- A...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong phòng khách của biệt thự Lãnh gia,
tiếng kêu ghê đến mức khiến đám người làm đang bưng bê đồ ăn trong tay
suýt chút nữa thì làm đổ hết.
- Dì Trần, tiếng kêu vừa rồi... – Người thợ làm bánh ngọt nơm nớp lo sợ, quay sang hỏi quản gia của Lãnh gia là dì Trần.
Dì Trần hết sức ung dung, không hề hoảng loạn chút nào, bà vừa làm việc vừa nói:
- Mọi người không cần lo lắng, đây là giọng nói của Cung thiếu gia. Mỗi
khi bốn người này tụ tập với nhau thì dù có lớn đến mấy cũng như mấy đứa trẻ vậy. Chắc chắn là Cung thiếu gia bị mấy người kia bắt nạt rồi. Mỗi
lần bị ba người bắt nạt thì cậu ấy toàn gọi tôi cầu cứu, tôi nhìn cảnh
đó không quen cũng thành quen. Thôi, mọi người cứ làm việc đi!
Mọi người nghe vậy liền thở dài một hơi nhẹ nhõm rồi tiếp tục làm việc.
Trong phòng khách là bốn người đàn ông, ngoài Lãnh Thiên Dục ra thì còn
có Lăng Thiếu Đường, Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước. Bọn họ đặc
biệt tới đây để tham dự hôn lễ vào ngày mai của Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền.
Nói là tham gia nhưng thực chất thì là tham dự!
Bởi vì cả Lăng Thiếu Đường, Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước đều
hết sức quan tâm cẩn thận đến buổi hôn lễ sắp tới, trong khi Lãnh Thiên
Dục là chú rể và Thượng Quan Tuyền là cô dâu lại hết sức thoải mái.
Ngay từ lúc bắt đầu sắp xếp công việc chuẩn bị hôn lễ, bốn người đàn ông này đã “cãi nhau” ỏm tỏi cả lên.
Nhưng lần “cãi cọ” xảy ra khi bọn họ đang chơi trò chơi, trò chơi này là do chính Cung Quý Dương dạy ba người còn lại, nhưng khiến người ta được mở rộng tầm mắt chính là Cung Quý Dương lại thua thảm hại nhất.
Lúc Cung Quý Dương kêu lên một tiếng thảm thiết cũng là lúc một giọng nói dịu dàng vang lên...
- Quý Dương, lần nào anh cũng khiến người khác thua đến mức gào khóc thảm thiết, rốt cuộc hôm nay cũng đến lượt anh thua rồi à?
Bốn người cùng nhìn về phía cầu thang, Kỳ Hinh vừa cười vừa đỡ Thượng Quan Tuyền chậm rãi đi xuống dưới.
Lãnh Thiên Dục thấy Thượng Quan Tuyền đang ưỡn bụng đi xuống, lập tức bỏ bài trong tay xuống, đón lấy cô, dịu dàng ôm lấy cô.
- Này, Lãnh Thiên Dục, tớ còn chưa lật bài đâu, cậu dám không chơi nữa à? – Mặt mày Cung Quý Dương đã tái mét.
- Chẳng qua là cho cậu thua một chiếc xe đua thôi mà, kêu cái gì mà kêu. Hôm nay bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của Cung thị lên tới tấp, bọn tớ mượn cơ hội móc túi tiền của cậu ra chút thôi mà! – Lãnh Thiên Dục
đỡ Thượng Quan Tuyền ngồi xuống rồi chậm rãi nói.
Thượng Quan Tuyền cũng dần quen với thói quen khi mấy người đàn ông tụ
tập với nhau. Cô tựa đầu vào vai Lãnh Thiên Dục, nhìn bộ dạng như sắp
chết đến nơi của Cung Quý Dương.
Kỳ Hinh thì nở nụ cười cực kì tươi, cô mở miệng nói với Lăng Thiếu Đường:
- Ông xã à, mới chơi một lúc mà Quý Dương đã thua nhiều thế rồi à? –
Đúng là kỳ lạ, không phải anh ta đã thề rằng trò này anh ta cực kì thông thạo hay sao?
Lăng Thiếu Đường nhướn mày lên, giải thích: “Thật ra Quý Dương cũng đâu
có thua nhiều lắm đâu, cậu ta chỉ thua Ngạn Tước một bộ chơi golf cực kì xa hoa, thua anh một con xe thượng hạng thôi mà!”
- Vậy anh ấy còn kêu gì nữa? – Kỳ Hinh ra vẻ không hiểu, hỏi lại.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nở nụ cười tao nhã rồi nói: “Chẳng qua Lãnh Thiên
Dục tàn nhẫn quá, muốn Quý Dương thua thảm bại thì thôi. Cậu ta muốn
chiếc xe đua của Quý Dương! Với một kẻ yêu xe như yêu mạng sống thì lấy
đi chiếc xe đua trong cả dàn xe của cậu ta khác nào đâm vào da thịt cậu
ta đâu!
- Này, hóa ra mấy người cũng biết cơ à? Tớ tình nguyện trả tiền cho các cậu đấy, nhất là... Thiên Dục...
Cung Quý Dương ra vẻ ủy khất, cọ mặt vào người Lãnh Thiên Dục: “Cậu cũng biết trên đời này tớ yêu nhất là Sầm Tử Tranh và đua xe mà. Cậu lấy xe
đua của tớ khác nào đòi mạng tớ đâu!”
Lãnh Thiên Dục vẫn rất hờ hững, ánh mắt không che giấu được sự thú vị...
- Theo tớ biết thì dàn xe của cậu có phải chỉ có một chiếc xe đua đâu,
hơn nữa dựa vào cấp bậc xếp loại xe của cậu thì một chiếc xe đua tham
gia trận thi đấu quý tiêu tốn hơn hai triệu. Giá cổ phiếu của công ty
còn vượt xa cái giá này ý chứ!
- Cậu cố tình phải không? Xe của tớ giống loại xe bình thường à? Sao có
thể giống loại xe đua phổ thông được chứ? Nó là chiếc xe đua giải F1
thượng hạng đấy, cậu có biết để cải tiến một chiếc xe đua thành như thế
phải trải qua quá trình phức tạp và áp dụng khoa học kỹ thuật nhiều đến
mức nào không? Cậu lại là người chẳng thích đua xe F1, sao lại tự dưng
muốn xe đua chứ? – Cung Quý Dương khuyên hắn thay đổi suy nghĩ của mình.
Ai biết, Lãnh Thiên Dục sau khi nghe vậy liền bày ra vẻ mặt cực kì nghiêm túc...
- Quý Dương! – Hắn cất giọng, giọng nói trầm thấp pha lẫn chút chân thành.
Sắc mặt Cung Quý Dương sáng ngời, lập tức nói: “Cậu nghĩ thông suốt rồi hả?”
- Ừ!
Cung Quý Dương thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó Lãnh Thiên Dục lại lên tiếng: “Giờ tớ học cũng chưa muộn!”
Sắc mặt Cung Quý Dương trở nên đen thui.
- Được rồi được rồi, các anh đừng gây khó dễ cho Quý Dương nữa. Nói đi
nói lại, Quý Dương à, anh sưu tầm nhiều thứ hay ho thật đấy! – Thượng
Quan Tuyền có lòng tốt giúp Cung Quý Dương giải vây.
- Thấy không thấy không, rốt cuộc cũng có người minh oan cho tôi, mấy
người đúng là con quỷ lợi dụng người khác! – Cung Quý Dương bất mãn
kháng nghị - Tiểu Tuyền, chỉ có cô là tốt thôi!
Thượng Quan Tuyền cười!
- Tuyền, em đừng mềm lòng như vậy. Bình thường cái tên Cung Quý Dương
này cũng lợi dụng anh không ít đâu! – Lãnh Thiên Dục nghiêng khuôn mặt
tuấn tú nhìn Thượng Quan Tuyền rồi nói.
- Em nghĩ thứ có thể được Quý Dương gọi là xe đua thượng hạng thì nhất
định cực kì quý giá, anh không thể lấy được! – Thượng Quan Tuyền ra vẻ
nghiêm túc.
- Tiểu Tuyền, cô đúng là bồ tát sống!
Cung Quý Dương nghe vậy lập tức phấn khởi, người có thể uy hiếp được
Lãnh Thiên Dục chỉ có Thượng Quan Tuyền, chỉ cần Thượng Quan Tuyền mở
miệng thì cậu ta dám không nghe theo à?
Lãnh Thiên Dục nhíu mày nhìn Thượng Quan Tuyền: “Hả? Ý em là anh phải trả lại xe cho Quý Dương?”
Thượng Quan Tuyền nhìn ánh mắt cảm động sắp phát khóc của Cung Quý
Dương, cười cười, sau đó cô đưa tay vuốt ve bụng mình: “Thứ tốt thì
đương nhiên phải giữ lại cho con rồi!”
Phụt! Hoàng Phủ Ngạn Tước đang uống nước, nghe xong chợt phun ra, chẳng quan tâm đến hình tượng.
Lăng Thiếu Đường cười haha, còn Kỳ Hinh cười đến mức ngã cả vào lòng anh ta.
