- Sao mà cứ ấp a ấp úng mãi thế? Có gì cứ nói ra đi! – Lãnh Thiên Dục đáp lời, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.
Phong lên tiếng: “Lão đại, mất ở đâu thì phải tới chỗ đó tìm, nếu là tôi thì tôi sẽ làm như vậy”.
- Mất ở đâu thì tới đó tìm?
Lãnh Thiên Dục lặp lại những lời này rồi đột nhiên quay người lại.
Đường nét rắn rỏi và thâm thúy như được chạm khắc tỉ mẩn, mỗi đường cong đều
hết sức tao nhã và cao quý, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, tất cả
toát lên sự kiên cường, khó mà dây vào. Đôi mắt hắn sâu thẳm đầy vẻ lạnh lẽo...
- Lão đại... diennndannnleq✩uydonnn
Phong dường như nhận thấy mình đã lỡ lời, vội vàng sửa lại: “Đây... chẳng qua là ý kiến của cá nhân tôi thôi”.
- Ý của cậu cũng không hẳn là sai!
Thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Chẳng qua là cậu đã quên mất một điều, cậu nghĩ được như thế thì cũng sẽ có rất nhiều người nghĩ như vậy giống cậu”.
- Vâng, lão đại! – Phong vội vàng đáp lời.
- Chuyện con chip giả Niếp Ngân chắc chắn sẽ không từ bỏ. Nhưng so với
Niếp Ngân, tôi lại càng thấy hứng thú với người muốn lấy được con chip
hơn! – Ánh mắt Lãnh Thiên Dục đầy vẻ sắc bén.
- Đúng thế, lão
đại, thượng sư Đạt Lai suy tính rất chu toàn, ông ta chết cũng không để
lại bất cứ đầu mối nào! – Phong ngẩng đầu nói với Lãnh Thiên Dục.
- Sắp xếp đi, mai tới Hy Lạp!
Lãnh Thiên Dục lạnh lùng ra lệnh, sau đó xoay người đi về phía cửa sổ, nhìn
xuống thế giới dưới chân mình, đôi mắt lạnh lẽo như đang suy nghĩ điều
gì đó.
- Vâng, lão đại! – Phong chỉ thoáng giật mình, sau đó lập tức cung kính lên tiếng.
Dường như phát hiện ra sự chần chừ của Phong, đôi môi mỏng của Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch lên... di✩endanl✩equydonnnn
***
Đi qua một dãy hành lang dài, tuy nơi này có đèn chiếu sáng nhưng vẫn rất
khác thường, theo mỗi bước chân đi về phía trước, Thượng Quan Tuyền đều
có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Khi cô vừa đến khúc quanh, trước mắt đột nhiên tối sầm lại. Ngay sau đó, một lực mạnh mẽ bổ thẳng vào cô.
Thượng Quan Tuyền còn chưa kịp thở đã vội vàng ra chiêu chống đỡ, đôi mắt đầy vẻ cảnh giác.
Một tràng cười vang lên, một cánh tay hạ xuống lộ ra khuôn mặt của một
người đàn ông ngoại quốc. Bên môi anh ta là nụ cười châm chọc và thoải
mái.
Khi thấy rõ người ở đằng sau, Thượng Quan Tuyền hất tay anh ta ra, đôi mắt trong như nước hết sức lạnh lùng, mi tâm chau lại.
Anh ta chính là Mạt Đức, cùng cô và Yaelle là ba sát thủ đặc công nổi bật
nhất của Niếp Ngân. Tuy không thể nói Mạt Đức có khuôn mặt anh tuấn mê
người, nhưng những đường nét của người châu Âu đều lộ ra vẻ cứng rắn
mạnh mẽ. So với vẻ trong trẻo lạnh lùng của Thượng Quan Tuyền thì Mạt
Đức lại có phần bất hảo. dien✩dan✩leq✩u✩y✩don
- Sao? Lâu lắm không gặp, cô em không nhớ tôi à? – Mạt Đức cười to, sau
đó cánh tay tráng kiện lập tức dồn Thượng Quan Tuyền vào góc tường. Anh
ta cúi người xuống bên tai cô, cố ý nói – Tuyền à, anh không lúc nào là
không nhớ em hết.
