Phong Nhẫn đi rồi, bầu không khí được bao vây bởi một loại cảm giác không biết tên, Niếp Ngân
thì trầm mặc, còn Thượng Quan Tuyền lúc này cũng không biết nên nói gì.
Lát sau, cô mới từ lời nói vừa rồi của Phong Nhẫn hỏi lại…
- Cha nuôi của em… Bùi Tùng… rốt cuộc là người thế nào?
Thượng Quan Tuyền cất giọng hỏi, tuy trong lòng cô đang dâng lên dự cảm xấu
nhưng cô vẫn quyết định muốn biết toàn bộ mọi chuyện.
Niếp
Ngân nhìn vẻ mặt đau đớn của Thượng Quan Tuyền, ánh mắt thoáng qua tia
ẩn nhẫn: “Tuyền, em nhất định muốn biết những chuyện này ư?”
Thượng Quan Tuyền run lên, dần dần cô lấy lại được sự tỉnh táo, lên tiếng hỏi: “Chẳng nhẽ những gì Phong Nhẫn nói đều là sự thật?”
Niếp
Ngân chậm rãi đi đến bên cửa sổ, bóng lưng cao lớn dưới ánh sáng mặt
trời đổ dài thành một chiếc bóng tĩnh mịch trên chiếc thảm trải sàn. Anh ta nhíu chặt đôi lông mày kiếm, thật lâu sau mới cất giọng trầm trầm:
- Đúng, những gì Phong Nhẫn đều là sự thật. Bùi Tùng chỉ giả vờ thành lập cô nhi viện Mary mà thôi, những người trong nghề đều biết cô nhi viện
này chẳng qua chỉ để ngụy trang cho việc buôn bán trẻ em của Bùi Tùng.
Càng có nhiều trẻ em đến đó thì ông ta lại càng có lợi. Em đã sống ở cô
nhi viện Mary sáu năm, chẳng lẽ không thấy hàng năm số lượng trẻ em ở đó đều không thay đổi à?
Thượng Quan Tuyền như bị sét đánh ngang tai, mở to mắt, há hốc miệng…
Đúng, qua những lời Niếp Ngân vừa nói cô mới ý thức được vấn đề này. Có lẽ
trước kia cô cũng đã phát hiện ra nhưng lúc đó cha nuôi nói cho cô biết
đó là vì ông có lòng tốt muốn thu nhận bọn trẻ mồ côi để nuôi dưỡng.
Chẳng lẽ tất cả đều là giả? Cha nuôi thật sự kiếm tiền từ những đứa trẻ
đó?
Trái tim cô nhói lên, dường như không thể hít thở nổi!
Cô đè chặt tay lên ngực, đôi mắt rưng rưng đầy đau đớn.
- Nếu đã biết như vậy thì tại sao lại đưa em đến đó?
Thanh âm nghẹn ngào của cô vang lên. Nếu ngay từ đầu cô không được đưa tới cô nhi viện Mary, nếu ngay từ đầu cô không hề gặp Bùi Tùng, không có tình
cảm sâu đậm với ông ta thì có lẽ hiện tại cô không phải đau đớn đến khổ
sở như vậy. Tại sao mọi thứ lại đều là giả dối như vậy?
Rốt
cuộc Thượng Quan Tuyền cũng hiểu rõ nguyên nhân tại sao Niếp Ngân lại
che giấu chân tướng sự việc. Vì anh ta rất hiểu cô, không phải sao? Vì
muốn giữ cho cô chút ảo tưởng về tình thân mà anh ta không ngại nói dối
để che giấu tất cả mọi chuyện!
Niếp Ngân nghe giọng nói giá lạnh của cô, trong lòng cũng cảm thấy rất khổ
sở. Anh ta quay người lại, đến bên Thượng Quan Tuyền, ngón tay dài tràn
ngập thương tiếc vuốt nhẹ lên má cô rồi nói:
- Lúc đó chủ
thượng chấp quyền nhất quyết muốn đuổi giết tận gốc, những nơi có thể
anh có thể đi ông ta đều sai người chú ý. Ở cô nhi viện lớn nhất của đất nước lúc đó hoàn toàn không an toàn với em, anh chỉ có thể đưa em đến
cô nhi viện Mary, điều kiện ở đó rất tốt. Mãi sau này, khi chủ thượng
chấp quyền tin rằng em đã chết mới gọi các sát thủ đặc công đang mai
phục trở về. Lúc đó anh mới điều tra bối cảnh của cô nhi viện Mary, cuối cùng mới biết rõ Bùi Tùng thực chất là ai!
