Lãnh Thiên Dục
cũng không hề né tránh, cứ tùy ý đến Niếp Ngân túm cổ áo mình. Nghe câu
hỏi của Niếp Ngân, Lãnh Thiên Dục nheo mắt lại đầy nguy hiểm, trong mắt
ánh lên tia sắc bén, hắn mở miệng nói: “Niếp Ngân, cú đấm vừa rồi coi
như tôi trả lại việc anh cứu Tuyền vừa rồi! Cho nên tôi sẽ không đánh
trả lại”.
“Anh định làm gì? Lãnh Thiên Dục, rốt cuộc trong lòng anh Tuyền là gì? Anh
biết rõ cô ấy… mang thai, vậy mà còn không thận trọng, chết tiệt!”. Niếp Ngân khó khăn cất tiếng, hắn cũng không thể tin đây là sự thật!
Tuyền của hắn lại mang thai con của Lãnh Thiên Dục?
“Về chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Về chuyện đi hay ở của
Tuyền, tôi nghĩ hiện tại tôi là mới là người có quyền quyết định, tôi
tuyệt đối không cho phép dòng dõi của Lãnh gia lại lưu lạc ở bên ngoài”. Tuy vẻ mặt Lãnh Thiên Dục hết sức ung dung, ánh mắt bình tĩnh nhưng
trong lúc vô ý, đôi mắt vẫn ánh lên tia tình cảm phức tạp.
Niếp Ngân nắm chặt tay vào lan can, sắc mặt kích động dần tan ra, thay vào
đó là sự bình tĩnh và lạnh nhạt. Hắn chậm rãi mở miệng, như đang nói với Lãnh Thiên Dục hoặc cũng như đang nói với chính bản thân mình: “Nếu
không phải do tôi thì hiện tại Tuyền cũng sẽ không như thế này. Tôi vĩnh viễn không thể bù đắp lại những thiệt thòi đau đớn cho cô ấy, vậy nên
tôi không muốn miễn cưỡng Tuyền. Tôi sẽ tự mình hỏi ý kiến cô ấy, dù cô
ấy chọn đi hay ở tôi cũng sẽ tôn trọng”.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, đôi mắt lạnh lẽo ánh lên tia ngạc nhiên. Một Niếp
Ngân ẩn nhẫn như vậy là lần đầu tiên Lãnh Thiên Dục thấy, cùng đối thủ
không đội trời chung của mình nói chuyện như vậy cũng là lần đầu tiên.
Lâu sau, hắn mới mở miệng: “Là một chủ thượng, anh còn phải khống chế
tình cảm của mình nhiều”. Ngữ điệu lạnh nhạt đầy hàm ý.
Niếp
Ngân quay đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, ánh mắt đầy kiên định: “Đối với
Tuyền, tuy không muốn ẩn nhẫn nhưng tôi cũng không thể không ẩn nhẫn. Là một chủ thượng, có được quyền lực cao nhất nhưng tôi không thể giữ được tình yêu của mình. Lãnh Thiên Dục, anh quá giỏi trong việc che giấu
tình cảm thật sự của bản thân mà thiên về biểu đạt qua hành động. Không
ngại nói cho anh biết, tôi yêu Tuyền, bởi vì không thể có được cô ấy nên tôi chỉ có thể lựa chọn cách bảo vệ cô ấy. Dù là phải dùng thủ đoạn thế nào, dù có phải mất đi tính mạng thì tôi cũng nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho Tuyền!”
Lãnh Thiên Dục hơi giật mình, nhìn vẻ mặt kiên định của Niếp Ngân, hắn biết anh ta nói thật.
Được một lúc, bác sĩ Lorene đi ra khỏi phòng ngủ, ông đã kiểm tra cẩn thận cho Thượng Quan Tuyền.
“Lorene, cô ấy thế nào rồi?”. Lãnh Thiên Dục thấy bác sĩ đi ra liền lập tức hỏi, sau lưng hắn cũng là ánh mắt lo lắng của Niếp Ngân.
