Sắc mặt Lãnh Thiên
Dục đột nhiên trở nên khó coi, gần như là xanh mét lại. Hắn kéo mạnh cơ
thể Thượng Quan Tuyền ôm vào trong lòng, đôi mắt chim ưng nhìn chăm chú
vào cô.
- Thượng Quan Tuyền, cô quả thật không biết trời cao đất rộng là gì.
Âm thanh trầm thấp vang lên, Thượng Quan Tuyền đang bị ôm chặt lấy bị Lãnh Thiên Dục ép buộc nhìn vào hai mắt hắn.
Sức mạnh của Lãnh Thiên Dục làm Thượng Quan Tuyền không thoải mái, nhưng cô lại cố gắng cưỡng chế cảm giác đau đớn, quật cường nhìn hắn, cười lạnh: “Hừ, rốt cuộc hôm nay tôi cũng biết ngài lão đại đê tiện và hạ lưu đến
cỡ nào”.
Thượng Quan Tuyền đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu cô dám một mình đến đây, tới gặp người đàn ông lạnh lùng này thì chắc chắn phải có năng lực đối phó.
- Đê tiện, hạ lưu?
Lãnh Thiên Dục nghe
Thượng Quan Tuyền dùng những từ này để miêu tả mình thì không giận mà
còn cười: “Xem ra Lãnh Thiên Dục tôi đã được cô Thượng Quan đánh giá quá cao rồi”.
- Chẳng lẽ không đúng sao? Anh có bản lĩnh thì một
mình đấu với tôi đi, còn bắt người khác để uy hiếp tôi, tôi đã nhìn ra
âm mưu của anh từ lâu rồi. Thủ đoạn như vậy còn chưa đủ đê tiện sao? –
Thượng Quan Tuyền cất cao giọng, cơn giận dữ trong mắt như nở rộ thành
đóa hoa lửa, dị thường đến mê người.
Lãnh Thiên Dục siết chặt
cánh tay đang ôm Thượng Quan Tuyền, không hề có ý định buông ra, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh: “Không sai, tôi đồng ý với lời giải thích từ ‘đê tiện’ này, nhưng mà…”
Hắn chậm rãi
cúi người xuống tới bên tai cô, cố ý nhẹ giọng nói: “Tôi muốn nghe cô
giải thích từ ‘hạ lưu’. Cô cho rằng tôi cố tình uy hiếp cô? Là vì muốn
giết cô, hay là vì… “nhớ” cô?”
Mấy từ cuối cùng Lãnh Thiên Dục
vừa nói ra lập tức giống như một quả bom nổ tung hai bên tai Thượng Quan Tuyền. Cô liên tục lùi về phía sau vài bước, đôi mắt trong trẻo lập tức tràn đầy lửa giận.
- Lãnh Thiên Dục, anh quá đáng rồi đấy, nếu
tôi biết người đêm đó chính là anh thì tôi tình nguyện chọn một người
khác! – Thượng Quan Tuyền châm biếm.
Người đàn ông này quả thật
rất đáng giận, tạm không nói đến việc đêm đó khiến cô mệt rã rời, thế mà hôm nay lại ở đây nói xằng nói bậy.
Vẻ u trầm khẽ thoáng qua
trong ánh mắt Lãnh Thiên Dục, ngay sau đó, giọng nói trầm thấp như Diêm
La lại hết sức quyến rũ vang lên. Hắn nhẹ giọng thở dài: “Tốt, tốt lắm,
tính tình…”.
Hắn tiến lại gần, hơi thở nóng bỏng mà mãnh liệt bao vây lấy cô: “Sau này cô nhất định sẽ phải rút lại những lời này”.
- Anh, anh cút ngay!
Còn lâu tôi mới thế! – Thượng Quan Tuyền không sợ hãi nhìn hắn. Cô quát
lên giống như một con thú đang vùng vẫy khi bị mắc vào bẫy.
