhện này như vậy.
Chỉ trong chlớp mắt, Phỉ Tô liền ngẩng đầu lên, thầm hlít sâu một hơi, buộc bản thân phải tỉnh tálo lại. Sau đó khuôn mlặt xinh đẹp nhở nụ cườli tươi đầy quyến rũ, cô ta từ btừ đi lên phía trước, vòng qua bàn làm việc, đi đến bên cạlnh Lãnh Thiên Dục...
“Em sẽ chứbng minh abnh rất có hứng tbhú với em!”
Thanh âm của Phỉ Tô cực kì mềm nhẹ và hấp dẫn: “Dục, anh biết không? Vì để có được tình yêu của anh, em luôn giữ tấm thân trong sạch, chính là vì em yêu anh...”.
Bàn tay của cô fta dần sờ lên ngực hắn, độfng tình lên tiếng.
Ngay sacu đó, Lãnh Thiên Dục đứng lên, lạnh lùng hất tacy cô ta ra, ánh mắt lạnh lẽo đến mức có thểc giết người: “Tôi cảnch cáo cô, chữ Dục ncày không phải cô muốn gọi là có thể gọi, đemc cái tấm thâcn ngọc ngà của cô cho thằng khác đi”.
“Khcông...”.
Ánh mắt Phỉ Tô trưở nên hoang mưang, vội vã đứng dậy: “Hôm nay em nhất quyết không đi, vì em phải làm người phụ nưữ của anh, muốn trở thành ngưhời phụ nữ của ngưài lão đại!”
Nói xong, cô ta liều lĩnh cởi bỏ chiếc váy vốn đã ít vải đến đáng thương trên người ra...
Mấy lọn tóc xoă8n màu vàlng kim khẽ đung đưa, từlng đường cong mỹ lệ h8iện ra, dáng người đầy đặn đầy mê holặc trong n8háy mlắt đều lộ rõ trước mặt ngư8ời đàn ông.
Phỉ Tô đã s8ớm chuẩn bị mọi thứ, cô ta quy8ết tâm muốn quyến rũ hắn.
“Phỉ Tô, cô cho rằng như vậy thì có thể trở thành người phụ nữ của tôi?”
Lãnh Thiên Dục nhướn đôi mày kiếm như đang rất có hứng thú, bờ môi mỏng lạnh lẽo nhếch lên...
Phỉ Tô thấy Lãn8h Thiên Dục khô8ng có ý cự tuyệt, bờ môi khêu gợi lập tức nở nụ cười hấp dẫn. Cô ta không muốn che gi8ấu gì nữa, câô ta vốn là một ngâười cực kì nhiệt tình, rõ ràng kh8ông giống với những cô gái châu Á thích làm bộ8 rụt rè.
“Đúng, chỉ cần có thể trở t%hành ngư%ời phụ nữ của lão đại, Phỉ Tô tình nguyện làm m%ọi thứ!”
Phỉ Tô nhẹ nhàng bước lên, dính chặt người vào thân thể cường tráng của
hắn, bàn tay ôm lấy cổ hắn: “Chỉ cần ngài lão đại tự kiểm nghiệm thì sẽ
biết những lời của em có thật hay không”.
Lãnh Thiơên Dục nghe vậy, bờ môơi cong lên nụ cười lạnh. Hắn giơ taly lên như đaơng khẽ khlàng vuốt mấy lọn tóc vàng, giọng điơệu lãnh lẽo khiến người khơác không rét mà run.
“Phỉ Tô, cô cjó biết mình đang tự rưjớc họa vào thân kjhông, hả?”
Phỉ Tô hoàn toàn bị tình yêlu mù quáng làm đầu óc mjê loạn, cô ta nghe thấy vậy liền mừng thầm trong lòng, cho rằvng mình đã thàjnh công khơi lêân hứng thú của Lãnh Thiên Dục.
Cô ta nở nụ cưlời đầy mê hoặc, hai tay ôm lấy người hắn, càng áp sát dáng người chữ S hoàn hảo vào hlắn hơn khiến Lãnh Thiên Dục nhìn khônvg sót cảnh xuân sắc trước mắt.
“Là phúc hay họa khônvg thử làm svao mà biết được...”. Phỉ Tô vươn tay ra, chậm rãi lôi kéo Lãnh Thiên Dục, giọng điệu đầy gâợi tình.
“Vậy cô muốn thế nào?”
Lãnh Thiê♪n Dục từ từ cúi người xuống, vây lấy cả ngư♪ời Phỉ Tô. Hắn nhìn từ trên cao xuống, vẫn hế♪t sức ung du1ng kích động cô ta. Đôi mắt xanh thẫ♪m tràn đầy khí phách và rét lạnh nhìn thẳng vào cô ta.
“Chẳng lẽ m♪ột người con gái kh♪ông mảnh vải che thân khônâg hấp dẫn được anh sao?”
Phỉ Tô ép bản thtân phải thật dịu dtàng, ăn nói khép nép, bày r1a vẻ điềm đạm đán1g yêu.
Một lọn tóc xoătn vàng rủ xuống ntơi đẫy đâà của cô ta, hết sức gợi cảm.
Đàn ông thì chẳn%g bao gitờ cự tuyệt món ngo1n dântg lên tận miệng, nhất là một người đàn ông đ1ộc thân anh tuấn như hắn! Cô ta không tin mình kh%ông đủ khả n1ăng để quyến rũ hắn. Dù chỉ một lần cũng được...