Mồ hôi lạnh trên trán Cung Quý Dương chảy ròng ròng... đúng là đôi vợ
chồng cướp đồ, quả thực là nồi nào úp vung nấy, gian xảo y như nhau!
Bầu không khí trong phòng khách cực kì vui vẻ. Dì Trần bê khay đựng trái cây lên, cười rồi lắc đầu nói:
- Bốn người này từ nhỏ đến lớn đều như thế này cả, chẳng có gì thay đổi hết! die✬nddddanleeeeequ✬ydon
- Dì Trần, ai bảo dì là không có gì thay đổi chứ? Giờ trước mặt dì đâu
phải chỉ có bốn người thôi đâu! – Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Lăng Thiếu
Đường và Lãnh Thiên Dục rồi nở nụ cười tao nhã.
Dì Trần vỗ
lên đầu rồi vội vàng lên tiếng: “À, đúng, đúng rồi, sự thay đổi lớn nhất phải kể đến chuyện cậu Lăng cưới cô Kỳ Hinh và đại thiếu gia của tôi
cưới thiếu phu nhân, đúng rồi đấy...”
Nói tới đây, bà liền đưa mắt nhìn Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước, ra vẻ bất mãn nói:
- Hai người các cậu định bao giờ mới dẫn vợ đến dì Trần gặp mặt đây. Hai cậu đã trưởng thành cả rồi, cũng nên lập gia đình đi...
Dì Trần lại giống như một bậc trưởng lão nói liên hồi... dieღndannleeeღquydo✬n
- Dì Trần!
Cung Quý Dương đứng dậy, lười biếng ôm lấy dì Trần, đùa: “Không phải cháu
không muốn mà lại người ta không đồng ý lấy cháu, dì nói xem bây giờ
cháu phải làm gì đây...”
Dì Trần nghe xong liền cất giọng đầy kì quái: “Có cô gái nào không để ý đến cậu sao? Sao có thể chứ? Trong
ấn tượng của dì Trần, ngay từ nhỏ cậu là người được các bé gái yêu thích nhất trong bốn người, sao giờ lại vướng phải đá ngầm rồi à?”
- Haha, dì Trần so sánh đúng quá, cực kì chuẩn xác!
Lăng Thiếu Đường nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây với Cung Quý Dương, anh ta không nhịn được, sang sảng cười to! dieღndannleee✬quydoღn
Cung Quý Dương liếc mắt nhìn Lăng Thiếu Đường: “Này cái đồ cười trên nỗi đau của khác kia, cứ trông coi cẩn thận hai bảo bối của cậu đi nhé, cẩn
thận không hôm nào đấy tớ cao hứng lại dẫn hai đứa nhóc đi đua xe đấy!
Câu nói của anh ta khiến Lăng Thiếu Đường vã mồ hôi lạnh. Anh ta lập tức
tắt nụ cười trên môi, vẻ mặt biến sắc nhanh như lật sách.
Kỳ
Hinh thấy thế liền bất đắc dĩ lắc đầu. Hiện tại chỉ có nhắc tới Lăng Lạc và Lăng Triệt mới có thể khiến Lăng Thiếu Đường có biểu cảm như vậy.
Lần trước khi Cung Quý Dương bắt trộm Lăng Triệt đi, Lăng Thiếu Đường
càng cẩn thận hơn, tăng cường phòng bị, phòng Cung Quý Dương như đề
phòng cướp giật. Còn Cung Quý Dương đã biết thóp của Lăng Thiếu Đường
nên lại càng uy hiếp anh ta, không có chuyện gì cũng lấy ra để uy hiếp,
lần nào cũng hiệu nghiệm.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện
thoại vang lên, Hoàng Phủ Ngạn Tước lấy điện thoại ra, nhưng khi nhìn
thấy số gọi đến, nụ cười trên mặt anh ta tắt hẳn, bàn tay cầm điện thoại cũng run lên. die⊹ndanl♡eqqqqu⊹ydon
Anh ta ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại, không dám ấn nút nghe, cứ để chuông reo.
- Ngạn Tước, sao vậy?
Lãnh Thiên Dục ngồi ở bên cạnh thấy vậy thì không hiểu nổi liền hỏi, ai gọi đến mà cậu ta không nghe máy vậy?
- Này này, Ngạn Tước, tay cậu đang run rồi kìa! – Cung Quý Dương nở nụ cười gian, lên tiếng nhắc nhở.
- Hả? À...
Hoàng Phủ Ngạn Tước sững sờ một lúc rồi định cất điện thoại đi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thế nào, anh ta lại đưa điện thoại cho Kỳ Hinh, giọng điệu có
phần khẩn cầu... diiiiiiiienda⊹nleeeequyd⊹on
- Kỳ Hinh, cô giúp tôi một chút được không, nghe giúp tôi cuộc điện thoại này!
Kỳ Hinh đưa mắt nhìn lên màn hình điện thoại, trên đó ghi... tiểu oan gia!
Tiểu oan gia?
Cô thì thầm trong miệng, nhưng ngay sau đó, một bàn tay to đoạt lấy điện
thoại trong tay cô rồi lại bỏ vào trong tay Hoàng Phủ Ngạn Tước...
- Ngạn Tước, Kỳ Hinh là vợ của tớ, cậu bảo cô ấy giả vờ làm người của cậu à, mơ tưởng!
Lăng Thiếu Đường liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh ta đắc ý ôm chặt lấy Kỳ Hinh, bá đạo lên tiếng. dien⊹nnda⊹nnnleq✩uyd⊹onnn
Mặt mày Hoàng Phủ Ngạn Tước tái mét cả lại!
- Gì vậy? Tiểu oan gia nào thế? Để tớ nghe máy cho!
Cung Quý Dương thấy rất có hứng thú, anh ta vừa định tiến lên thì Hoàng Phủ
Ngạn Tước liền nắm chặt điện thoại trong tay không buông.
Cái tên này chuyện gì cũng muốn góp vui, để cậu ta nghe điện thoại á? Chẳng phải càng khiến thiên hạ đại loạn hơn sao?
Chuông điện thoại lại lần nữa vang lên giống như muốn phân cao thấp cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Anh ta đưa mắt nhìn Thượng Quan Tuyền, vừa định mở miệng thì Lãnh Thiên Dục đã kéo Thượng Quan Tuyền ra phía sau…
- Xem ra là chẳng có chuyện gì tốt cả. Tuyền là người đơn thuần, cô ấy không giúp cậu được đâu!
- Dục! dien⊹nndannnleq✩uydonn⊹n
Quả nhiên, Thượng Quan Tuyền vẫn còn chưa phản ứng được là đang có chuyện gì xảy ra.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước đầy bất lực, anh ta lên tiếng: “Thiên Dục, cậu
để Tiểu Tuyền giúp tớ lần này đi. Như vậy đi, chỉ cần nói là bạn tớ cũng được rồi!”
- Không được! – Lãnh Thiên Dục dứt khoát từ chối.
- Tiểu oan gia? – Thượng Quan Tuyền cảm thấy ba từ này rất quen tai, không bao lâu sau, cô chợt nghĩ ra…
- Tôi nhớ ra rồi, có phải là cô gái tôi gặp ở quán café không, cô gái đáng yêu như tiểu linh linh! dienn⊹ndannnleq✩uydon⊹nn
- Đúng, đúng rồi, chính là cô ấy! Tiểu Tuyền, cô giúp tôi nghe điện thoại được không? – Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy lại lên tiếng cầu xin.
- Dục…
Thượng Quan Tuyền quay đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo
kéo vạt áo của hắn rồi nói: “Cô gái kia đã giúp em mà, để em nghe điện
một lúc thôi, được không?”
Lãnh Thiên Dục không bao giờ có
thể kháng cự trước tuyệt chiêu làm nũng của Thượng Quan Tuyền, chỉ cần
cô nói với hắn bằng giọng điệu đó thì chắc chắn hắn sẽ thay đổi quyết
định của mình. Nhiều lúc hắn nghĩ nếu Thượng Quan Tuyền làm nũng yêu cầu hắn nhảy từ tầng cao nhất của Lãnh thị xuống thì hắn sẽ chẳng hề do dự
mà nhảy luôn!
Nguyên nhân chính là hắn cực kì yêu chiều cô! dien‿danlequy‿d‿o‿n‿
Thấy Lãnh Thiên Dục có vẻ đồng ý, Thượng Quan Tuyền liền nhận điện thoại,
vừa ấn nút nghe, cô chưa kịp nói gì thì đầu bên kia điện thoại đã vang
lên tiếng lanh lảnh của một cô gái…
- Haha, “ông già”
Hoàng Phủ, sợ đến mức không dám nghe điện thoại rồi à? Thật ra cũng
không có gì, tôi gọi để nói cho anh biết một chuyện thôi, nghe xong anh
đừng tức quá không máu không lên não được đâu nhé! – Điện thoại vang lên giọng nói của con gái – Chuyện đó… à, là thanh đao bảo bối của anh ý,
tao làm đứt rời mất rồi. Vốn là tôi định thử xem nó cứng đến đâu thôi,
ai ngờ… Nhưng mà anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ hậu táng nó thật tốt,
thờ cúng nó thật chu đáo. Bái bai nhé!