Anh ta thở dài một hơi, giọng nói trầm thấp như mặt nước tĩnh lặng. Anh ta bất đắc dĩ lên tiếng:
- Khi anh biết toàn bộ mọi chuyện thì đã cho Bùi Tùng một số tiền lớn, ra lệnh cho ông ta không được bán em đi. Nhưng Bùi Tùng là kẻ có lòng tham không đáy, ông ta dùng em để mượn cớ thu lợi nhiều hơn. Mãi đến khi anh trở thành chủ thượng, đưa em về bên cạnh mình thì ông ta lại càng ngày
càng quá đà. Sau cùng khi hết cách thì ông ta uy hiếp sẽ đem bí mật thân thế của em nói ra bên ngoài. Lúc ấy em coi ông ta là người thân duy
nhất, hơn nữa lại kết bạn với con gái ông ta nên anh luôn nhẫn nhịn Bùi
Tùng. Nhưng Phong Nhẫn thì không muốn bị ông ta đè ép như vậy, cũng sợ
ông ta tiết lộ bí mật nên đã giết người diệt khẩu, sau đó làm giả cảnh
bắn nhau, cho tới bây giờ cảnh sát vẫn không thể phá được vụ án đó!
Thượng Quan Tuyền nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Tuy cô đã
chuẩn bị tinh thần nhưng khi nghe được toàn bộ chân tướng sự việc vẫn
không thể nào chấp nhận nổi. Dù thế nào thì cô cũng không thể tin nổi
một người cha nuôi hiền lành trong ký ức của cô lại trở thành kẻ buôn
người!
Thì ra, cô thật sự không hiểu thế nào là lòng dạ con người!
- Tuyền… - Niếp Ngân thấy dáng vẻ đau thương của cô thì lại càng thêm đau đớn trong lòng. Thà cô cứ khóc lớn tiếng lên đi còn hơn là yên lặng rơi nước mắt thế này.
- Anh đã có lòng bồi dưỡng em thành đặc
công xuất sắc nhất, vậy tại sao lại chủ động từ bỏ nhiệm vụ con chip?
Giờ em đã khôi phục lại trí nhớ, anh hoàn toàn có thể ra lệnh cho em
giao con chip cho anh.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy trái tim như vỡ vụn, Niếp Ngân đối với cô như một
khối bàn thạch to lớn đè nặng vào lòng cô, khiến cô không thể hít thở
nổi!
- Anh không thể làm như vậy!
Niếp Ngân cực kì kiên quyết nhưng cũng rất lạnh nhạt lên tiếng. Trong mắt hoàn toàn là sự bi thương và đau lòng!
- Tại sao? – Thượng Quan Tuyền hỏi lại.
Anh ta nhìn cô, đôi mắt thâm trầm lóe lên tia đau khổ, nói từng câu từng
chữ: “Bởi vì em yêu Lãnh Thiên Dục, anh không thể buộc em làm chuyện
mình không muốn!”
Câu nói ấy như nổ tung bên tai Thượng Quan Tuyền, cô cảm thấy cực kì căng
thẳng, hô hấp dồn dập nhìn Niếp Ngân, nước mắt lại rơi xuống…
- Chủ thượng…
Thượng Quan Tuyền chậm rãi quỳ một gối xuống đất, từng giọt nước mắt rơi tí
tách xuống sàn nhà. Đây là lần đầu tiên sau khi bị mất trí nhớ cô gọi
Niếp Ngân như vậy, trước là vì tôn kính, còn lần này là vì… đau lòng!
- Tuyền…
Niếp Ngân hận không thể lập tức tiến lên đỡ cô dậy, nhưng anh ta hiểu tâm tư của Thượng Quan Tuyền nên cố nén tâm trạng kích động xuống. Anh ta sợ
mình sẽ mềm lòng mà ôm chặt lấy cô, không buông tay ra nữa!