Lãnh Thiên Dục nở nụ cười, tuy nhiên nụ cười này so với khi không cười còn lạnh lẽo hơn: “Phỉ Tô, tro-ng mắt tôi...”.
Giọng nói của hắn h?ết sức nhàn nhã, sau đó vẻ mặ-t lạnh lùng xẹt qua tia tàn độc, hắn vươn tay ra nắm chặt tóc cô ta khiế?n cô ta phải ngửa đầu lên nhìn hắn rồi chậm rãi phun ra mấy từ tàn khốc:
“Thân thể trần như nhộng của cô chẳng khác mấy người để t?ôi phát tiết đâu. Cho nên, nhân lúc tôi vẫn c?òn nhẫn nại thì lập tức lăn ra khỏi đây, nếu không dù có là giáo phụ William đi nữa thì tôi cũng không biết mì4nh sẽ có thể làm ra những loại chuyện gì đâu”.
“Không thể... không có khả naăng...”. Sắc mặt Phỉ Tô lậ4p tức trắng xaanh cả lại...
*****
Thượng Quan Tuyền cầm cốc trà sữa đi vào thang máy riêng của tổng tài. Cô vẫn không nhịn được phải ra ngo^ài dạo chơi một lúc, quá thời gian mất năm phút. Vì sợ Lãnh Thiên Dục giaận nên cô cố ý maua trà sữa để hối lộ hắn.
Nghĩ đến dáng vẻ sắp phát điên của Lãnh Thiên Dục khi thấy cô về muộn, cô không nhịn được, nở nụ cười tư|ơi rói. Lúc đi qua bàn làm việc của thư kí Sanmi, cô liền đưa cốc trà sữa tron^g tay ra nói: “Sanmi, tôi có mua trà sữa cho cô này”.
“Cô Thượ5ng Quan?”
Khi Sanmi thấy Thượng Quan Tu|yền đang đứng nga|y trước mặt mình, cô liền đứng bật dậy, vẻ mặt cực kì luống cuống!
Trời ơi! Làm sao bây giờ? Cái cô Phỉ Tô kia vẫn còn đang ở trong phòng tổng giám đốc, nếu bị c5ô Thượng Quan bắt gặp thì chẳng phải sẽ phiền ph5ức sao? Nhưng cô không thể cứ ngang nhiên gọi điện b5áo cho tổng giám đốc, phải làm sao bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Thượng Quan Tuyền kì quái nh#ìn vẻ mặt hoảng sợ của Sanmi, cô quan tâm hỏi han: “Cô làm s5ao thế? Không khỏe ở chỗ nào à?”
Sanmi thấy Thượng Quan Tuyền hỏi vậy, mắt bỗng sáng lên. Ngay sau đó, cô cố bày ra vẻ khó chịu mệt mưỏi nói: “Vâ5ng, cô Thượng Quan, tôi tưhấy không thoả6i mái lắm, bây giờ c6hẳng còn chút sức lực nào, cô dìu tôi đến phòng y tế được không?”
Cô vừa nzói vừa th6an thầzm trong lòng...
Trời ạ, làm thư kí cũng chẳzng dễ dàng gì!
Khônzg chỉ mỗi ngày đều phải lo lắng cẩn thjận để không phạm phải sai lầm gì, giờ còn phải kiê6m luôn cưả mấy chuyện này nữa. Thật ra cô biết cái cô Thượng Quan này rất quan trọng với tổng giám đốc, là một thư kí có kinh nghiệm nhưiều năm, cô chưa từng thấy ngài tổng giám đốc đưa mjột cô gái nào tới văn phòng cả.
Tất nhiên là ngoại trừ cô Thượng Quan! Sáng hôm nay, lúc tổng tài nắm tay cô ấy vào thang máy riêng, tất cả các nhân viên trên dưới trong cônưg ty đều xôn xao bàn luận.
Ai mà biết được cái clô Phỉ Tô kia lại khlông sợ chết mà xông vào phòng tổng giám đốc. Nhìn vào mắt Phỉ Tô, Sanmi không khó để nhận rla tình cảm đặc biệt của cô ta với tổng giám đốc. Nếu thật sự hai cô gái này mà gặp nhau thì chắc thiê6n hạ đại loạn mất.
Thượng Quan Tuyền nghe vậy lập tức thấy lo lắng, hỏi: “Cô không khỏe à, được, để tôi đưa cô đến phòng y tế”.
Sanmi nghe vậy liền thở dài một hơi nhẹ nhõm, cô vừa định gật đầu thì thấy Thượng Quan Tuyền đến trước cửa phòng tổng giám đốc.
“Cô Thượng Quan, cô đi đâu vậy? Không phải cô bảo đưa tôi6 đến phòng y tế sao?”. Cô vội vã tiến lên chặn Thượng Quan Tuyền lại.
“Để tôi vào nói với Dục một tiếng rồi đưa cô đi”. Thượng Quan Tuyền mỉm cườ6i nói.
“Không đưmợc, cô không thể vào”. Samnmi vô thức thốt ra lời, ngay sau đó chặn trước người Thượng Quan Tuyền.
Thượ8ng Quan Tuyền bị che chắn trước mặt, ánh mắt dần hmoài nghi: “Sanmi, cô… vừa rồi không phải cô bmảo không còn sức lực sao?”
“À…”. Sanmi ảo não ch8au mày lại, khô8ng biết phải nói thế nào.
“Sao không chgo tôi vào phòng?”. Thượng Quan Tuyền crảnh gigác hỏi l8ại.