Vị bác sĩ đẩy gọng kính, sau đó cười nói: “Lãnh tiên sinh, cô Thượng Quan
không có gì đáng lo ngại. Thai nhi cũng phát triển rất tốt, cô ấy bị như vậy là do thiếu máu, chỉ cần chú ý bổ sung dưỡng chất vào thức ăn hàng
ngày là được, cô ấy sẽ nhanh chóng bình phục thôi”.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, sự căng thẳng vẫn treo lơ lửng trong tim rốt cuộc cũng được hạ xuống.
“Cám ơn bác sĩ! Dì Trần… dì tiễn bác sĩ Lorene ra ngoài đi”.
Bác sĩ Lorene hơi cúi người đi theo dì Trần.
*****
Những tia nắng nhẹ nhàng hắt vào từng ngóc ngách trong căn phòng, Thượng Quan Tuyền lờ mờ tỉnh lại, đôi mắt trong veo trống rỗng ngơ ngác hiện lên
tia nghi hoặc, từ người cô tản ra hương thơm thanh mát, lan ra khắp cả
căn phòng.
“Tuyền, em tỉnh rồi?”. Giọng nói của đàn ông thân thiết nhẹ nhàng vang lên bên
tai cô, dường như là lời gọi dịu dàng của người yêu.
Hàng
lông mi dài của Thượng Quan Tuyền hơi run lên, khi cô nhìn thấy Niếp
Ngân ngồi trên đầu giường, ánh mắt lại vô thức đảo quanh căn phòng tìm
kiếm một bóng hình khác nhưng lại không thấy.
“Niếp Ngân… em làm sao vậy?”. Cô chống tay muốn ngồi dậy. Ngay sau đó, Niếp Ngân đỡ người cô, để cô tựa vào đầu giường.
Niếp Ngân đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt
mái tóc dài, cố nén cảm giác đau đớn trong lòng rồi nói: “Đồ ngốc, em
làm mẹ rồi, về sau không được đánh nhau với người khác nữa. Nếu vừa rồi
anh đến sớm một chút nữa thì em cũng không ra nông nỗi này”
Thượng Quan Tuyền nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng xanh, cả người
cô như bị sấm đánh bên tai run lên bần bật, đôi mắt ánh lên tia khó
hiểu.
“Cái gì? Anh vừa nói gì cơ?”. Cô hơi run run hỏi.
“Tuyền, em mang thai rồi!”. Niếp Ngân dứt khoát nói cho cô biết. Tuy trong lòng hắn đau đớn như dao cắt nhưng… hắn vẫn cứng rắn nói cho cô biết.
Thượng Quan Tuyền ngẩn ngơ, không hề nhúc nhích nằm một chỗ, trong mắt hoàn
toàn là sự kinh ngạc. Mang thai? Cô mang thai rồi ư? Chuyện này… làm sao có thể?
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, đôi mắt mờ mịt không biết phải làm sao.
“Niếp Ngân, đứa trẻ này…”.
Niếp Ngân hiểu cô muốn hỏi gì, đau xót trả lời: “Đứa trẻ là con của Lãnh
Thiên Dục. Lúc em mất trí nhớ thì anh ta cũng biết em đang mang thai!”
“Nói vậy là trước khi em mất trí nhớ đã mang thai rồi ư? Niếp Ngân…”. Cô đưa mắt nhìn Niếp Ngân, khi nghe tin này, cô cảm thấy bất lực hơn là vui
mừng: “Em… em…”.
Thượng Quan Tuyền nhíu chặt mày lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một điều gì đó…
“Tôi với em đánh cược với nhau!”
“Cái gì?”
“Bốn ngày này chúng ta sẽ không dùng biện pháp phòng tránh nào, nếu em mang
thai con của tôi thì về sau sẽ phải cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của tôi”.
…
“Vậy em ước nguyện giúp tôi đi!”
“Anh có mong muốn gì?”
“Mong muốn… em mang thai con của tôi!”
Thượng Quan Tuyền đột nhiên ôm lấy đầu… Đầu đau quá, dường như muốn vỡ tung
ra. Đoạn đối thoại kia như vang vọng bên tai cô, là giọng nói của ai?
Lãnh Thiên Dục sao? Hay là... Niếp Ngân?
