Lãnh Thiên Dục giơ tay lên gỡ bàn tay đang che mắt mình lại, hắn nhíu mày...
- Sao, không thích à?
Không biết từ lúc nào, dù chỉ nhìn cô thôi cũng khiến khát vọng nguyên thủy
nhất đang sôi trào trong ánh mắt hắn bị bầu không khí thân mật lúc này
trấn an, cảm giác như được tạm thời yên bình, khát vọng ấy được chôn sâu trong linh hồn.
Hắn cảm thấy bản thân đang từ từ thay đổi, không muốn bóng dáng của cô biến mất trong phạm vi của hắn. Hắn không muốn
làm gì cả, chỉ muốn nhìn ngắm cô, ôm cô vào lòng, rồi từ từ chìm vào
giấc ngủ ngọt ngào.
Hắn đã sai lầm rồi. Vốn cho rằng sau vài ngày hứng thú sẽ hết, ai ngờ thời gian càng trôi đi, cô lại giống như đóa
hoa anh túc khiến hắn càng thêm say mê.
Thượng Quan Tuyền nghe hắn hỏi vậy, ánh mắt thoáng qua tia mất tự nhiên: “Cảm giác là lạ”.
- Dần sẽ quen! – Lãnh Thiên Dục bá đạo cất lời.
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền hiện lên tia nghi hoặc. Cô nhỏ giọng nói: “Thói quen như vậy...”
Thanh âm nhẹ nhàng như làn gió lướt qua mặt nước, lúc có lúc không mà mờ mờ mịt mịt.
Lãnh Thiên Dục thu tay lại, ôm chặt cô vào lòng mình, tựa cằm vào đầu cô,
ánh mắt trở nên cực kì thâm thúy mà xa xôi, dần dần tràn đầy tia tình
cảm phức tạp.
Du thuyền đi về hướng đảo Poros, ánh mặt trời phản
chiếu xuống dọc theo đường bờ biển Aegean tạo thành một vầng sáng mờ mờ. Khi du thuyền tiến đến gần đảo Diklah, Thượng Quan Tuyền reo lên một
tiếng, cô nghiêng nghiêng đầu nhìn ngắm mặt biển xanh thẳm và bầu trời
trong xanh như đang bước vào thế giới của truyền thuyết.
- Oa, nơi này đẹp quá!
Bóng hình xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền hoàn toàn đang đắm chìm trong cảnh
vật nơi đây. Cô giống như một đứa trẻ đang reo hò vui thích.
-
Này, đừng giống một ông già như vậy chứ, đi nhanh lên đi! – Thượng Quan
Tuyền thấy Lãnh Thiên Dục vẫn nhàn nhã đi sau mình, cô lớn tiếng reo
lên.
Lãnh Thiên Dục khẽ cong môi cười, ánh mắt đầy yêu chiều không dễ phát hiện.
Những tòa nhà màu trắng dựa vào sườn núi đẹp như vầng trăng non. Đây là một
hòn đảo nhỏ tràn ngập sắc xanh, những tòa nhà thấp thoáng ẩn hiện càng
tạo nên khung cảnh của chốn bồng lai.
- Chỗ đó là gì vậy? –
Thượng Quan Tuyền nhìn thấy cách đó không xa là một tòa nhà màu trắng có mái vòm, cô tò mò hỏi Lãnh Thiên Dục.
- Đó là nơi cầu nguyện rất linh thiêng trên hòn đảo này.
Lãnh Thiên Dục thấp giọng nói, đồng thời bàn tay nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hứng khởi của cô, trong lòng hắn dâng
lên cảm giác rất thỏa mãn.
- Thật sự rất linh nghiệm sao? – Thượng Quan Tuyền rất tò mò muốn biết.
Lãnh Thiên Dục nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến: “Em cứ thử là biết”.
Đối với mấy chuyện liên quan đến thần linh hắn chưa bao giờ tin, cái gì mà
cầu với nguyện chứ. Nhưng khi thấy bộ dạng tò mò của cô, hắn lại có hứng thú bồi thêm ảo tưởng của cô.