Anh ta biết lúc này trong lòng Thượng Quan Tuyền tràn ngập sự cảm kích và
áy náy. Nhưng anh ta không muốn cô như vậy, anh ta muốn trái tim của cô. Nhưng, trái tim cô đã dành cho Lãnh Thiên Dục rồi.
Lúc này Thượng Quan
Tuyền đã không còn khóc được thành tiếng nữa, cô cũng không biết mình bị làm sao nữa, chỉ biết sự khổ sở trong lòng như cơn thủy triều cuồn cuộn dâng lên, từng đợt sóng xô vào nhấn chìm cô, cảm giác đau lòng và hỗn
loạn không biết tên khiến cô cảm thấy mình vô cùng yếu đuối.
- Tại sao? Tại sao… Chủ thượng, nếu anh làm vậy sẽ chỉ càng khiến em thêm khổ sở và áy náy, sao em có thể… Sao em có thể nhìn thấy anh vì em mà
làm nhiều chuyện đến vậy? Làm sao em có thể rời đi sau khi đã biết rõ
mọi chuyện anh làm cho em? Sao em có thể chứ… Không thể…
Nước mắt lại từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn, giống như thấm ướt đáy lòng
Niếp Ngân, anh ta nhẹ nhàng lên tiếng, vẻ mặt đầy đau lòng:
- Tuyền, chính anh đã cướp đi thời thơ ấu của em nên anh cần phải trả lại tự do cho em. Hơn nữa hiện tại em đang mang thai, anh không thể ích kỷ
bắt em làm chuyện em không muốn được. Cho nên anh không cần em phải áy
náy, anh hy vọng em có thể được hạnh phúc!
- Không… không…
Thượng Quan Tuyền lắc mạnh đầu: “Anh đã biết rõ mọi chuyện về cha nuôi nhưng
tại sao lại lấp liếm cho ông ấy. Anh biết rõ em sẽ hiểu lầm anh, sẽ hận
anh nhưng vẫn liều lĩnh xăm hình xăm lên vai em, mục đích chỉ vì muốn
bảo đảm sự an toàn cho em. Anh biết rõ anh và Lãnh Thiên Dục là kẻ thù
không đội trời chung nhưng vì em mà vẫn nói dối anh ta là vị hôn phu của em. Anh biết rõ rằng con chip là thứ cực kì cần thiết đối với việc báo
thù của anh, nhưng vẫn là vì em, anh lại tình nguyện bỏ qua nguyên tắc,
khiến người khác hiểu lầm. Anh biết rõ em có quan hệ với Bùi Vận Nhi
nhưng vẫn luôn đứng về phía em, không hề thay đổi chút nào…
Cô thật sự không thể nói được nữa, khuôn mặt tuyệt mỹ thấm đẫm nước mắt.
Niếp Ngân quá đau lòng, anh ta bước lên đỡ Thượng Quan Tuyền dậy, ôm chặt cô vào lòng!
- Tuyền… Tuyền…
Anh ta đưa tay vuốt mái tóc dài của cô thật nhẹ nhàng, giọng nói trầm thấp
vang lên mang theo tình yêu thương vọng vào tai cô, khiến cô càng khóc
thêm.
- Đừng khóc nữa, thấy em khóc, trái tim anh đau lắm…
Ngón tay thon dài của anh ta nâng cằm cô lên, rồi anh ta cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên những giọt nước mắt của cô.
- Sao lại đối với em tốt như vậy… Em thật sự không thể nhận… – Thượng
Quan Tuyền khẽ mở đôi môi anh đào. Cô nhắm mắt lại, nước mắt lại tuôn
rơi.
- Bởi vì… em là người con gái quan trọng nhất của anh…
Niếp Ngân nở nụ cười chua xót, đưa tay lau nước mắt cho cô rồi nhẹ nhàng nói:
- Tuyền, em giống như một món đồ quý giá anh đã cất công bồi dưỡng, buông em ra chẳng khác nào anh tự cắt đứt tình máu mủ của mình cả. Nhưng
chính vì yêu em nên anh mới hy vọng em có thể được thỏa sức tung cánh
bay trên bầu trời; chính vì yêu em nên anh mới hy vọng em được ở bên
người em yêu thương.