Sau khi nói một tràng xong, điện thoại liền bị ngắt, còn Thượng Quan Tuyền hết sức mờ mịt. diendan»lequydon
- Tiểu Tuyền, sao rồi? Cô ấy vừa nói gì thế?
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy Thượng Quan Tuyền chẳng nói một câu nào thì thấy rất phấn chấn. Còn bốn người kia thấy bộ dạng mờ mịt của Thượng Quan Tuyền
thì thấy rất kì lạ.
Thượng Quan Tuyền đưa điện thoại cho Hoàng Phủ Ngạn Tước, hơi do dự: “Cô ấy nói làm hỏng cái gì của anh ấy…”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
- Nha đầu đó là bá vương trong chuyện phá hỏng đồ, may mà tôi nhanh chân
thoát được, nếu không không biết bị cô ấy làm thành ra cái dạng gì rồi
nữa! diღenღdღaღnlequuuuღydoღn
Nói xong, anh ta không quên hỏi một câu: “Đúng rồi, cô ấy bảo làm hỏng cái gì của tôi vậy?”
Thượng Quan Tuyền thấy giọng điệu của Hoàng Phủ Ngạn Tước có phần tiếc nuối
liền nói: “Hình như cô ấy bảo chặt đứt bảo bối của anh thì phải, còn bảo rằng muốn thử xem nó cứng đến mức nào nhưng không ngờ làm bị đứt thành
mấy đoạn!”
- Cái gì?
Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng bật
dậy, vẻ tao nhã vốn có trong nháy mắt biến thành sững sờ và hoảng sợ. Hô hấp của anh ta dần trở nên dồn dập, anh ta vội gọi lại nhưng đầu kia
điện thoại chỉ truyền đến giọng nói máy móc: “Số điện thoại quý khách
vừa gọi hiện đã tắt máy!”
- Chết tiệt, nha đầu này dám tắt máy! – Hoàng Phủ Ngạn Tước hét vào điện thoại.
- Ngạn Tước, liệu có phải chiêu khích tướng của cô bé kia không? Thanh
đao của cậu cứng rắn như vậy, có thể chặt đứt được cả kim cương, sao có
thể dễ dàng bị gãy được?
Lãnh Thiên Dục có ý bảo anh ta hãy bình tĩnh. dieۜnda๖nlequyyydoۜn
- Nha đầu kia làm hỏng thanh đao của cậu à? – Cung Quý Dương chớp lấy thời cơ, vội hỏi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi xuống, đưa tay lên ôm đầu, những ngón tay thon dài vò vò mái tóc đen, anh ta vô lực nói:
- Nhất định là Truy Ảnh rồi, cô ấy còn biết rõ đấy là bảo bối quý giá nhất của tớ!
- Sao Truy Ảnh có thể dễ dàng bị nha đầu đó làm hỏng như vậy được? Ngạn
Tước, cậu cứ yên tâm đi! – Lăng Thiếu Đường vỗ vai an ủi anh ta.
Lúc này, Thượng Quan Tuyền kì quái cất giọng hỏi: “Truy Ảnh? Đó là gì vậy? Nghe rất hay đấy!”
Lãnh Thiên Dục ôm lấy bả vai Thượng Quan Tuyền rồi giải thích: di✥endanlequ✥ydon
- Đó là tên một thanh đao, thanh đao này là thứ độc nhất vô nhị trên thế
giới. Ngạn Tước là người yêu thích chơi phi đao nên thanh đao này có thể được gọi là sinh mệnh thứ hai của cậu ấy!”
Thượng Quan Tuyền nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, chỉ nghe tên thôi cũng đủ hình dung ra thanh đao đó hấp dẫn đến mức nào!
Hoàng Phủ Ngạn Tước được mấy người bạn tốt an ủi, tâm trạng cũng thả lỏng đôi chút. Anh ta cũng cảm thấy không thể có chuyện đó, Truy Ảnh đâu phải là một thanh đao bình thường chứ?
- Đúng rồi Ngạn Tước, lần
trước tôi học trộm kỹ xảo phi đao của anh, đúng là cực kì tốt! – Thượng
Quan Tuyền ngượng ngùng cười nói.
- Hả? Vậy à? – Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời không biết cô học lỏm từ lúc nào.
- Đúng vậy, không tin anh xem thử đi…
Nói xong, Thượng Quan Tuyền cầm con dao gọt trái cây để trên bàn lên, cô
bước về phía cửa sổ, nhìn phiến lá bên ngoài, chậm rãi giơ tay lên. di✥enda✥nlequyd✥n
Một tiếng “Vút” vang lên, con dao trái cây được phi ra, xoẹt qua một phiến lá rồi đâm thẳng vào một gốc cây.
- Oa…
Kỳ Hinh lập tức chạy lên, vẻ mặt khiếp sợ nhưng cũng đầy tán thưởng: “Tiểu Tuyền, cô giỏi quá nhé!”
Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường thấy vậy liền giơ ngón tay cái lên, còn Cung Quý Dương thì huýt sáo.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng lên tiếng khen: “Tiểu Tuyền, cô thông minh quá!”
- Thật ra trước kia tôi chỉ sử dụng kỹ thuật phi đao truyền thống, nhưng
hôm đó thấy anh vô tình sử dụng chiêu này, quả thực khiến tôi mở rộng
tầm mắt! – Thượng Quan Tuyền cười nói.
- Phi đao cũng là một
trong những khóa học cần phải đào tạo. Ngoài việc chuẩn xác và độ mạnh
yếu của lực ra thì việc sử dụng kết hợp giữa mục đích của mình với vũ
khí là một điều cực kì quan trọng. Nếu làm được điều này thì không cần
sử dụng thanh đao mà trong tay chỉ cầm một cây bút chì cũng có thể làm
được! – Hoàng Phủ Ngạn Tước nói lời từ tận đáy lòng. die✥ndanleq✥uydo✥n
- Không cần dùng thanh đao? Anh nói vậy tức là có thể dùng thứ khác để
thay thế đao được sao? – Thượng Quan Tuyền không thể tin được khi nhìn
Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Trước nghi vấn của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời ngay mà chỉ nhẹ nhàng cầm một lá bài lên, anh ta vừa hất tay một cái…
Quân bài tưởng chừng như không hề có sức mạnh nhưng lại lao vút đi trong gió, bay vọt qua trước mặt Thượng Quan Tuyền.
Vụt!
Một âm thanh nhỏ vang lên, lá bài này cũng như con dao lúc này, vụt qua đám lá cây rồi cắm thẳng vào thân cây.
Thượng Quan Tuyền muốn hét lên một tiếng chói tai… diiiiiendanleq✥uydon
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt cô trở nên cực kì căng thẳng. Cô nhanh chóng đi ra khỏi phòng khác, bước lại gần cái cây. Sau khi nhìn rõ, hơi thở của cô
càng trở nên dồn dập, đầy kinh ngạc.
Thì ra lá bài này không chỉ đâm vụt qua lá cây mà còn đâm xuyên qua cả năm sáu phiến lá cùng một lúc.
Thật sự là quá siêu! Rốt cuộc cô cũng biết thế nào gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn rồi!
- Oa…
Thượng
Quan Tuyền dường như cực kì chấn động. Cô quay đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn
Tước như nhìn thấy thiên thần, dường như cô còn thấy cả một vầng sáng
màu vàng trên đầu anh ta nữa.
Với thân thủ của anh ta thì mấy người kia đã quen từ lâu rồi!
Đang cảm thán thì phía sau bọn họ chợt vang lên tiếng cười sang sảng… d‿ien‿da‿nl‿eq‿uydo‿n
- Khả năng phi đao của anh Hoàng Phủ đúng là càng ngày càng lên tay, bái phục!
Mọi người đều quay đầu lại nhìn, đó chính là Lãnh Thiên Hi, phía sau anh là… Bùi Vận Nhi đang rất ngượng ngùng.
- Thiên Hi, Vận Nhi, sao hai người lại đến đây?
Thượng Quan Tuyền thấy hai người đến thì rất vui vẻ, cô vừa định chạy lên thì bị Lãnh Thiên Dục ôm vào trong ngực.
- Này, Lãnh Thiên Dục, anh bỏ em ra, lâu rồi em chưa gặp Vận Nhi!
Thượng Quan Tuyền không thèm nhìn Lãnh Thiên Dục, chỉ hận không thể chặt đứt cánh tay đang siết chặt eo cô của hắn. die‿nd‿anlequyyydo‿n
Người đàn ông này thật đáng ghét, dám ngăn không cho cô ôn chuyện cùng Vận Nhi.
Nhìn ánh mắt bất mãn của Thượng Quan Tuyền, Lãnh Thiên Dục bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Tuyền, giờ em đang là phụ nữ mang thai, đi đứng phải cẩn thận, không thể chạy lung tung được!
- Mang thai đúng là phiền phức, không thể làm thế này cũng không được làm thế kia, sớm biết thế đã chẳng mang thai rồi.
Thượng Quan Tuyền chu miệng lại, tùy ý để Lãnh Thiên Dục ôm mình về phòng khách rồi đặt cô ngồi lên sofa.