-
Thật đáng tiếc, xem ra chúng ta không có cùng suy nghĩ với nhau! – Hắn
khẽ vuốt mái tóc dài của cô, khuôn mặt tuấn tú như mộng ảo nhưng đôi mắt chim ưng sắc bén lại hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Nhưng cô… không có quyền
lựa chọn”.
Sau khi nói xong, hắn cúi xuống hôn, đầu lưỡi càn quấy trong miệng cô.
Nụ hôn này không mang theo chút tình cảm nào, chỉ là sự trừng phạt lạnh
lùng, tùy ý hôn, không hề kiêng dè như muốn hút hết hương thơm trong cái miệng ngọt ngào của cô.
Thượng Quan Tuyền đột nhiên như bị sét
đánh trúng, cả người run run. Nỗi khuất nhục trong lòng đột nhiên trào
lên, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nheo lại.
- A... – Lãnh Thiên Dục kêu lên một tiếng, lập tức buông cô ra, bên khóe môi chảy đầy máu.
- Cô gái chết tiệt, cô dám cắn tôi?
Lãnh Thiên Dục gầm to một tiếng, không khí trong đại điện như nổ tung, hắn
không ngờ cô gái này lại dám làm vậy, trên đời này có biết bao nhiêu
người phụ nữ ham muốn nụ hôn của hắn chứ? Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy,
thế nào mà lại bị hương thơm của cô hấp dẫn?
Thượng Quan Tuyền
thấy trong mắt Lãnh Thiên Dục lóe lên tia thất bại liền ngửa đầu cười
to. Sau khi ngừng lại, cô nhìn vào mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Lãnh Thiên Dục, anh nghe kĩ cho tôi, so với cắn anh, tôi càng muốn…
giết anh hơn”.
Đôi mắt Lãnh Thiên Dục tối đen lại, lửa giận bốc lên, dường như chỉ muốn hung hăng mà cắn nuốt cô.
- Vậy phải xem cô có bản lĩnh đó không, còn phải hợp tác với người
khác... – Hắn nhìn ánh mắt của cô như đang chờ đợi, liền nói tiếp –
Không có bản lĩnh đó!
- Anh... – Thượng Quan Tuyền trước nay luôn hiếu thắng sao có thể dễ dàng bỏ qua khi nghe người khác nói về mình
như vậy. Cô nhanh nhẹn, mạnh mẽ tung người về phía hắn.
Lãnh Thiên Dục lắc người, sau đó bàn tay to cứng rắn như sắt giữ chặt cánh tay của Thượng Quan Tuyền đang bổ vào người hắn.
- Thế nào? Nhanh như vậy đã thiếu kiên nhẫn rồi? Nếu Niếp Ngân biết, nhất định sẽ tự trách bản thân đã không huấn luyện hẳn hoi.
Nói xong, Lãnh Thiên Dục buông cánh tay của Thượng Quan Tuyền ra. Thân
người cao lớn nhàn nhã ngồi xuống sofa, đôi mày rậm hơi nhướn lên, đôi
môi mỏng cười đầy ý vị. Hắn ung dung ngồi quan sát sự thay đổi trên
gương mặt cô.
Nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn dần biến sắc ấy,
sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống, đôi mắt thâm thúy bỗng hiện lên vẻ
hung ác nham hiểm, tìm đâu cũng không thấy vẻ thảnh thơi ban nãy.
Quả nhiên là cô coi trọng người đàn ông đó!
Bàn tay to đột nhiên nắm chặt lại, thậm chí Lãnh Thiên Dục còn có cảm giác
bị cô phản bội khiến hắn không thoải mái, hắn rất ghét loại cảm giác
này.
Thượng Quan Tuyền biết Lãnh Thiên Dục muốn chọc giận mình,
cô hít một hơi thật sâu, âm thầm điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi cất giọng: “Nói nhảm ít thôi, Yaelle đang ở đâu?”