Một tiếng “Rầm” mạnh mẽ vang lên, Lãnh Thiên Dục đi ra khỏi phòng. Căn phòng to như vậy chỉ còn lại hai người.
Thượng Quan Tuyền vẫn như cũ, ngồi im không nhúc nhích, đôi mắt mờ mịt nhìn mông lung, không còn chút sinh khí...
Lúc này, nhìn cô gần ngay trước mắt mà lại như xa tận chân trời!
Phong vẫn đứng yên ở chỗ cũ, đôi mắt thâm thúy đăm chiêu nhìn Thượng Quan
Tuyền đang ngồi trên giường, ánh mắt anh ta như đang nhìn một con rối
gỗ.
Nước mắt, từng giọt từng giọt lại lặng lẽ rơi. Thượng Quan
Tuyền khóc trong yên lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ướt đẫm nước mắt, bi thương như ánh trăng mờ ảo bên ngoài...
Phong vẫn lạnh lùng nhìn Thượng Quan Tuyền, dần dần anh ta mới lên tiếng, phá vỡ bầu không khí bức bách...
- Đường đường là một đặc công mà lại có biểu hiện như vậy sao?
Nói xong, anh ta tiến lên, giơ tay nâng khuôn mặt nhòe nước mắt của cô lên...
- Xem ra đặc công tâm đắc nhất của Niếp Ngân cũng chỉ có vậy mà thôi! – Phong nhẹ nhàng lắc đầu, nở nụ cười chế nhạo.
Ngay lúc ngón tay Phong chạm vào mặt, Thượng Quan Tuyền đột nhiên tỉnh lại,
cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt châm chọc của Phong, tia bi thương trong mắt
dần được thay thế bằng sự nguy hiểm...
Cô nhất định phải đi tìm Niếp Ngân! Dù phải trả bất cứ giá nào cô cũng nhất định phải tìm hiểu rõ ràng chuyện này!
- Thả tôi ra ngoài! – Thượng Quan Tuyền bình tĩnh nói, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng nhìn thẳng vào Phong.
- Xin lỗi, tôi chỉ nghe theo sự phân phó của lão đại! – Phong thản nhiên đáp lời.
Vẻ mặt Thượng Quan Tuyền dần trở nên lạnh lẽo, đôi mắt cô ánh lên những
tia sáng như những mũi kiếm phóng về phía Phong. Cô từ từ bước xuống
giường, nói từng câu từng chữ: “Vậy thì đừng trách tôi”.
Nói xong, đôi mắt cô cực kì lạnh lẽo, nhanh chóng ra tay...
Phong không hề nghĩ tới cô gái này tuổi đời còn rất trẻ mà lại có thể ra tay
nhanh như vậy. Anh ta nhanh chóng xoay người tránh được một chiêu của
Thượng Quan Tuyền, rồi lướt chân qua muốn đánh ngã cô.
Thượng
Quan Tuyền chống tay xuống giường, tiện đà nhảy lên. Sau đó cô nhanh
chóng xoay người lại, rút một con dao sắc bén bên hông phóng thẳng vào
Phong.
Phong hoàn toàn sửng sốt, kéo mạnh ga trải giường ra cuốn
liên tục vài vòng. Ga trải giường vốn mềm mại giờ lại biến thành một thứ vũ khí để ngăn cản sự tấn công của con dao, do đó con dao bị lệch
hướng, bay thẳng về phía tường, đâm vào bức tranh trên đó.
Thượng Quan Tuyền lạnh lùng cười, cô nhanh chóng tiến lên trước, cánh tay mềm
mại cuốn lấy ga trải giường trong tay Phong, xé tan ra; tay kia nhẹ
nhàng vòng ra sau gáy. Sau đó, trong tay cô lóe lên một tia sáng lóng
lánh, dường như quyết không tha cho Phong.
- Cỏ bốn lá?
Chết tiệt thật! Không ngờ cô gái này lại nguy hiểm đến vậy!