- Cái gì mà sớm biết thì không mang thai chứ. Em là người phụ nữ của anh, sinh con cho anh là chuyện rất hợp tình hợp lý! – Lãnh Thiên Dục bá đạo lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền quay đầu đi, không thèm tranh cãi
với Lãnh Thiên Dục nữa. Cô nhìn Vận Nhi , vui mừng lên tiếng: “Vận Nhi,
mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện thế nào rồi?” dieღndanleeeeqღuydღon
Lãnh Thiên Dục thấy bộ dạng này của cô, ánh mắt ngập tràn sự yêu chiều. Tính khí của cô bé này giờ giống hệt khí hậu ở từng vùng khác nhau, nếu
tranh cãi không được thì lại nghĩ cách đổi đề tài.
Bùi Vận Nhi vui vẻ ngồi xuống cạnh Thượng Quan Tuyền, gật đầu nói:
- Bọn trẻ tốt lắm, sau khi cậu kết hôn nhất định phải tới thăm đó, mấy đứa nhớ cậu lắm.
- Thật không? Tớ cũng rất muốn đến thăm bọn chúng. À… Thiên Hi, em cũng
nhớ anh còn làm xích đu cho bọn trẻ nữa, xích đu anh làm so với người đó làm còn tốt hơn nhiều đấy! – Thượng Quan Tuyền nhìn Lãnh Thiên Hi, cố
tình nói.
Lãnh Thiên Hi cũng phối hợp theo: “Đó là chuyện đương
nhiên rồi, xích đu anh làm đâu phải ai muốn so cũng so được chứ, nếu
không khi em mất trí nhớ, sao lại nhớ đến chiếc xích đu anh làm được!”
Mấy người khác nghe Lãnh Thiên Hi nói vậy thì dường như chỉ muốn khóc thét
lên thành tiếng, bọn họ dùng ánh mắt “chuẩn bị chịu khổ” nhìn anh! dienndannღleqquydღn
Cung Quý Dương thì hoàn toàn là dáng vẻ đang chờ xem trò hay!
Quả nhiên, Lãnh Thiên Dục sau khi nghe vậy xong liền đột ngột đứng bật dậy.
- Lãnh Thiên Hi! – Hắn lạnh lùng gọi tên em trai.
- Gì vậy? Sao anh lại bày ra bộ dạng dọa chết người khác vậy?
Lãnh Thiên Hi hét lên một tiếng rồi nhướn mày nhìn anh trai.
Bùi Vận Nhi cũng sợ tới mức kinh ngạc nhìn Lãnh Thiên Dục. Sự lạnh lẽo của
người đàn ông này vẫn khiến cô hơi sợ, tuy rằng anh ta sắp kết hôn với
bạn thân nhất của cô.
- Em…
Lãnh Thiên Dục chỉ tay vào
Lãnh Thiên Hi, nói từng câu từng chữ - Hôm nay tất cả bát đũa trong biệt thự đều do em phụ trách rửa! dieღndanleღqღuღydon
- Cái gì? Anh cả, em không nghe nhầm đấy chứ, anh… bảo em đi rửa bát?
Lãnh Thiên Hi cố ý móc móc lỗ tai, không thể tin được nhìn Lãnh Thiên Dục, cất giọng hỏi đầy kinh ngạc.
- Lỗ tai em rất tốt, không nghe nhầm đâu! – Lãnh Thiên Dục “có lòng tốt” nhắc nhở một câu.
- Gì vậy? Anh cả, anh đang trả đũa em! – Lãnh Thiên Hi liếc mắt một cái đã nhìn thấu lòng dạ hẹp hòi của anh trai.
Lúc này, Lăng Thiếu Đường ra vẻ tiếc hận, giơ tay Lãnh Thiên Hi lên…
- Này, Thiên Dục, cậu cũng nhẫn tâm thật đấy, mọi người hãy nhìn những ngón tay thon dài không chút tì vết này đi…
Anh ta khoa trương giơ giơ ngón tay Lãnh Thiên Hi lên, vẻ mặt đầy thương tiếc:
- Rõ ràng đây là những ngón tay dùng để cứu sống người khác, sao lại có
thể nhẫn tâm bắt những ngón tay thần thánh này chạm vào mấy thứ bẩn thỉu được chứ? di⊹ennnd⊹an⊹nnleq✩uyd⊹onnn
- Đúng vậy, anh cả, anh đang ghen quá đấy! – Lãnh Thiên Hi kháng nghị nói.
- Thế em rửa hay không rửa? – Lãnh Thiên Dục hỏi lại.
- Không rửa, em có quyền cự tuyệt yêu cầu vô lý của anh!
- Được!
Lãnh Thiên Dục lại cong môi lên cười, hắn đưa mắt nhìn Bùi Vận Nhi, điềm nhiên lên tiếng:
- Mấy chuyện xấu hồi nhỏ của Thiên Hi chắc nó chưa kể cho cô nghe đâu…
- Anh cả…
Tiếng hét chói tai như con lợn bị giết vang vọng khắp phòng khác, Lãnh Thiên Hi lập tức chạy về nhà bếp…
- Dì Trần, dì mệt rồi, để cháu giúp dì rửa bát…
Bùi Vận Nhi che miệng cười còn những người khác cười đến ngoác miệng! di⊹endanle⊹quydo⊹n
- Đúng rồi, Thiên Dục, bao giờ thì nha đầu Thanh Nhi mới về? – Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa cười vừa hỏi.
Trước khi Lãnh Tang Thanh rất được yêu chiều, nhưng giờ Thượng Quan Tuyền được Lãnh Thiên Dục hơn cả.
- Sáng sớm ngày mai Thanh Nhi mới về tham dự hôn lễ được, con bé này bị tớ làm hư thật rồi!
Sau khi Lãnh Thiên Dục nói xong câu đó liền nhìn Thượng Quan Tuyền:
- Về sau con bé này phải do chị dâu quản lý rồi! diend⊹anlequyd⊹on
- Chị dâu? – Thượng Quan Tuyền nhíu mày – Xưng hô quê mùa quá đi!
- Em là vợ của Lãnh Thiên Dục anh, tất nhiên là chị dâu của Thanh Nhi rồi!
Bàn tay to của Lãnh Thiên Dục trìu mến vỗ nhẹ đầu cô, hắn nhẹ giọng nói.
Sự dịu dàng ấy khiến những người bạn tốt choáng váng.
Lãnh Thiên Dục nhắm
mắt lại tận hưởng bầu không khí tràn ngập tình yêu sau nụ hôn, Thượng
Quan Tuyền cũng chậm rãi khép mi mắt lại, dịu dàng tựa đầu vào ngực hắn, khẽ lên tiếng:
- Thật ra em phải cám ơn anh mới đúng. Nếu
không có anh thì cuộc sống của em sẽ chẳng còn màu sắc nào nữa, hơn nữa
có lẽ đến tận lúc này em cũng không thể hiểu được cái gì gọi là tình yêu khắc cốt ghi tâm. Dục, tất cả những điều hạnh phúc này đều là anh tặng
cho em!
Lãnh Thiên Dục nghe vậy lại trìu mến hôn lên cái trán trơn bóng của cô: di✩endanl✩equydonnnn
- Tuyền, cô bé khiến anh yêu không thôi…
Hắn cảm thấy hơi đau khổ trong lòng, Lãnh Thiên Dục hắn có đức có tài gì,
hai tay nhuộm đầy máu tươi mà ông trời lại ưu ái, ban tặng thứ hạnh phúc tuyệt diệu này cho hắn.
Thượng Quan Tuyền rúc vào ngực hắn, nở nụ cười đầy hạnh phúc. Lát sau, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói với Lãnh Thiên Dục:
- Dục, em hơi căng thẳng…
- Căng thẳng? Vì hôn lễ ngày mai à?
Lãnh Thiên Dục hiểu rất rõ cô, dù sao cô cũng không quen khi phải đối diện với nhiều người.
Thượng Quan Tuyền gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu phủ định, đặt tay lên bụng mình. die✥ndanleq✥uydo✥n
Bàn tay to của Lãnh Thiên Dục chậm rãi mát xa cho cô, công việc mà hắn rất thích làm.
- Tuyền, không cần phải căng thẳng đầu. Hôn lễ ngày mai do đám Quý Dương chuẩn bị, bọn họ sẽ có chừng mực!
Giọng nói trầm thấp và mềm nhẹ của hắn khiến cô bớt căng thẳng hơn.
- Nhưng mà… nhưng mà… – Thượng Quan Tuyền ấp úng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
- Sao thế?
Lãnh Thiên Dục nâng cằm cô lên rồi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô.
Thượng Quan Tuyền cắn môi, muốn nói lại thôi.
- Tuyền, em không thích hôn lễ ngày mai à?
Lãnh Thiên Dục dè dặt hỏi, không biết tại sao nhưng lúc này hắn lại cảm thấy hơi sợ, loại cảm giác này hắn chưa từng trải qua bao giờ, đó là loại
cảm giác sợ bị mất đi.
- À…
Thượng Quan Tuyền quay đầu nhìn ra chỗ khác, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Thích thì có thích, nhưng mà… em như thế này mà mặc áo cưới thì xấu lắm!” die✥ndanleq✥uydon
Cô chỉ chỉ vào chiếc bụng đã hơi nhô ra, ngượng ngùng nói.
