Đôi lúc, tình yêu là sự độc chiếm, còn có khống chế. Có người nói, khống
chế trong tình yêu cũng là cách bày tỏ thiện ý, mục đích của khống chế
không phải muốn hủy hoại hay làm người kia tổn thương, mà là để cùng
nhau hạnh phúc vui vẻ…
***
Hội quán tư nhân Taekwondo
Nơi này cách xa thành phố phồn hoa ồn ào náo nhiệt, hội quán sang trọng tọa lạc giữa một rừng trúc quý hiếm, những cây trúc xanh um rậm rạp ngăn
cách cái nóng nực và oi ả của mùa hè.
Sân Taekwondo hình vuông
bằng phẳng rộng lớn là nơi so tài của các võ sĩ. Trên mặt đất trải một
tấm đệm mềm màu trắng, ở giữa lòng sân là nơi thi đấu, các khu khác là
nơi luyện tập. Khu tranh tài và khu luyện tập được phân biệt bằng hai
màu sắc đối lập nhau, nếu cùng màu thì dùng dải phân cách màu trắng để
phân chia.
Đây là hội quán Taekwondo của Lãnh thị, vậy nên hôm
nay có ba người đàn ông cực phẩm tập trung ở hội quán. Trong đó hai
người đang đấu với nhau, người còn lại uể oải ngồi ở một bên, vẻ phong
độ vương giả không ai bì nổi.
Khi anh ta thấy một trong hai người trên khu thi đấu giơ chân tấn công, đôi môi mỏng nhếch lên, cất giọng
nói: “Thiên Hi, cậu lại thua rồi”.
Quả nhiên, anh ta còn chưa nói hết đã vang lên tiếng “Bịch”, Thiên Hi đã ngã xuống đất.
- A… – Khuôn mặt anh tuấn của Thiên Hi dưới ánh mặt trời lộ ra sự đau
đớn, sau đó anh ta nhìn về phía người vừa đánh ngã mình, hét lên – Anh
Hoàng Phủ, anh ra tay cũng nặng quá đấy!
Trên mặt Hoàng Phủ Ngạn
Tước lộ ra nụ cười tao nhã: “Thiên Hi, không tồi, mấy năm không gặp,
thân thủ đã nhanh nhạy lên nhiều rồi, không giống trước kia mới một
chiêu đã ngã xuống ngay!”
Thiên Hi gào lên: “Cũng là nhờ bị mấy
người đánh lên đánh xuống cả, nếu thân thủ không khá lên thì đã sớm chết dưới tay bốn người rồi”.
Lăng Thiếu Đường ở một bên sảng khoái cười to, sau đó anh ta đứng dậy: “Nào, Thiên Hi, anh với cậu chơi một ván”.
Thiên Hi vừa nhìn Lăng Thiếu Đường đi về phía mình, khuôn mặt anh tuấn đã trở nên méo mó: “Anh Thiếu Đường, tha cho em đi, em chạy còn không kịp nữa
là. May mà hôm nay anh Quý Dương không tới, nếu không chỉ sợ đêm nay em
cũng không lết ra khỏi nơi này được mất”.
Vẻ mặt Lăng Thiếu Đường lộ ra vẻ chế nhạo, đúng lúc anh ta đang định nói thêm…
- Anh thấy cậu ở nước ngoài cũng nhàn nhã quá nhỉ!
Giọng điệu lạnh như băng vang lên từ cửa, sau đó Lãnh Thiên Dục đi vào, cả
người mặc một bộ võ trang của Taekwondo, bên hông đeo đai đen giống Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước.
- Anh cả! – Thiên Hi vừa thấy Lãnh Thiên Dục liền cười, chẳng hề sợ hãi đối mặt với sắc mặt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục .
Bên môi Lãnh Thiên Dục lộ ra sự vui vẻ hiếm thấy, hắn vỗ vào vai Thiên Hi
mấy cái, sau đó nhìn hai người bạn tốt rồi nói: “Thiên Hi không còn nhỏ
nữa, các cậu không cần nương tay với nó”.