Thượng Quan Tuyền mở đôi mắt đẫm lệ. Những lời của Niếp Ngân khiến cô rất cảm
động, tuy hiện tại cô đã hiểu rõ về tình cảm của mình nhưng dù sao với
Niếp Ngân, cô vẫn luôn có cảm giác lưu luyến. Dù sao anh ta cũng là
người nuôi cô từ nhỏ đến lớn, cô có cảm tình đặc biệt với anh ta, loại
tình cảm này không phải tình yêu nhưng lại vượt qua tình yêu rất nhiều.
- Em không thể ích kỷ như vậy, vì hạnh phúc của bản thân mình mà hủy diệt anh…
Cô cũng hiểu những lời Phong Nhẫn nói trước khi ra ngoài. Là một chủ
thượng, Niếp Ngân vẫn luôn là một người cực kì bình tĩnh, làm việc quyết đoán, đã nói là làm, nếu anh đã nói cho cô tự do thì nhất định sẽ phạm
phải quy tắc của tổ chức, đến lúc đó rất có thể sẽ bị người khác cướp
mất địa vị!
Chính vì Thượng Quan Tuyền đã lớn lên từ nhỏ
trong tổ chức nên cô cũng quá hiểu đạo lý này. Cô càng không muốn Niếp
Ngân bị liên lụy chỉ vì mình!
Nhiệm vụ của cô vẫn chưa hoàn
thành đã chứng tỏ rằng sự lựa chọn của người chủ thượng có vấn đề. Đây
có thể gọi là đòn đả kích trí mạng. Nhưng Thượng Quan Tuyền hiểu rõ Niếp Ngân không hề làm sai, chẳng qua anh ta đã quá tin tưởng người đặc công mình nuôi nấng không thể yêu người đàn ông mà anh ta hận nhất!
- Tuyền, anh nói rồi, đây là chuyện của anh, em không cần phải lo lắng cho anh!
Niếp Ngân lên tiếng, giọng nói trầm thấp đầy an ủi. Sao anh ta lại không hiểu suy nghĩ trong lòng cô chứ?
- Em không lo lắng không được, nhưng… chủ thượng…
Những giọt nước mắt vẫn còn vương trên khuôn mặt Thượng Quan Tuyền, nhưng đôi mắt cô lúc này đầy bình tĩnh và thông suốt.
- Em muốn nói gì? – Niếp Ngân biết cô sẽ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, hơn nữa còn là suy nghĩ rất quan trọng.
Thượng Quan Tuyền nhìn Niếp Nhân, không biết phải mở miệng thế nào nhưng cô
vẫn nói từng câu từng chữ: “Phong Nhẫn, nhất định phải diệt trừ người
này!”
- Tuyền, em có biết mình đang nói gì không? – Niếp Ngân điềm nhiên lên tiếng, khuôn mặt anh tuấn không hề để lộ chút tức giận
nào.
- Em rất rõ mình đang nói gì! – Thượng Quan Tuyền nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Niếp Ngân, giọng điệu cực kì kiên định.
Niếp Ngân đặt tay lên vai Thượng Quan Tuyền…
- Anh muốn biết lý do em muốn diệt trừ cậu ta là gì, em đã biết rõ cậu ta là người của chúng ta rồi mà!
- Em biết, vậy nên mới càng phải diệt trừ anh ta! – Thượng Quan Tuyền không hề bối rối:
- Phong Nhẫn có thể ẩn núp bên cạnh Lãnh Thiên Dục nhiều năm như vậy, tại sao lại bình chân như vại không đạt được mục đích? Chẳng lẽ đúng như
lời anh ta nói, Lãnh Thiên Dục quá đề phòng người khác nên anh ta không
có cơ hội ra tay? Nếu như anh ta nói thật thì anh ta đã ở bên cạnh Lãnh
Thiên Dục đến mức “mưa dầm thấm lâu” như vậy sao, sao có thể trở thành
người hô phong hoán vũ bên cạnh một vị lão đại quyền thế? Qua những lời
nói và hành động của anh ta, em kết luận rằng anh ta là một người tham
quyền đoạt thế. Cho nên em dám khẳng định mục tiêu của hai người là
giống nhau, đó chính là đều muốn Lãnh Thiên Dục phải chết, nhưng mục
đích thì lại hoàn toàn khác nhau, anh muốn báo thù cho cha nuôi mình,
còn anh ta… là vì vị trí lão đại kia!