Lãnh Thiên Dục rốt cuộc cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần cô không đổi ý là được rồi.
- Tuyền, em yên tâm đi, em rất xinh đẹp, trong mắt anh thì em là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới này, em phải tự tin chứ!
Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, lưu luyến lên tiếng.
- Ừm…
Thượng Quan Tuyền lơ đễnh đáp lại, cô không biết nên nói ra suy nghĩ của mình như thế nào nên lại cố gắng áp chế nó đi. di✥enda✥nlequyd✥n
Nhìn vào ánh mắt ảm đạm của cô, Lãnh Thiên Dục hơi kinh hãi, lúc này hắn mới nhận ra tâm trạng của cô rất nặng nề. Cô vốn rất ngoan ngoãn, cho rằng
để mọi người chuẩn bị hôn lễ là được rồi, cô không cần phải đưa ra ý
tưởng.
- Tuyền, em thích hôn lễ thế nào?
Lãnh
Thiên Dục đột nhiên hỏi một câu. Hắn đáng giận quá, phụ nữ rất quan tâm
đến hôn lễ, đáng lẽ hắn phải hỏi ý kiến của cô mới đúng, không nên vội
vàng giao tất cả mọi việc cho đám bạn xử lý.
Hắn vốn muốn dành cho cô một đám cưới xa hoa khó quên, nhưng khi nhìn vẻ mặt cô, hắn cảm thấy mình hơi thất bại.
Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền mở miệng nói:
- Hôn lễ ngày mai cũng rất tốt, nhất định em sẽ không quên được ngày mai đâu!
Sự thoải mái của cô ngược lại càng khiến Lãnh Thiên Dục thêm nghi ngờ,
nhưng hắn biết nếu bắt ép thì cô sẽ không nói ra nên liền nhẹ nhàng cười nói: dienda✥nlequyd✥on
- Đúng vậy, hôn lễ ngày mai được chuẩn bị rất cẩn thận, nhất định sẽ khiến em vừa lòng, nhưng mà…
Hắn ôm cô vào trong ngực rồi dựa vào đầu giường…
- Anh nghĩ hồi còn nhỏ nhất định là em đã từng mơ đến hôn lễ của mình rồi. Em chia sẻ với anh chút đi!
Dưới sự dẫn dắt của Lãnh Thiên Dục, trong đầu Thượng Quan Tuyền dần hiện lên hình ảnh hôn lễ mà cô mơ ước…
- Dục, anh biết không, vì em rất ít khi nhìn thấy tuyết nên em rất thích
được đến Bắc cực, được ngắm cực quang* ở đó, còn có cả mấy loài động vật đáng yêu nữa. Em muốn được cảm nhận sự thuần khiết của thế giới băng
tuyết cho nên em rất muốn cùng người mình yêu thề ước ở đó, thật là một
chuyện lãng mạn biết bao. Không cần có nghi thức long trọng, không có
tiếng người ồn ào huyên náo, chỉ có hai người tâm đầu ý hợp, thật là
thích! dieۜnda๖nlequyyydoۜn
* Cực quang là một hiện tượng hiếm thấy ở nhiều nơi trên trái đất. Nhưng ở Alaska (Mỹ), phần lớn lãnh thổ Canada, hay vùng nằm từ vĩ độ 60 trở
lên, đây lại là một chuyện bình thường. Vào những đêm trời quang mây
tạnh, trên vùng trời ở hai cực trái đất thường liên tiếp xuất hiện những dải ánh sáng màu hồng, lam, vàng, tím… rực rỡ và biến ảo khôn lường.
Tia này vừa tắt đi, tia khác lại xuất hiện, nhảy múa, lung linh đủ màu
sắc...
Cô dựa vào lòng hắn, ánh mắt cực kỳ mê ly khi nghĩ đến những điều tuyệt vời.
- Cô bé, suy nghĩ của em thật đúng là độc đáo, đi Bắc cực để kết hôn? Cũng chỉ có em mới nghĩ ra chuyện này.
Lãnh Thiên Dục véo nhẹ mũi cô, giọng nói đầy thương tiếc:
- Đây chỉ là tưởng tượng thôi, ở một nơi toàn băng là băng thì làm sao có thể kết hôn được chứ! Chẳng qua chỉ là ý nghĩ kì quái! – Cô lè lưỡi,
ngượng ngùng lên tiếng. dien»dan»leq»uydon
Lãnh Thiên Dục lại bật cười sang sảng, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường…
- Được rồi, cô bé hay có những ý nghĩ kì lạ, hôm nay em đi ngủ sớm đi,
sáng mai thành cô dâu rồi, mắt thâm quầng lên không được đâu!
- Ừm! – Thượng Quan Tuyền dịu dàng đáp lời, đôi mắt trong veo mở to.
- Sao vậy?
Lãnh Thiên Dục buồn cười nhìn cô bé nằm bên dưới, bàn tay to trìu mến vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô. di»end»anlequ»ydo»n
Thượng Quan Tuyền ôm lấy cánh tay to lớn của hắn, chăm chú hỏi: “Mọi người đều nói trước khi kết hôn đàn ông là một người, còn sau khi kết hôn lại
biến thành người khác, liệu anh có thay đổi không?”
- Haha… – Lãnh Thiên Dục bị sự hồn nhiên của cô làm cho bật cười, hắn dí nhẹ tay
vào trán cô rồi yêu chiều nói: “Đương nhiên là anh phải thay đổi rồi!”
- Hả?
Thượng Quan Tuyền kinh ngạc nhìn Lãnh Thiên Dục, trong lòng cực kì bồn chồn.
Sao hắn lại thừa nhận nhanh như thế? Chẳng lẽ sau khi kết hôn hắn sẽ
không coi trọng cô nữa?
Dường như nhìn thấy mọi suy nghĩ
trong lòng cô, đôi mắt hắn lóe lên tia sáng đầy thâm thúy. Hắn cúi đang
môi mỏng đang cong lên cười vào sát lại gần tai cô, chậm rãi mở miệng:
- Anh sẽ càng yêu em hơn so với lúc trước khi kết hôn!
Câu nói ấy khiến gò má Thượng Quan Tuyền ửng đỏ nóng ran, cô cố ý gắt giọng:
- Em thấy còn chưa kết hôn anh đã thay đổi rồi!
- Gì cơ? d‿i‿e‿n‿dan‿l‿equyd‿on
Lãnh Thiên Dục thâm thúy nhướn mày lên, có chút không hiểu hỏi: “Anh thay đổi ở chỗ nào?”
Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng giơ tay đặt lên đôi môi mỏng của hắn, ánh mắt đẹp lóe lên tia chế nhạo:
- Chính là ở chỗ này này, không biết từ lúc nào để dẻo kẹo dỗ dành con gái rồi, chẳng biết là tốt hay xấu nữa!
Cô cố tình than nhẹ một tiếng, trên mặt còn lộ vẻ thương tiếc.
Lãnh Thiên Dục gõ nhẹ lên đầu cô một cái, bật cười:
- Nha đầu này, ngoài em ra thì lời ngon tiếng ngọt của anh nào có dành cho ai khác?
Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền mỉm cười đầy hạnh phúc, rúc vào trong lòng
hắn, đôi môi hồng của cô liền mấp máy, giọng nói đầy thỏa mãn:
- Dục, có anh ở bên cạnh thật là tốt… dddd»iendan»lequ»ydon
Cô nhắm mắt lại tận hưởng hơi thở ấm áp và an toàn của hắn, dường như chỉ
cần ở bên cạnh hắn thì dù ngày tận thế có đến cô cũng không sợ. Cảm giác ấm áp và bối rối đan xen như cơn thủy triều dâng lên trong lòng cô, hơn nữa nằm trong ngực Lãnh Thiên Dục thật thoải mái khiến cô không còn
muốn suy nghĩ gì nữa.
Ánh trăng trong như nước chiếu ánh sáng bạc dịu dàng lên khuôn mặt ngủ say của Thượng Quan Tuyền, hơn nữa còn chiếu lên đôi môi đỏ còn thấp thoáng ý cười.
Nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, đôi mắt thâm thúy của Lãnh Thiên Dục dần hiện lên sự trìu mến và luyến tiếc.
Hiện giờ Thượng Quan Tuyền không còn vẻ sắc bén và nhạy cảm như trước nữa,
cô hoàn toàn hưởng thụ cuộc sống tự do nhàn nhã, cô như vậy càng khiến
hắn muốn giang tay bảo vệ.
Cô như một đóa hoa xinh đẹp cần phải
được nuôi trồng cẩn thận trong nhà kính. Dù có phải đối mặt với sóng gió thì hắn sẽ luôn ở bên cô, cả đời này hắn sẽ là thần hộ mệnh của cô. die๖nda๖nlequyyydon
Kể từ khi yêu nhau, Lãnh Thiên Dục trở nên lo được lo mất, dù sao cô mới có mười tám tuổi mà giờ đã bị hắn giữ lại bên cạnh.
Không chỉ có thế, hắn còn khiến cô mang thai, sự chênh lệch mười tuổi khiến Lãnh Thiên Dục đôi khi hơi lo sợ.