Thiên Hi một lần nữa kêu lên: “Anh cả”.
- Nào, tới đây! – Lãnh Thiên Dục không chút để ý đến dáng vẻ “đáng
thương” của Lãnh Thiên Hi, vừa dứt lời hắn đã vào tư thế sẵn sàng.
Xong rồi! Lãnh Thiên Hi thấy tình hình như vậy, biết chắc anh cả muốn đấu với mình, mồ hôi sau lưng anh ta bắt đầu túa ra.
Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước ung dung xem kịch vui trước mặt,
không có ý định ngăn lại, tình huống này họ đã quen từ lâu rồi.
Lãnh Thiên Hi nhắm mắt, về lý thuyết mà nói thì khả năng đấu võ Taekwondo
của anh ta cũng cao, cũng đến cấp 5* rồi, nhưng đấu võ với anh cả thì…
chênh lệch khá xa.
* Võ Taekwondo chia làm 10 cấp và cửu đẳng, cấp 5 là đai xanh
Anh ta hét lên một tiếng, sau đó bắt đầu ra chiêu, tung người nhanh nhẹn bay lên không trung rồi đá xuống.
Lãnh Thiên Dục nhíu mày, sau đó không nhanh không chậm đá ngược lại – chỉ một chiêu đã khống chế được.
Lăng Thiếu Đường bất đắc dĩ lắc đầu, anh ta cũng thấy đau thay Thiên Hi, cú đá của Lãnh Thiên Dục cũng quá mạnh đi.
- Anh cả, em vừa mới về nước, đây là quà anh dành cho em đấy à? Đừng
đánh, đừng đánh mà! – Lãnh Thiên Hi dứt khoát nằm im trên mặt đất, ra vẻ đang ăn vạ.
Vẻ mặt lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục lộ ra tia
dịu dàng đối với em trai. Hắn bắt lấy một tay của Thiên Hi, kéo lên rồi
nói: “Cậu đó, vẫn còn nhớ đến người anh trai này à, anh còn tưởng cậu
suốt ngày chỉ biết đâm đầu vào mấy thiết bị hóa học trong phòng thí
nghiệm thôi chứ”.
Lăng Thiếu Đường đứng ở một bên uể oải nói: “Tớ thấy Thiên Hi bị Quý Dương làm hư đó”.
Anh ta cũng không nói sai. Vì Cung Quý Dương là con một, vậy nên trừ lúc
“hành hạ” mấy người bọn họ ra thì đều dành thời gian ở cùng Thiên Hi.
Cung Quý Dương muốn dạy Lãnh Thiên Hi khả năng nghiên cứu chế tạo vũ khí của mình, ai biết trời xui đất khiến thế nào, Thiên Hi lại có hứng thú
với thí nghiệm hóa học. Mặc dù đều là loay hoay tìm tòi với mấy thiết
bị, nhưng… quả thật là khác biệt một trời một vực.
Lãnh Thiên Dục nhìn Lãnh Thiên Hi, thản nhiên nói: “Học làm bác sĩ cũng đã học xong
rồi, còn không trở về giúp Lãnh thị một tay?”
Lãnh Thiên Hi xị mặt xuống: “Anh cả, anh đang nói đùa đấy à?”
Trời ạ, để cho anh ta giống như anh cả, suốt ngày phải đi xử lý mấy việc
trên thương trường hỗn loạn như vậy, đầu anh ta sẽ nổ tung lên mất.
Lãnh Thiên Dục quắc mắt, quát lớn: “Chẳng lẽ để con bé Tang Thanh thay thế vị trí của em à?”
Tang Thanh hắn vừa nhắc đến chính là em gái của hai người – Lãnh Tang Thanh!
Lăng Thiếu Đường đi lên một bước, vỗ vỗ vai Lãnh Thiên Hi, ánh mắt thâm thúy có phần chế nhạo, hướng về phía Lãnh Thiên Dục nói: “Thiên Dục, em trai cậu đường đường là một bác sĩ thiên tài về não nổi tiếng thế giới, cậu
đúng thật là đang muốn hủy hoại tiền đồ của cậu ấy mà”.