- Em cho rằng cậu ta phản bội tổ chức ư? – Đôi mắt Niếp Ngân dần trầm xuống, hết sức thâm thúy.
- Quyền lực có thể
thay đổi mục đích ban đầu của con người. Phong Nhẫn là một người có năng lực không hề kém hơn so với Lãnh Thiên Dục, lại ở bên cạnh Lãnh Thiên
Dục nhiều năm như vậy, dĩ nhiên sẽ phát sinh nhiều bất mãn. Nhất là với
tổ chức BABY-M, em cảm thấy anh ta đang nung nấu ý định muốn xóa sạch tổ chức! Quy tắc của tổ chức là không thể tự giết lẫn nhau, vậy mà anh ta
lại có ý định đen tối như vậy, thử hỏi sao anh ta có thể để anh tồn tại
tiếp được? – Thượng Quan Tuyền nhíu mày nhìn Niếp Ngân, vẻ mặt hơi lo
lắng.
Niếp Ngân nghe vậy chỉ cười nhạt, nhưng nụ cười này lại không nhìn ra anh ta đang suy nghĩ gì…
- Ham muốn của con người có giới hạn nhất định, muốn chiếm đoạt cả hai tổ chức không phải là chuyện dễ!
- Nhưng không có nghĩa là anh ta cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa anh ta còn
giết giáo phụ Nhân Cách, điều này chứng minh anh ta đã không thể kìm nén được nữa. Nếu lúc này anh ta không ra tay thì nhất định Lãnh Thiên Dục
sẽ tra ra anh ta! – Thượng Quan Tuyền nhạy cảm lên tiếng.
- Phong Nhẫn là người lớn lên từ nhỏ với anh, anh hiểu quá rõ hành vi và
cách xử sự của cậu ta. Tuyền, chuyện của Phong Nhẫn, em đừng nhúng tay
vào!
Ngữ khí của Niếp Ngân vẫn bình lặng, ánh mắt bình tĩnh, nhưng từ câu nói có thể suy ra tâm tư phức tạp của anh ta lúc này.
- Chủ thượng… em thật sự rất lo lắng…
- Em lo cậu ta sẽ mượn việc anh vi phạm quy định của tổ chức mà giết anh
sao? – Niếp Ngân chỉ liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Thượng Quan Tuyền gật đầu.
Niếp Ngân không nói nữa, chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Tuy anh
ta không muốn nhưng lại không thể giữ cô lại, nhưng sau khi biết cô lo
lắng cho mình, anh ta cũng cảm thấy trái tim được xoa dịu.
*****
Thượng Quan Tuyền cũng không biết mình trở về biệt thự Lãnh gia bằng cách nào, chỉ biết rằng tâm trạng cô lúc này khó mà có thể bình tĩnh được. Dù sao cô đã biết nhiều chuyện như vậy, hiện giờ làm sao có thể điều chỉnh tâm trạng bình thường để đối mặt với toàn bộ mọi chuyện được?
Trên bầu trời, những tia nắng rạng đông đầu tiên dần lấp ló…
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nhìn lên trời cao, không khỏi cảm thán, thì ra
trước khi mặt trời mọc, bầu trời có sắc thái như thế này đây. Mọi chuyện trên đời quả thật không hề giống như những gì mình tưởng tượng, có
những việc xảy ra là lẽ dĩ nhiên, như vận mệnh đã an bài phải như vậy.
Vậy số mệnh của cô là thế nào đây?
Có được tự do là mong ước lớn nhất của Thượng Quan Tuyền, nhưng cô không
thể ích kỷ như vậy được. Nếu một khi cô đồng ý làm vậy thì điều gì sẽ
đến với Niếp Ngân? Phong Nhẫn như một quả bom trong lòng cô, cứ nghĩ đến anh ta cô lại thấy toát mồ hôi lạnh.