- Vậy thì... đi thôi! – Thượng Quan Tuyền hưng phấn kéo tay Lãnh Thiên Dục, đi đến nơi cầu nguyện.
Vẻ thuần khiết của đại điện xoáy sâu vào đôi mắt cô. Khi cô bước chân vào
nơi đây liền có cảm giác như các vị Thần trên trời đang dõi theo cô. Bài Thánh ca nhẹ nhàng du dương vang lên khắp đại điện, từng ngóc ngách đều tràn ngập những hy vọng hài hòa.
Thượng Quan Tuyền sững sờ đứng trong đại điện, vẻ mặt không biết là vui hay buồn.
Lãnh Thiên Dục dường như nhận thấy tâm trạng cô đã thay đổi, hắn yên lặng
tiến lên, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Không thích nơi này à?”
- Không… – Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt thoáng lên tia buồn rầu và phiền muộn.
- Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày được đặt chân vào một nơi linh thiêng và
thuần khiết như thế này! Chỉ là… với tôi, đứng ở đây… thay vì nói cầu
nguyện thì phải là sám hối mới đúng.
Nói xong, cô nhẹ nhàng bước
lên phía trước, đi đến gần cây Thập Tự Giá rồi chậm rãi ngồi xuống ghế,
chắp hai tay lại, ánh mắt đầy thành kính và buồn đau.
Lãnh Thiên
Dục đột nhiên cảm thấy xúc động, những tia nắng ngoài cửa sổ soi chiếu
vào tạo nên cái bóng thật dài của hắn, khiến khuôn mặt anh tuấn cương
nghị của hắn lúc sáng lúc tối. Hắn không tiến lên, chỉ lặng yên nhìn
khuôn mặt buồn rầu của Thượng Quan Tuyền.
- Xin ông trời hãy ban
cho con một trái tim bình tĩnh, có thể chấp nhận những chuyện không thể
thay đổi; cho con dũng khí để thay đổi những chuyện có thể thay đổi;
cũng ban cho con sự tỉnh táo phân biệt hai người này…
Cùng với
bài thánh ca đang vang lên, thanh âm Thượng Quan Tuyền thật bình tĩnh
đến kì lạ. Cô lẳng lặng cầu nguyện, cầu nguyện cho những linh hồn đã
chết trong tay mình, cũng vì những sinh mệnh sắp từ giã cõi đời vì mình.
Lát sau, Thượng Quan Tuyền chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên...
- Tôi rất ngốc, rất hồ đồ phải không, ông trời sao có thể nghe thấy lời
cầu nguyện của người như tôi chứ? – Giọng nói của cô hơi run rẩy, bên
môi nở nụ cười khổ.
- Đúng là rất hồ đồ, đã làm người thì phải lựa chọn tiến về phía trước chứ sao lại muốn quay đầu lại?
Giọng nói bình tĩnh của Lãnh Thiên Dục vang lên trong đại điện. Hắn không
phải không hiểu tâm trạng hiện giờ của Thượng Quan Tuyền, hắn nói như
vậy để cô rõ ràng rằng chuyện đời không phải do ý muốn của con người mà
thành.
Thượng Quan Tuyền khẽ run, lập tức đứng dậy, chậm rãi nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, hé mở đôi môi anh đào: “Kì thật chúng ta đều
giống nhau”.
- Cái gọi là Đức Phật hay thần linh vốn chỉ là do
nhiều người cúng bái mà thành. Cho nên thói quen của tôi là dựa vào
chính thực lực của mình để tiến lên, nếu không muốn làm người quỳ gối
trước người khác, vậy thì phải làm kẻ ngồi ở trên cao nhìn xuống! – Lãnh Thiên Dục thâm trầm nhìn toàn bộ đại điện, ánh mắt hiện lên sự lạnh
lẽo.
Thượng Quan Tuyền nghe xong lập tức cảm thấy lạnh sống lưng. Cảm giác này chính là cảm giác khi đối diện với một người đàn ông nắm
trong tay quyền sinh quyền sát, trong mắt hắn làm gì có thần linh.