Sự mờ mịt và hoảng loạn khiến cô sắp điên lên mất rồi!
Niếp Ngân thấy rất đau xót, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Hắn làm sao có thể
không hiểu cảm xúc trong lòng cô lúc này chứ. Cô chỉ là một cô gái mới
mười tám tuổi, sao có thể chuẩn bị tâm lý để làm một người mẹ được?
“Tuyền, mọi chuyện đều do em quyết định. Em muốn ở lại bên cạnh Lãnh Thiên Dục
hay đi theo anh? Dù em quyết định thế nào anh cũng sẽ tôn trọng em”.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy vào trong lòng, từ từ
xua đi cái giá lạnh trong cô. Cô yên lặng nép người vào ngực Niếp Ngân,
tự nhiên lại nhớ tới hơi thở đầy mạnh mẽ và lạnh lùng của Lãnh Thiên
Dục...
Trái tim bỗng trở nên đau đớn, cô cảm giác như ông
trời đang đùa giỡn với cô, không chỉ lấy mất trí nhớ của cô mà lại còn
bắt cô phải mang thai.
“Niếp Ngân...”. Một lát sau, cô chậm
rãi mở miệng rồi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đang cố ẩn giấu sự đau xót
của Niếp Ngân. Tuy chỉ là thoáng qua nhưng Thượng Quan Tuyền vẫn nhìn
thấy sự đau đớn đó, cô chậm rãi đưa tay lên chạm vào khuôn mặt anh tuấn
đó, khó hiểu hỏi:
“Tại sao anh lại tốt với em như vậy? Anh biết rõ em mang thai con của anh ta...”.
Niếp Ngân hơi cong môi nở nụ cười khổ, đôi mắt thâm thúy nhìn vào đôi mắt
trong veo của cô, nhẹ giọng nói: “Bởi vì em là Tuyền, cho nên dù em có
thế nào thì trong lòng anh em vẫn là người quan trọng nhất”.
Không biết tại sao nhưng trong lòng Thượng Quan Tuyền lại dâng lên cảm giác
bi thương. Đôi mắt cô rưng rưng, tuy cô không biết tại sao mình lại như
vậy nhưng không làm thế nào để xua đi cảm xúc phức tạp trong lòng.
“Niếp Ngân, cám ơn sự quan tâm của anh. Nhưng... em không thể đi theo anh!”.
Cô nhìn vào mắt hắn, đôi mắt như càng thêm tối tăm...
Vận Nhi là người cô lo lắng nhất. Cô ở đây mới có thể biết được tình hình của Vận Nhi.
Nhưng... sâu trong thâm tâm cô dường như còn có một nguyên nhân quan trọng khác, nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì thì Thượng Quan Tuyền cũng không biết.
Niếp Ngân nhìn ánh mắt kiên định của Thượng Quan Tuyền, thật lâu sau, hắn
mới ôm chặt cô vào lòng. Thượng Quan Tuyền bị ôm chặt không phát hiện ra mắt Niếp Ngân dần đỏ lên.bom
“Tuyền, em phải nhớ cho kỹ, dù ở đâu và bất cứ lúc nào anh cũng sẽ cố gắng bảo
vệ cho em. Có lẽ trước đây em rất hận anh nhưng rồi sẽ có một ngày em
hiểu rõ dụng tâm của anh. Cho nên...”. Hắn cưỡng chế cảm giác mất mát
đau khổ đang dâng lên trong lòng, nhẹ nhàng siết chặt Thượng Quan Tuyền
vào lòng...
“Cho nên, Tuyền à, anh tuyệt đối sẽ không để cho bất kì ai làm hại em, chỉ cần em vui vẻ, dù em quyết định thế nào cũng được”.
“Niếp Ngân...”. Thượng Quan Tuyền cảm thấy nghẹn ngào, tại sao trái tim cô lại đau đớn đến vậy?
Niếp Ngân cố nén cảm giác đau đớn đến mức gần như tê liệt trong lòng, cố nở
nụ cười gượng ép, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô... rốt cuộc
cô vẫn rời xa hắn sao? Cô có biết lúc này trái tim hắn đang bị dày vò
đến mức nào không?