Anh ta ở bên cạnh Lãnh Thiên Dục lâu như vậy, liệu Dục có phát hiện ra điều bất thường gì không?
Thầm thở dài một hơi, cô chậm rãi mở cổng ra. Đang định rón rén bước vào
trong thì cô lại nghe thấy tiếng dì Trần gọi: “Thiếu phu nhân…”.
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu, nhất thời kinh ngạc…
Dì Trần cẩn thận đứng bên cạnh chiếc sofa trong phòng khách chính, mà ngồi ngay ngắn trên sofa lúc này chính là người đã đi Singapore – Lãnh Thiên Dục!
- Dục…
Thượng Quan Tuyền vừa mừng vừa sợ. Cô không ngờ hắn lại về nhanh như vậy. Vừa
định bước lên thì cô lại bị vẻ mặt lạnh lẽo của hắn dọa cho sợ…
Hắn đang tức giận!
Trong đầu Thượng Quan Tuyền vang lên hồi chuông cảnh báo, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vui mừng dần dần hiện lên sự do dự và lo lắng.
- Thiếu phu nhân, rốt cuộc cô đi đâu vậy? Suốt cả đêm đại thiếu gia đi
dọc sườn núi tìm cô, thiếu chút nữa đã lật tung của Lãnh gia lên rồi!
Dì Trần bước nhanh đến trước mặt Thượng Quan Tuyền, giọng nói gần như thì thầm đầy lo lắng.
- Cháu…
Thượng Quan Tuyền không biết phải nói thế nào, cô không thể nói cho dì Trần
biết mình đi gặp Niếp Ngân, nếu thế thì chắc Lãnh Thiên Dục sẽ bóp chết
cô mất.
- Được rồi, may mà cô đã về rồi, mau vào đi, đại
thiếu gia sắp phát điên lên rồi! – Dì Trần lên tiếng rồi nhẹ nhàng đẩy
lưng Thượng Quan Tuyền.
- Dì Trần… – Rốt cuộc Lãnh Thiên Dục cũng lên tiếng – Dì đi ra ngoài trước đi!
- Vâng! – Tuy ngoài miệng trả lời như vậy nhưng vẻ mặt dì Trần đầy lo
lắng cho Thượng Quan Tuyền. Bà bước ra ngoài nhưng vẫn quay đầu lại nhìn đầy lo âu.
Dù sao cô Thượng Quan cũng đang mang thai, mà lúc này đại thiếu gia lại đang cực kì tức giận…
Thấy đôi mắt lo lắng của dì Trần, trái tim Thượng Quan Tuyền cũng run lên… Cô nuốt nước miếng, đưa mắt nhìn xung quanh.
Nếu hắn đang tức giận thì cô nên trốn vào đâu đây?
Nhưng dù sao cô cũng đang mang thai, cô đoán hắn sẽ không làm gì quá đáng!
Nghĩ vậy, Thượng Quan Tuyền đứng thẳng lưng lên, cảm thấy không còn sợ
hãi nữa.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì cô lại thấy hơi khinh
thường bản thân… Hắn chỉ đang tức giận thôi mà, sao cô phải sợ hắn thế
chứ? Dù sao cô cũng là đặc công xuất sắc, dù hiện tại đang mang thai
nhưng thân thủ cũng chẳng kém đi mấy. Chẳng qua nếu thật sự phải đánh
nhau thì cô phải chú ý hơn đến sức lực của mình.
- Lại đây!
Mặt Lãnh Thiên Dục không hề có biểu cảm gì, chỉ yên lặng quan sát thái độ
của cô. Dường như nhìn thấu tâm tư của cô, hắn hơi nhếch môi cười rồi
lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền sững sờ nhìn bàn tay to của hắn đang chìa ra, dường như cô đang tự hỏi liệu mình có nghe nhầm hay không.
- Lại đây! – Lãnh Thiên Dục lại lên tiếng, đôi mày rậm không nhíu lại nhưng vẫn đầy quyền uy.