Bởi vì từ nhỏ cô đã quên với cuộc sống trong tổ chức BABY-M, ngoài kỹ thuật giết người thì về mặt sinh hoạt, Thượng Quan Tuyền có thể nói là hoàn
toàn như một cô gái trẻ con có tính cách đơn thuần, cho nên nhiều lúc ở
bên cô, Lãnh Thiên Dục cảm thấy mình giống như một ông già suốt ngày ở
bên tai cô lải nhải, dè dặt và cẩn trọng.
Nhưng hắn thật sự rất
yêu cô, yêu vô điều kiện, yêu không lý do, hơn yêu đến mức điên cuồng cô gái mười tám tuổi. Hắn điên thật rồi, đúng là điên thật rồi nên mới yêu đến si mê như vậy. diennnnnd๖anle๖quydo๖n
Hắn cảm động trước sự cam tâm tình nguyện của cô, cô đã phó thác của cuộc
đời cho hắn, vậy hắn cần phải dành cho cô một hôn lễ khó quên trong đời
chứ?
Đặt cô nằm thoải mái xuống giường, hắn nhẹ nhàng đắp chăn
cho cô rồi cúi người hôn nhẹ lên trán cô, sau đó Lãnh Thiên Dục đi ra
khỏi phòng ngủ.
Hắn gọi một cuộc điện thoại!
- Lãnh tiên sinh, xin ngài phân phó!
- Lôi, cậu lập tức thay tôi làm một việc!
***
Ánh mặt trời bao phủ khắp biệt thự Lãnh gia, bầu trời sáng rỡ, ánh sáng
chiếu lên cả chiếc xe cưới xa hoa, toàn bộ Lãnh gia được trang trí bằng
các loại hoa. Hơn nữa, tổng thể biệt thự Lãnh gia có màu trắng tinh
khiết nên lúc này căn biệt thự tràn ngập sắc thái lãng mạn như một tòa
lâu đài trong thế giới cổ tích.
Sáng sớm, ba người bạn tốt đã bắt tay vào công việc chuẩn bị, Kỳ Hinh cũng đã sắp xếp đâu vào đấy, Lãnh
Thiên Hi và Bùi Vận Nhi từ sáng sớm đã đến sân bay để đón Lãnh Tang
Thanh. dieۜnda๖nlequyyydoۜn
Tất cả mọi việc đều được thu xếp ổn thỏa, tiếp theo là công đoạn trang điểm cho cô dâu chú rể.
Nhưng vào chính lúc này, người quản gia là dì Trần vội vã chạy lại, vẻ mặt cực kì hốt hoảng:
- Không xong rồi, không xong rồi…
- Dì Trần, sao vậy? Có chuyện gì à? – Lãnh Thiên Hi lập tức hỏi.
Dì Trần chỉ về phía phòng ngủ, mãi mới mở được miệng: “Nhị thiếu gia, đại thiếu gia cậu ấy, không thấy đâu cả…” die♦ndanle♦quyd♦n
- Cái gì? – Không chỉ riêng Lãnh Thiên Hi mà cả ba người bạn tốt đều bị lời nói của dì Trần làm cho hoảng sợ.
- Dì Trần, dì vừa bảo anh cả cháu… không thấy anh cả đâu? Chuyện này… chuyện này là sao đây?
Lãnh Tang Thanh không hiểu, lại gần để hỏi dì Trần.
Dì Trần nuốt nước miếng, hô hấp trở nên dồn dập.
- Thật ra không chỉ không thấy đại thiếu gia đâu mà ngay cả đại thiếu phu nhân cũng không thấy nữa. Sáng sớm tôi vào phòng gọi hai người dậy
nhưng lại phát hiện trong phòng ngủ không có một bóng người… diennnnd♦annnnle♦quydon
Dì Trần còn chưa nói xong, sắc mặt Cung Quý Dương đột nhiên trở nên căng
thẳng. Anh ta không nói gì nữa, lập tức sải bước chạy về phía phòng ngủ…
Vẻ mặt của những người khác cũng hết sức nặng nề, tất cả đều chạy theo Cung Quý Dương!
Trời ơi, đây là hôn lễ của hai người họ, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì được!
Cửa phòng ngủ được đẩy ra… quả thật đúng như lời dì Trần nói, không có một bóng người!
- Chuyện này… là sao đây?
Lãnh Thiên Hi thấy vậy, lập tức nghĩ đến sự an toàn của anh cả và Thượng Quan Tuyền. diiiiienda♦nlequydo♦n
- Trời ơi! Mọi người khẳng định hôm qua đều gặp anh cả và chị dâu tương
lai của em chứ? – Lãnh Tang Thanh sững sờ rồi thất thanh hỏi.
-
Đương nhiên, hôm qua mọi người trò chuyện đến tận khuya, dì Trần còn làm bữa ăn đêm nữa mà! – Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay lên xoa trán.
- Đúng thế, hôm qua tôi còn vào kiểm tra phòng ngủ của đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân mà! – Dì Trần liên tục gật đầu nói.
Lăng Thiếu Đường nhíu mày lại, Kỳ Hinh đứng bên cạnh anh ta thì tỏ ra sốt ruột, cô nhìn đồng hồ rồi nói:
- Anh, giờ làm sao bây giờ? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, anh nói xem có phải hai người bọn họ gặp nguy hiểm gì không?
- Đây là biệt thự Lãnh gia, nếu đêm khuya hôm qua thật sự phát sinh ra
chuyện gì thì theo lý mà nói, chúng ta phải nghe thấy mới đúng, không
thể không có tiếng động gì cả được! – Lăng Thiếu Đường tỏ vẻ không hiểu.
Cung Quý Dương không nói gì nhiều, lập tức gọi điện cho Lãnh Thiên Dục.
Tút! Tút! Tút!
Điện thoại kết nối nhưng âm thanh tút tút vang lên máy móc.
- Sao lại không nghe điện chứ? – Vẻ mặt của anh ta cũng đầy lo lắng.
- Trời ơi! Em biết rồi! – Lãnh Tang Thanh đột nhiên vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ kêu lên.
- Em biết rồi hả? Mau nói xem hai người bọn họ đi đâu?
Tất cả mọi người đều nhìn Lãnh Tang Thanh, vẻ mặt đầy chờ mong.
Lãnh Tang Thanh nghiêm túc nhìn mọi người, sau đó hắng giọng nói:
- Theo phân tích của em thì chắc chắn là người của BABY-M đổi ý, bắt cóc chị dâu tương lai nên anh cả mới đi cứu chị ấy.
Cô vừa dứt lời, niềm hy vọng trong mắt mọi người liền bị dập tắt…
Hoàng Phủ Ngạn Tước vỗ nhẹ tay lên đầu cô rồi lên tiếng giáo huấn:
- Con bé này, đúng là toàn nghĩ ra mấy thứ khiến người khác sợ chết khiếp thôi, lần sau trước khi nói gì thì suy nghĩ cho kỹ vào!
- Ôi, đau lắm đấy!
Lãnh Tang Thanh ra vẻ bất mãn nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước. Thật đúng là, cô đã
lớn rồi mà mấy người này cứ coi là đứa trẻ con khiến cô tức chết!
- Chẳng lẽ em phân tích không đúng à? Chuyện này cũng có khả năng mà!
- Ngốc, em cho rằng tổ chức BABY-M là gì hả? Là tổ chức có thể nói lời không giữ lời chắc, suy đoán của em hoàn toàn vô lý!
Cung Quý Dương vừa nói vừa mở thiết bị định vị GPS lên.
Hiện tại chỉ có thông qua cách này để có thể tìm được Lãnh Thiên Dục nhanh nhất.
Tín hiệu lập tức truyền tới, mọi người mừng rỡ vội lần theo tín hiệu.
- Quý Dương, cậu chắc thiết bị định vị của cậu không có vấn đề gì chứ?
Khi đoàn người lần theo tín hiệu đi về phía vườn hoa, Lăng Thiếu Đường rốt cuộc không chịu được liền cất giọng hỏi.
Vườn hoa?
Sao sáng sớm ngày ra hai người này lại ở vườn hoa?
- Sao có thể có vấn đề được chứ!
Cung Quý Dương cẩn thận nhìn tín hiệu, kiên định lên tiếng.
Nhưng khi đoàn người đầy chờ mong tiến vào vườn hoa thì lại không hề thấy
bóng dáng Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền đâu, chỉ thấy chiếc điện
thoại di động đặt trên ghế đá.
- Là điện thoại của anh cả!
Lãnh Thiên Hi bước lên cầm chiếc điện thoại, nghi hoặc lên tiếng: “Đúng là
kì lạ, sao lại chỉ có điện thoại ở đây, người đâu rồi?”
-
Chịu thôi, thiết bị định vị của tớ chỉ dò được điện thoại của cậu ấy,
còn hai người này đang ở đâu thì không biết! – Vẻ mặt Cung Quý Dương đầy tiếc nuối.
- Xem xem trong điện thoại có để lại manh mối gì không? – Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức lên tiếng.
Lãnh Thiên Hi nhanh chóng mở điện thoại ra…
- Có một tin nhắn hình ảnh!