Thượng Quan Tuyền đứng yên, cô đã quá quen với
hành động kiểu này của anh ta, cũng chẳng muốn tránh né làm gì. Cô chỉ
lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: “Vậy à? Vậy anh muốn tôi làm gì?”
Đàn ông cũng đều cùng một giuộc với nhau cả!
Mạt Đức càng cười to!
- Muốn… – Hơi thở đậm mùi đàn ông phả vào cổ Thượng Quan Tuyền – Lúc em lên giường với đàn ông mặt cũng lạnh như vậy hả?
Thượng Quan Tuyền ngay lập tức lườm Mạt Đức, tung chân đá vào đúng chỗ hiểm của anh ta.
- A… – Mạt Đức thét lên kinh hãi, vội buông cô ra, đau đến mức khóe miệng co giật lại.
- Thượng Quan Tuyền, cô muốn cắt đường con cái của tôi đấy hả? – Anh ta bất mãn nói.
Thượng Quan Tuyền cười lạnh, ngẩng đầu nhìn Mạt Đức: “Anh vẫn còn muốn kết hôn sinh con à? Vứt cái ý định ngu xuẩn ấy đi”.
Nói xong, cô trừng mắt nhìn anh ta rồi đi thẳng. di✩end✩anleq✩uydo✩n
- Thượng Quan Tuyền! – Mạt Đức vất vả lắm mới khôi phục lại chút sức lực, gương mặt đỏ tía tai, gọi cô.
Thượng Quan Tuyền chậm rãi quay đầu lại…
- Cô… giết Yaelle rồi à? – Mạt Đức đột nhiên hỏi, đôi mắt xanh lóe ra tia khôn khéo.
Thượng Quan Tuyền không sợ hãi mà hỏi ngược lại: “Anh đang nghi ngờ khả năng
làm việc chuyên nghiệp của tôi hay đang phủ nhận cố gắng bao nhiêu năm
qua của chủ thượng?”
Mạt Đức khẽ mỉm cười, giọng nói lại trở nên
ngả ngớn khác thường. Anh ta cười càn rỡ, sau đó bàn tay đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền: “Anh chỉ là vì lo cho cô em gái nhỏ
thôi, sợ em mềm lòng mà không làm theo mệnh lệnh của chủ thượng. Hậu quả thì em cũng biết rồi đấy, đến lúc đó anh không nỡ nhìn thấy em xinh đẹp vậy mà chết dưới tay anh đâu”.
Nói xong, bàn tay anh ta nhẹ nhàng rời đi.
Thượng Quan Tuyền lạnh lùng cười một tiếng, bàn tay nhỏ bé không kiêng dè gì phủi phủi chỗ Mạt Đức vừa động vào…
- Không khiến anh phải quan tâm. Tôi thấy anh cũng nên xem lại đi, cái
thói trăng hoa phong lưu đó cẩn thận không lại gây họa, bị tổ chức khác
truy giết cũng không biết chừng! – Cô không nhanh không chậm lên tiếng,
đôi mắt trong veo và lạnh lùng không hề chớp.
Mạt Đức nhếch môi:
“Em yên tâm, còn chưa được nếm mùi vị của em, anh làm sao mà chết trước
được”. Nói xong, anh ta cười ha hả đi ra ngoài. d✩iend✩anle✩quyd✩on
Nhìn bóng lưng anh ta dần biến mất, bàn tay nhỏ bé của Thượng Quan Tuyền nắm chặt lại.
Cái kiểu miệng lưỡi ngang ngược của Mạt Đức cô đã quá quen rồi, nhưng… tại
sao anh ta lại tự dưng nhắc đến Yaelle, chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra
chuyện gì rồi?
Không thể nào! Mà cho dù Mạt Đức có phát hiện ra điều gì, cô cũng sẽ không cho anh ta cơ hội nói ra.