- Chẳng phải anh rất có hiểu biết sao, hôm nay cho anh nếm thử mùi vị của cỏ bốn lá... – Thượng Quan Tuyền nói xong liền mạnh mẽ phi tới, sự
lạnh lẽo tràn ngập đôi mắt cô...
Nếu anh ta là thuộc hạ của Lãnh
Thiên Dục vậy thì cô chẳng cần phải khách khí làm gì. Vậy nên cô đem hết tất cả sự bất mãn của mình đối với Lãnh Thiên Dục xả hết lên người
Phong.
Phong kinh hãi, thứ vũ khí sắc bén kia đang thẳng một
đường bay đến người anh ta. Anh ta nhanh chóng rút tay về, lật người,
tia sáng lạnh lẽo vụt qua...
Tuy không bị thương đến mức quá nghiêm trọng nhưng cũng khiến chỗ đầu vai anh ta bị rách...
- Cô điên rồi! – Phong hét lớn, cánh tay vung lên, áo sơ mi trên người anh ta hơi mở ra...
Từ trước đến nay anh ta chưa từng đánh nhau đến mức liều chết với một
người phụ nữ bao giờ. Mỗi chiêu ra đòn của cô đều là trí mạng, anh ta
cũng đâu phải kẻ thù của cô đâu cơ chứ.
- Tôi nói lại lần nữa, thả tôi ra!
Đôi mắt Thượng Quan Tuyền vì tức giận mà vằn lên những tia máu đỏ. Lúc cô
rút tay về, vũ khí trong tay vô tình lướt qua khiến vòm ngực của Phong
hiện ra trước mắt cô...
Trên đó có một hình xăm rất đẹp, vì ngực áo sơ mi bị mở nên như ẩn như hiện...
Medusa?
Sao trên người của anh ta lại có hình xăm Medusa?
Thượng Quan Tuyền hơi ngẩn ra, đập ngay vào mắt cô chính là hình xăm nổi bật
ấy. Vẻ mặt cô càng thêm nghi ngờ và kinh hãi... hình xăm Medusa hình con rắn...
Kiểu xăm hình con rắn này rất ít khi thấy, nhìn rất thật
khiến người khác phải sợ hãi. Không phải chỉ đơn thuần là mấy con rắn
quấn vòng vòng vào nhau mà tư thái của nó rất kì lạ. Nhưng điều làm
Thượng Quan Tuyền cảm thấy kì lạ chính là... hình như cô đã từng nhìn
thấy hình xăm này ở đâu đó rồi!
Rốt cuộc là đã nhìn thấy ở đâu không biết?
Hai hàng lông mày của cô càng nhíu chặt lại...
Thấy Thượng Quan Tuyền không ra tay nữa, Phong cũng tạm thời dừng lại. Anh
ta chửi thầm một tiếng, xé một góc áo ra quấn chặt trên miệng vết thương của mình.
- Không ngờ cô còn trẻ tuổi mà ra tay lại tàn độc như vậy... A...
Phong còn chưa nói xong đã cảm thấy phần gáy đau buốt, sau đó ngã xuống...
Thượng Quan Tuyền bỏ tay xuống, phải trách anh ta quá khinh địch. Nếu không
phải anh ta vội vàng xử lý vết thương thì cô sẽ không có khả năng ra
tay!
Phong nằm trên sàn, hai mắt nhắm chặt! Thượng Quan Tuyền cẩn thận ngồi xổm xuống, chăm chú quan sát hình xăm trên người anh ta. Cô
tự biết điều chỉnh lực của mình, vậy nên không lo lắng sẽ đánh chết anh
ta!
Nhưng hình xăm trên người anh ta lại thu hút sự chú ý của cô, không biết đã gặp ở đâu rồi?
Nghĩ mãi cũng không ra, Thượng Quan Tuyền lắc đầu. Thôi, trước mắt phải tìm được Niếp Ngân đã!
Nghĩ tới đây, cô nhanh chóng tránh khỏi tai mắt của Lãnh Thiên Dục, lặng lẽ rời khỏi khách sạn.