Anh vui mừng khi phát hiện ra điều này, lập tức lớn tiếng nói, sau đó liền ấn nút cho phát tin nhắn.
Trên màn hình hiện ra khuôn mặt hờ hững từ xưa đến nay của Lãnh Thiên Dục…
Mọi người như ngừng hở, lập tức chăm chú theo dõi đoạn tin nhắn…
- Mọi người, mọi người không cần lo lắng cho tớ và Tuyền. Tuyền muốn có
một đám người trong thế giới băng tuyết nên tớ đã quyết định đưa cô ấy
đi Bắc cực để thành hôn để cô ấy có những kỷ niệm tuyệt đẹp nhất. Về vấn đề hôn lễ mọi người đã chuẩn bị, thật ngại quá, sau khi quay về tớ nhất định sẽ hối lỗi với mọi người. Hẹn gặp lại sau!
Đoạn tin nhắn đến đây là hết, chỉ để lại một đám người mắt mở to…
Sau một lúc lâu, Lăng Thiếu Đường mới có phản ứng, anh ta ngoáy ngoáy lỗ tai, dụi dụi mắt, giọng điệu không rõ ràng lắm:
- Bắc Cực? Vừa rồi Thiên Dục nói… Bắc cực?
Hoàng Phủ Ngạn Tước vỗ vai Lăng Thiếu Đường, “có lòng tốt” trả lời câu hỏi của anh ta:
- Đúng, thính giác của cậu không có vấn đề gì đâu!
Cung Quý Dương sau khi xem xong liền thở dài một hơi nhẹ nhõm, cười nhạo lên tiếng: “Không ngờ Lãnh Thiên Dục còn lãng mạn hơn cả chúng ta, đi Bắc
Cực kết hôn? Trời ơi, thế mà hai người đó cũng nghĩ ra được?”
Lãnh Tang Thanh bất mãn, chu miệng nói:
- Anh cả đang làm gì vậy, đúng lúc nào lại cùng chị dâu tương lai biến
mất, hôn lễ đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi, đi Bắc Cực làm gì chứ?
Lãnh Thiên Hi bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh nghĩ chắc chắn là Tuyền vẫn chưa quen khi phải đối diện với nhiều người, cho nên chỉ cần cô ấy được vui vẻ,
đừng nói là Bắc Cực, kể ra đi ra ngoài vũ trụ thì anh cả cũng nhất định
sẽ đi!”
Bùi Vận Nhi nở nụ cười chúc phúc, nhẹ giọng nói:
- Như vậy cũng tốt, chỉ cần hai người bọn họ vui vẻ là được rồi. Tiểu
Tuyền cũng từng nói với em, hôn lễ trong mơ của cô ấy là một hôn lễ
trong thế giới ngập tràn băng tuyết, có thể thấy cậu ấy là người cực kì
lãng mạn”.
- Ôi, thay đổi quyết định ngay trước khi đám cưới diễn ra thì cũng chỉ có anh cả mới làm được, nhưng mà…
Lãnh Tang Thanh nhìn đồng hồ: “Hôn lễ phải làm sao đây? Chú rể và cô dâu
biến mất rồi, nếu những lời này bị đồn ra ngoài thì sẽ trở thành trò
cười cho những người khác mất!”
Những điều Lãnh Tang
Thanh vừa nói rất đúng, tuy rằng hôn lễ ngăn không cho truyền thông tham gia nhưng đều mời đến những người có tiếng tăm trong giới thương mại,
nếu bây giờ không tổ chức thì không hay cho lắm.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bất đắc dĩ lắc đầu: “Tớ thấy chẳng có cách nào cả,
Thiên Dục và Tiểu Tuyền rõ ràng đang trên đường đến Bắc Cực rồi, chúng
ta không thể bắt bọn họ về nữa, chỉ có thể hủy bỏ hôn lễ thôi. Điều
chúng ta có thể làm là làm giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất”.
Những người khác đều đồng ý làm vậy!
Nhưng đúng lúc này, Lãnh Tang Thanh lại hét lên: “Đợi đã...”
- Cô bé, em định chuyện bé xé ra to à, gào lên gì thế? Anh lớn tuổi rồi, không chịu được khi bị em dọa thế đâu! – Cung Quý Dương vỗ vỗ lên ngực, cố ý oán giận lên tiếng.
Những người khác cũng có cùng biểu cảm với Cung Quý Dương, quay ra nhìn Lãnh Tang Thanh.
Cô tủm tỉm cười, đưa mắt nhìn một lượt rồi dừng lại trên người Lãnh
Thiên Hi và Bùi Vận Nhi. Cô không nói gì nhiều, lập tức tiến lên nắm tay hai người...
- Thanh Nhi...
Lãnh Thiên Hi không hiểu ý của em gái.
Bùi Vận Nhi cũng mở to đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm hành động của Lãnh Tang Thanh.
- Em thấy hôn lễ này không cần hủy bỏ đâu, chúng ta chỉ cần đổi cô dâu
và chú rể là được rồi! – Lãnh Tang Thanh hưng phấn lên tiếng.
- Đúng vậy, đúng vậy, nhị thiếu gia và cô Bùi vốn là một đôi trời sinh,
dù sao cũng muốn kết hôn, chọn ngày không bằng tình cờ, hôm nay kết hôn
luôn đi, chuyện xấu biến thành chuyện tốt.
Dì Trần có phản ứng trước tiên, bà không còn sốt ruột nữa, vui vẻ cười nói.
- Ừ, thế cũng là một chuyện tốt! – Lăng Thiếu Đường ôm Kỳ Hinh rồi lên tiếng tán thưởng.
Còn hai nhân vật chính thì mở to mắt nhìn mọi người.
- Ôi, anh hai, anh còn do dự gì nữa? Chẳng lẽ anh không muốn cưới chị
Vận Nhi à? – Lãnh Tang Thanh đẩy đẩy tay Lãnh Thiên Hi, nhỏ giọng nói.
Lãnh Thiên Hi nghe vậy liền kéo Lãnh Tang Thanh sang một bên rồi thấp giọng nói:
- Thanh Nhi, em quấy rối vừa thôi, kết hôn là việc đại sự, đâu thể vội vàng như thế được?
- Sao lại vội vàng? Anh hai, anh có nói nhầm gì không đấy, anh yêu Vận
Nhi, còn Vận Nhi cũng yêu anh, hai người yêu nhau thì kết hôn là chuyện
bình thường. Hôn lễ này có mang tính chất xã hội đen gì đâu, tuy rằng
đổi cô dâu chú rể nhưng đều là người của Lãnh gia, nếu ai có thắc mắc gì thì em và anh Lăng sẽ đứng ra giải quyết, cơ hội tốt như vậy mà anh còn không muốn à? – Lãnh Tang Thanh tự tin lên tiếng.
Lãnh Thiên Hi khó xử, bất lực nhìn Bùi Vận Nhi sau đó nói với Lãnh Tang Thanh:
- Em không biết đấy chứ, tuy anh và Vận Nhi ở cùng với nhau nhưng... đến giờ Vận Nhi vẫn chưa thực sự quen với tình yêu của anh, anh sợ nếu hôm
nay dùng hôn lễ này để bắt ép cô ấy thì cô ấy sẽ sợ. Em cũng thấy đấy,
bây giờ cô ấy sợ hãi và hoang mang đến thế nào rồi!
Lãnh Tang Thanh bất đắc dĩ ôm đầu nói:
- Anh hai à, em vẫn cho rằng anh còn nhanh nhạy hơn anh cả trong chuyện
tình yêu, không ngờ anh chậm chạp đến vậy. Cô ấy sợ hãi và hoang mang vì trong lòng cô ấy, tình yêu anh mang lại chưa đủ cảm giác an toàn, rõ
ràng là anh không có cơ hội biểu đạt nên mới thế. Nhân lúc này anh hãy
nắm bắt lấy cơ hội đi, em sẽ giúp anh chứng minh trong lòng cô ấy có
anh!
Nghe Lãnh Tang Thanh nói vậy, Lãnh Thiên Hi không biết phải nói gì. Anh đứng sững sờ, nhất thời không biết nên làm gì.
Lãnh Tang Thanh thấy vậy lại càng sốt ruột hơn, cô cũng rất thích Bùi Vận Nhi nên không thể để cô ấy chạy mất được.
Cô vội vàng tiến lại gần Bùi Vận Nhi, kéo tay cô rồi dứt khoát hỏi:
- Vận Nhi, cô có muốn làm chị dâu của tôi không?
Quả nhiên, Bùi Vận Nhi nghe vậy liền hơi run lên, cô sợ hãi rụt tay về, vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt không biết phải làm sao...
- Vận Nhi, cô sao vậy? Trả lời tôi đi? Chẳng lẽ cô không muốn gả cho anh hai tôi sao? – Lãnh Tang Thanh sốt ruột hỏi.
- Tôi... tôi...
Bùi Vận Nhi ấp úng, vô thức tiến lại gần Kỳ Hinh.
- Vận Nhi, cô sao vậy? Có phải... cô không vừa lòng với hôn lễ này? Cô
thấy mình là thế thân à? – Kỳ Hinh dịu dàng nắm bàn tay nhỏ bé của cô,
nhẹ giọng hỏi.
