Thượng Quan Tuyền
không nói gì, sự ghen tuông như hóa thành ngọn lửa bộc phát trong lòng
cô. Cô mượn lực từ tay hắn, xông người đá lên...
Nhưng ngay lúc đó cô lại cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô nhíu mày lại, cùng
lúc đó, Lãnh Thiên Dục chế trụ cả người cô, đẩy cô xuống giường.
Không cho cô cơ hội ra tay nữa, Lãnh Th(iên Dục áp cả người xuống.
“Anh...”. Thượng Quan Tuyền cảm thấy choáng váng đầu óc, ngay sau đó ho sặc sụa.
Lãnh Thiên Dục đầy căng thẳng, vội vàng buông cô ra, ai ngờ Thượng Quan Tuyền lại nhanh chóng ra tay...
Hắn nhanh chóng tránh được đòn, xoay người lại áp chế trên eo cô. Tư thế của hai người lúc này cực kì mờ ám.
“Lãnh Thiên Dục, anh... bỏ ra!”. Thượng Quan Tuyền bị hắn siết chặt, bầu ngực cao vút dính sát vào vòm ngực rộng lớn của Lãnh Thiên Dục. Cảnh tượng
này không hề giống như đang đánh nhau chút nào, mà giống như đang... dụ
dỗ thì đúng hơn!
Phát hiện ra điều này khiến cô vừa ngượng vừa tức, cả người cũng ra sức phản kháng lại.
“Đừng mơ tưởng anh sẽ buông em ra, trước kia không buông, bây giờ càng không thể buông!”. Lãnh Thiên Dục lạn(h lẽo tuyên cáo bên tai cô, đôi mắt nguy hiểm hơi nheo lại bắn ra những tia sáng khiến người khác phải sợ hãi...
Cái cô gái này cứ phải đối đầu với hắn sao? Trước khi mất trí nhớ đã vậy,
sau khi mất trí nhớ cũng thế. Thân thể mềm mại của cô không ngừng vùng
vẫy trong lòng hắn. Sự vặn vẹo của cô càng kích thích bản năng nguyên
thủy nhất của hắn, từng hương thơm trên người cô len lỏi vào mũi cô càng thêm thúc giục ngọn lửa dục vọng trong hắn, khiến cả người hắn như căng ra...
“Rốt cuộc anh muốn thế nào? Lãnh Thiên Dục, đồ đê
tiện, chỉ vì muốn có được con chip gì đó mà nhốt tôi lại bên cạnh anh,
anh quá đáng quá rồi đấy”. Đôi mắt Thượng Quan Tuyền hừng hực lửa giận,
khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận càng thêm ửng đỏ.
Lửa giận trong lồng ngực Lãnh Thiên Dục cũng như lan ra, đôi mắt sâu như biển hơi nheo lại, bàn tay giữ ch(ặt cằm cô: “Anh quá đáng? Anh đê tiện? Em cho rằng không có em thì anh
không tìm được con chip kia à? Chết tiệt, em cho rằng anh giữ em lại chỉ vì con chip à? Nếu anh thật sự đê tiện như lời em nói thì bây giờ cần
gì anh phải nói ch(uyện với em như thế này, mà thay vào đó sẽ là đè em lên giường, chiếm lấy em, khiến em phải rên rỉ thở gấp dưới thân anh”.
Nói xong, hắn đột nhiên buông cô ra, ngồi phịch xuống giường. Chết tiệt!
Nếu giờ hắn không buông cô ra thì hắn nhất định sẽ không khống chế được
dục vọng mà điên cuồng chiếm hữu cô mất!
Lúc này, dục vọng như đang chế ngự hắn, biểu tượng của đàn ông đầy kiêu ngạo cũng đang kêu gào muốn được phóng thích... Nhưng...
Lãnh Thiên Dục nắm chặt tay lại, đôi mắt thâm thúy cũng vì cố nén nhịn mà
càng thâm trầm hơn. Dục vọng không tan ra như tạo thành một xoáy tròn
trong mắt hắn.
Thượng Quan Tuyền rõ ràng cũng nhận ra sự thay đổi của hắn, nhất là đôi mắt
hắn vừa nhìn cô, vừa lạnh lùng nghiêm khắc vừa tràn ngập dục vọng chiếm
hữu, sắc bén như một con báo đang nhìn chằm chằm con mồi trước mặt...
Cô vô thức rụt người lại, cảnh tượng hoan ái lần trước lại hiện lên trong đầu cô khiến cô run rẩy cả người...
Lúc này ngay cả kẻ ngốc cũng biết là không thể đi trêu chọc hắn, nhất là
một người đàn ông đầy dục vọng như Lãnh Thiên Dục, nếu không nhất định
sẽ bị hắn ăn đến mức xương cốt cũng chẳng còn. Lần trước hắn điên cuồ~ng chiếm hữu cô, khiến cô phải đắm chìm trong dục vọng nóng bỏng của hắn,
phóng thích những hạt giống vào người cô, mãi đến khi cô không chịu nổi
nữa mà ngất đi...
Thượng Quan Tuyền không biết tại sao lúc này hắn lại có thể như vậy, không phải vừa rồi hắn đã cùng với cô gái kia...
Nghĩ tới đây, trái tim cô chợt đau đớn, dường như có một bàn tay vô hình
đang mạnh mẽ bóp chặt trái tim cô, xé nát trái tim cô, hủy diệt trái tim cô đến mức không còn sót lại một thứ gì!
Người đàn ông này... thật s~ự là vị hôn phu của cô sao? Tại sao cô lại bất an như vậy, hắn... yêu cô sao?
Cảm giác đau lòng khiến cô hít thở không thông, ánh mắt buồn bã và ai oán
như không chịu nổi nữa, giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi chảy xuống gò má, rơi xuống ga trải giường rồi lan ra như một đóa hoa...
Giọt
nước mắt như lưu lại trên tấm ga trải giường một dấu vết mỹ lệ, lại như
một chiếc màng bọc quấn lấy trái tim Lãnh Thiên Dục. Hắn cảm thấy trái
tim như đang hòa tan, cô lặng lẽ khóc khiến hắn dâng lên tình cảm say
đắm...
“Tuyền... lại đây!”. Lãnh Thiên Dục không kìm lòng
được vươn tay ra kéo cô. Giọng nói nhàn nhạt mang theo sự chân tình đến
chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra, trong mắt toàn là sự thương
tiếc và yêu chiều.
“Không!”. Giọng nói của Thượng Quan Tuyền rất nhỏ, nghẹn ngào, khuôn mặt tuy điềm đạm đáng yêu nhưng ánh mắt lại rất quật cường!
Lãnh Thiên Dục thầm than một tiếng, bất đắc dĩ lắ