Đáy mắt cô vẫn mang theo chút bất an, nhưng hơi nước lắng đọng trong đó
dường như đã che đi. Thượng Quan Tuyền thầm thở dài một hơi, vươn tay ra cầm lấy bàn tay to và ấm áp của hắn, tùy ý để hắn kéo cô ngồi lên đùi
mình.
- Em đã đi đâu?
Lãnh Thiên Dục ra vẻ không thèm đỡ cô, hắn cúi đầu vùi chóp mũi vào mái tóc dài của cô, hít sâu mùi hương của cô.
Hắn thật sự rất nhớ cô! Lúc này đây khi đang ôm cô vào lòng, hắn càng cảm
nhận được nỗi nhớ nhung đến phát điên lên. Chẳng qua cô gái của hắn lại
chẳng ngoan ngoãn chút nào, rõ ràng cô đang che giấu điều gì đó với hắn.
- Em… Chỉ là em thấy
chán quá nên ra ngoài một chút! – Thượng Quan Tuyền ôm hắn, nhắm mắt lại như một chú mèo con cọ vào ngực hắn, lắng nghe giọng nói trầm thấp mê
người ấy.
Vòng ôm ấm áp của hắn thật an toàn, khiến cô cảm
thấy hít thở không thông. Nếu như có thể, cô thật sự muốn yêu thương
người đàn ông trước mặt này cả cuộc đời.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, ngón tay dài liền nâng cầm cô lên…
- Nửa đêm mà em nói là ra ngoài vì chán, một chút mà đi đến tận rạng
sáng? Tuyền, em đừng nói với anh là em có thói quen một mình xem mặt
trời mọc! – Giọng nói của hắn có chút nghi ngờ, rõ ràng hắn không hài
lòng với lý do thoái thác cô vừa đưa ra.
Nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, Thượng Quan Tuyền không khỏi kinh ngạc… tại sao hôm nay Lãnh Thiên Dục lại khác như vậy?
Hay là… hắn đã biết chuyện rồi?
- Em…
Thượng Quan Tuyền nghẹn lời, thật ra cô thật sự không ngờ hắn lại trở về trước cô, chính vì vậy nên đã làm rối loạn kế hoạch ban đầu của cô!
- Dục, phụ nữ mang thai có thói quen làm việc và nghỉ ngơi không giống
bình thường. Hơn nữa không có anh ở bên cạnh, em đương nhiên là không
ngủ được rồi… - Thượng Quan Tuyền dựa vào lòng hắn, cố ý làm nũng.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, bên môi lại nở nụ cười. Hắn không nổi giận như
trong tưởng tượng của Thượng Quan Tuyền mà chỉ vỗ nhẹ lên đầu cô rồi bế
cô về phòng ngủ.
Thượng Quan Tuyền mở to mắt nhìn khuôn mặt
anh tuấn như được điêu khắc của Lãnh Thiên Dục, cô có thể cảm nhận được
rõ ràng hắn đang tức giận nhưng dường như hắn đang cố gắng áp chế.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, Lãnh Thiên Dục cố gắng cất giọng mềm nhẹ: “Em mệt rồi, nghỉ ngơi đi!”
- Dục…
Thượng Quan Tuyền bất giác kéo tay hắn lại, ngữ điệu nhẹ nhàng như những sợi
tơ mảnh bay vào lỗ tai hắn, như mọc rễ trong lòng hắn…
Tuy động tác của hắn cực kì dịu dàng nhưng đôi mắt lại đầy thâm trầm khiến cô cảm thấy rất bất an.
Lãnh Thiên Dục cúi người xuống, hơi thở đàn ông ấm áp bao vây lấy cô…
- Tuyền, không phải em định nói gì với anh đấy chứ? – Giọng nói của hắn hàm chứa ý tứ nào đó.
Nghe câu nói không đâu vào đâu này của hắn, chỉ trong chớp mắt, Thượng Quan
Tuyền như bị sự xa lạ này làm cho càng bất an, cô cảm thấy dường như
người đàn ông này đã biết tất cả mọi chuyện…
- Em… không có
gì. Chỉ là thấy anh về em rất vui! – Thượng Quan Tuyền cẩn thận lên
tiếng, đôi mắt trong veo xao động nhưng đầy bình tĩnh.