Nếu thật sự được thì hắn rất muốn giữ chặt cô lại bên mình. Nhưng điều này
là không thể, hắn biết ngay từ ngày hắn yêu cô, hắn vì cô chuẩn bị tất
cả mọi thứ, hắn điên cuồng xăm hình lên vai cô... Không biết chuyện này
có khiến cô hận hắn hay không, nhưng chỉ cần tránh được những mối nguy
hiểm về sau cho cô thì hắn sẽ nguyện ý làm vậy!
Thượng Quan
Tuyền đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Cửa
phòng mở ra, luồng hơi lạnh lẽo tản vào bên trong, Lãnh Thiên Dục đứng
ngay ở cửa.
Thấy bóng hình quen thuộc, ánh mắt Thượng Quan Tuyền muốn né tránh đi nhưng cô vẫn nhìn vẻ mặt lạnh lẽo đó.
Lãnh Thiên Dục không nói không rằng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thượng
Quan Tuyền như muốn nhìn thấu tâm tư cô. Lát sau, hắn cong khóe môi
cương nghị lên, đôi mắt yên tĩnh không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.
“Niếp Ngân, tôi nghĩ Tuyền đã quyết định rồi!”
Ý tứ của hắn cực kì rõ ràng, đó chính là đang hạ lệnh đuổi khách. Vừa rồi hắn cực kì nhẫn nại đứng ngoài cửa, nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của
Thượng Quan Tuyền với Niếp Ngân, Lãnh Thiên Dục dường như muốn phát điên lên!
Niếp Ngân sao lại không nghe ra hàm ý của Lãnh Thiên Dục chứ. Hắn nhẹ nhàng
buông Thượng Quan Tuyền ra, mỗi động tác đều tràn ngập sự thương tiếc và mến yêu.
“Tuyền, chăm sóc bản thân thật tốt, nếu không anh sẽ lo lắng đấy”.
“Vâng”. Thượng Quan Tuyền gật đầu, bàn tay vô thức nắm lấy một góc áo hắn, cô
cảm thấy như mình giống như đang bị người cha vứt bỏ.
Tuyền... Niếp Ngân gào hét trong lòng. Hắn cúi thấy người xuống, nhẹ nhàng hôn
lên trán cô. Nhắm mắt lại, hắn đè ép cảm giác đau đớn trong lòng xuống.
Sắc mặt Lãnh Thiên Dục đang đứng ở cửa đột nhiên trở nên rất khó coi, bàn tay nắm chặt lại...
Niếp Ngân nhìn Thượng Quan Tuyền lần nữa rồi đứng lên đi ra cửa. Khi đi tới
trước mặt Lãnh Thiên Dục, hắn bâng quơ nói một câu: “Chăm sóc tốt cho cô ấy”. Nói xong liền bước ra khỏi phòng.
“Niếp Ngân...”. Đúng lúc này, Thượng Quan Tuyền bỗng gọi hắn lại.
Niếp Ngân đột nhiên run lên, sau đó quay đầu lại...
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục cũng trở nên cực kì căng thẳng, hắn nhíu mày nhìn Thượng Quan Tuyền.
“Niếp Ngân, anh hãy nói cho em biết. Thật sự trước kia... em yêu anh sao?”.
Khúc mắc này vẫn quanh quẩn trong đầu cô. Cô mơ màng, cô sợ, cô không
biết người đàn ông quan trọng kia rốt cuộc là ai.
Niếp Ngân
đứng yêu, chỉ trong chớp mắt, ánh mắt hắn đầy phức tạp, nhưng cũng nhanh chóng chuyển thành sự kiên định và bi thương. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nói một từ...
“Không!”
Nói xong, hắn mở cửa ra, bóng dáng khuất dần.
Thượng Quan Tuyền ôm lấy chân, mái tóc đen dài như thác nước xõa xuống bờ vai
làm nổi bật dáng hình nhỏ xinh và bất lực của cô. Cô còn quá trẻ để có
thể hoàn toàn tiếp nhận chuyện mình sắp làm mẹ.