- À... không phải! Tôi không có ý này! – Bùi Vận Nhi cúi đầu, vẻ mặt mất tự nhiên.
- Vận Nhi, tôi dám khẳng định cho dù không có hôn lễ này thì Thiên Hi
nhất định cũng sẽ tạo cho cô một hôn lễ khó quên. Hai người đều yêu nhau như vậy, chẳng lẽ cô không muốn gả cho Thiên Hi sao? – Kỳ Hinh cười dịu dàng, lên tiếng.
- Tôi...
Bùi Vận Nhi ngẩng đầu nhìn Kỳ Hinh rồi lại đưa mắt nhìn về phía Lãnh
Thiên Hi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cô vội vàng cúi đầu xuống.
- Vận Nhi... – Lãnh Thiên Hi khẽ gọi tên cô, sau đó sải bước tiến lên...
Kỳ Hinh thông minh liền để không gian riêng cho hai người.
- Ôi, xem ra chúng ta cần phải ra ngoài một lát rồi, để bọn họ riêng tư với nhau một lát! – Hoàng Phủ Ngạn Tước đề nghị.
Mọi người liếc nhìn nhau rồi gật đầu.
- Không, mọi người không cần đi, em muốn mọi người chứng kiến cho bọn em!
Lãnh Thiên Hi đột nhiên lên tiếng nói.
Bùi Vận Nhi nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Hi. Cô nhìn vào đôi
mắt u trầm của anh, dường như đắm chìm trong sự chân thành của anh. Cô
vội vàng cụp mắt xuống, gò má đỏ hồng như có thể nấu chín một quả trứng
gà.
Thấy cô bối rối đan
mười ngón tay vào nhau, Lãnh Thiên Hi mỉm cười, sau đó rút từ túi quần
ra một chiếc hộp nhỏ rất đẹp có màu hồng cực kì đáng yêu.
- Vận Nhi, cái này tặng cho em, em mau mở ra xem đi!
Bùi Vận Nhi nghi hoặc mở chiếc hộp ra, đôi tay nhỏ bé hơi chần chừ. Sau khi cầm lên, cô cẩn thận mở ra...
Bên trong là một chiếc nhẫn có màu hồng nhạt sáng long lanh dưới ánh mắt
trời, thứ ánh sáng toát ra từ chiếc nhẫn dường như có thể làm tổn thương mắt.
- A...
Bùi Vận Nhi kinh ngạc lấy tay che môi lại, nhìn chiếc nhẫn kim cương màu hồng phấn trước mắt mà không biết phải làm sao.
- Oa, anh hai, thì ra anh đã chuẩn bị cả rồi, em thấy...
Lãnh Tang Thanh sôi nổi tiến lên, cẩn thận nhìn chiếc nhẫn rồi reo lên:
- Thật là đẹp, đúng là chiếc nhẫn kim cương quý giá...
- Vận Nhi...
Lãnh Thiên Hi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bùi Vận Nhi rồi chân thành nói:
“Thật ra anh đã lên kế hoạch sau khi hôn lễ của anh cả kết thúc thì sẽ
tặng chiếc nhẫn này cho em. Anh biết bất ngờ kết hôn sẽ khiến em sợ, cho nên anh muốn đính hôn với em trước để em có thời gian thích ứng. Nhưng
hôm nay có cơ hội này, anh muốn chính thức cầu hôn em!”
Nói xong, trước mặt bao nhiêu người, Lãnh Thiên Hi chậm rãi quỳ một gối xuống...
- Anh Thiên Hi...
Vẻ mặt Bùi Vận Nhi càng thêm hoảng loạn, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn giờ đỏ bừng.
- Vận Nhi, hôm nay trước mặt tất cả mọi người, anh chính thức cầu hôn em, mong em hãy gả cho anh, có được không? – Vẻ mặt Lãnh Thiên Hi sáng ngời và đầy nghiêm túc.
- Vận Nhi, mau trả lời đi...
Kỳ Hinh nhẹ giọng nói với cô: “Người đàn ông ưu tú như Thiên Hi nếu bỏ lỡ thì cô sẽ không tìm được người thứ hai đâu”.
Bùi Vận Nhi xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
- Vận Nhi, em làm cô dâu của anh có được không? Tuy hôm nay tổ chức hôn
lễ có hơi gấp gáp nhưng trong lòng anh đã chọn em là cô dâu rồi, cho nên anh muốn em trở thành vợ anh, anh muốn chúng ta cùng chuyển vào sống
trong biệt thự Lãnh gia! – Lãnh Thiên Hi tiếp tục lên tiếng.
Lãnh gia có quy tắc riêng của mình, lúc đó Lãnh Diệc Thiên là người lập ra
quy tắc này. Những người độc thân của Lãnh gia có thể hoàn toàn thoải
mái tự do lựa chọn chỗ ở của bản thân, nhưng một khi đã kết hôn thì nhất định phải đưa người con gái mình yêu về biệt thự Lãnh gia, đây được coi là biểu tượng của một mái nhà yên ấm.
- Anh Thiên Hi, anh mau đứng lên đi!
Bùi Vận Nhi thấy anh quỳ lâu như vậy liền thấy đau lòng, cô cúi người xuống muốn đỡ anh dậy.
- Em đồng ý đi rồi anh sẽ đứng lên! – Lãnh Thiên Hi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giọng điệu cực kì nghiêm túc.
- Em...
Hô hấp của Bùi Vận Nhi có phần dồn dập, cô nhìn vào đôi mắt đầy nghiêm túc ấy của Lãnh Thiên Hi. Lát sau, cô gật đầu.
Khuôn mặt anh tuấn của Lãnh Thiên Hi trong nháy mắt liền sáng bừng rạng rỡ.
Trong tiếng hôn hô của mọi người, anh đứng dậy ôm chầm lấy Bùi Vận Nhi,
bế cô lên rồi quay vòng vòng. Mọi người cũng vui mừng, vỗ tay chúc phúc
cho hai người.
Lãnh Tang Thanh và dì Trần cười đến mức không khép miệng lại được, nhất là Lãnh Tang Thanh, cô vui mừng lên tiếng:
- Anh hai, anh cưới được Vận Nhi là do công của em đấy, anh phải báo đáp cho em thật tốt vào!
Lãnh Thiên Hi cười haha, sau đó thâm tình nhìn Vận Nhi hỏi: “Bà xã đại nhân, em xem chúng phải cám ơn cô em chồng thế nào đây?”
Bùi Vận Nhi nghe vậy lại càng ngượng hơn.
- Anh Thiên Hi, anh xấu quá...
Cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào ngực Lãnh Thiên Hi, khuôn mặt đỏ bừng tới tận mang tai.
- Cô vợ hay ngượng của anh...
Lãnh Thiên Hi thỏa mãn ôm chặt lấy cô, nở nụ cười tươi. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tang Thanh, cười nói:
- Em gái, cách thức cám ơn của anh rất đơn giản, anh sẽ tìm cho em một
người đàn ông thật tốt để em mau chóng được gả ra ngoài...
- Haha... – Tất cả mọi người cười phá lên.
Lãnh Tang Thanh cau mũi, vẻ mặt không vui:
- Hừ, anh hai đúng là đồ đáng ghét. Thôi, không thèm quan tâm đến anh
nữa, em phải ra ngoài chuẩn bị hôn lễ cho anh với chị dâu tương lai
không hai người lại bắt chước anh cả, trốn đi mất!
Nói xong, cô chạy vụt đi như cơn gió nhưng ngay lập tức lại quay lại, hô to với đám người Cung Quý Dương:
- Này, mấy ông anh kia, mấy người đừng nhàn hạ thế chứ, bên ngoài nhiều người như vậy, làm sao một mình em ứng phó hết được!
Mấy người bạn tốt cười haha rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Lãnh Thiên Hi nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận Nhi lên, dịu dàng hôn lên trán cô rồi hỏi:
- Vận Nhi, em chuẩn bị xong chưa?
Bùi Vận Nhi hít sâu một hơi, tâm trạng căng thẳng dường như không còn nữa. Cô nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đầy tình yêu say đắm.
***
Hôn lễ náo nhiệt ở Lãnh gia vẫn diễn ra như trước, còn Lãnh Thiên Dục và
Thượng Quan Tuyền đang ngồi trên máy bay tư nhân, không hề biết hai
người đã vô tình tác thành cho một đôi.
Thượng Quan Tuyền đã
tỉnh, cô tò mò nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn
xinh đẹp đầy mê ly, sau đó cô quay đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, hưng phấn
hỏi:
- Dục, chúng ta... chúng ta thật sự sẽ đi Bắc Cực sao?
Sự việc hôm nay khiến cô cực kì chấn động. Từ sáng sớm Dục đã nói cho cô
một tin tức động trời, hơn nữa cả máy bay cũng đã chuẩn bị xong xuôi,
dường như tất cả đều nằm trong kế hoạch của Lãnh Thiên Dục, còn cô chẳng qua là vô tình nói trúng kế hoạch đó mà thôi.
Lãnh Thiên Dục nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi nói: “Chính xác hơn là chúng ta tới Bắc cực kết hôn!”