Lãnh Thiên Dục hơi nheo mắt lại, ngón tay thon dài vuốt nhẹ gương mặt cô.
Gò má non mịn của cô dưới ánh sáng mờ mờ trong phòng lại càng thêm tuyệt
đẹp khiến tinh thần hắn như xao động. Sự mê người của cô khiến hắn chỉ
muốn cảm nhận nhiều hơn nữa làn da nhẵn nhụi của cô, nhéo da cô xem nó
có chảy ra sữa hay không.
- Tuyền, nghe dì Trần nói, hôm đó
em bơi lâu lắm phải không? – Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi, khuôn mặt như
được điêu khắc trên đá cẩm thạch hoàn toàn không có biểu cảm gì.
Thượng Quan Tuyền nghe xong, cảm giác bất an trong lòng như tan biến… thì ra hắn lo lắng chuyện hôm đó cô đi bơi!
Thì ra là vậy!
- Hôm đó em nhất thời thấy có hứng thôi. Dục, em biết anh lo lắng cho em, em sẽ chú ý! – Cô nở nụ cười tươi.
Lãnh Thiên Dục chăm chú nhìn cô, hắn vẫn nắm chặt tay cô như giữ lời hứa sẽ
bảo vệ cô, chỉ là trong giọng nói mềm nhẹ của hắn lại hàm chứa cảm giác
bức bách khiến người khác không thể khinh thường…
- Tuyền, chẳng lẽ em đã quên, từ sau lần em rơi xuống hồ thì em rất sợ nước à…
Ngữ khí trầm thấp vang lên, ý tứ đã quá rõ ràng!
Đôi mắt Thượng Quan Tuyền lập tức tràn ngập sự kinh hãi… Đúng, sao cô lại
quên mất chuyện này chứ. Đúng là lúc trước cô sợ nước, nhưng sau khi
khôi phục lại trí nhớ thì cô không còn sợ nữa…
- Dục, em… – Cô hé mở đôi môi anh đào, muốn nói lại thôi.
- Tuyền, em đã khôi phục trí nhớ, nhưng sao lại giấu anh?
Lãnh Thiên Dục trầm giọng nói, giọng điệu nặng nề như bàn thạch khiến Thượng Quan Tuyền không nghe ra rốt cuộc hắn đang vui hay đang buồn.
Thượng Quan Tuyền ngồi dậy, hô hấp dần trở nên dồn dập…
Cô biết không thể giấu diếm người đàn ông này quá lâu, nếu hắn đã đoán được thì cô cũng không thể giấu diếm thêm.
Chẳng qua cô cảm thấy khó có thể dùng thân phận chân chính của mình để đối
mặt với Lãnh Thiên Dục, nhất là sau khi biết rõ chân tướng sự việc như
vậy.
Cô thầm thở dài một hơi, đôi mắt trong veo như làn nước
nhìn thẳng vào mắt hắn, gật đầu lên tiếng: “Em không phải cố tình muốn
giấu anh…”.
- Cho nên không phải là em đi tản bộ, mà là đi tìm Niếp Ngân!
Hàng lông mày của Lãnh Thiên Dục toát lên sự cương mãnh, hắn dựa người vào đầu giường, đưa tay kéo người Thượng Quan Tuyền.
- Anh… – Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn.
- Em đang lừa anh! – Lại là một câu nói ngắn gọn nhưng lại đầy hàm nghĩa.
Câu này có thể hiểu là “Sao em lại lừa anh?”, cũng có thể lý giải là “Em
lừa anh sẽ có kết cục cực kì thê thảm!”. Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng
khiến Thượng Quan Tuyền không biết hắn có ý gì.
- Tuyền, em
nên biết dù em đi tìm Niếp Ngân đã hỏi rõ mọi chuyện hay muốn tiếp tục
hoàn thành nhiệm vụ của mình thì sự thật là em đã trở thành người phụ nữ của anh rồi! – Lãnh Thiên Dục nhìn cô nói từng câu từng chữ, đôi mắt
chim ưng lóe lên tia bất mãn.