Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 9: Q.11 - Chương 9: SỰ TINH TẾ CỦA NGƯỜI ĐÀN ÔNG




Ăn xong bữa trưa do dì Trần chuẩn bị, Thượng Quan Tuyền đi dạo một vòng biệt thự, cuối cùng chán quá lại đi đến vườn hoa tử vi.

Cơn gió mát vẫn nhè nhẹ thổi qua, lãng mạn như tối qua vậy, cô lười biếng chớp chớp hàng lông mi dài, bước từng bước hưởng thụ mùi thơm ngát của hoa cỏ trong vườn.

Hình như vườn hoa hôm nay có điều gì khác so với hôm qua, nhưng cụ thể khác thế nào thì Thượng Quan Tuyền vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng khi cô đến gốc cây tử vi hôm qua thì lập tức ngẩn người ra, quả thực không dám tin vào thứ mình đang thấy trước mắt...

Ngay dưới gốc cây tối hôm qua cô đứng có một cái xích đu đang treo lơ lửng. Chiếc xe đu đung đưa nhẹ nhàng trong cơn gió hòa cùng với những đóa hoa tử vi đang lay động.

“Chiếc xích đu này...”.

Thượng Quan Tuyền từ từ lại gần, hơi thở càng dồn dập hơn, cô vươn tay ra nắm lấy sợi dây thừng.

Sao có thể chứ? Sao tự dưng lại xuất hiện một cái xích đu? Lại còn cực kì giống trong tưởng tượng của cô nữa....

Nghĩ tới đây, Thượng Quan Tuyền lập tức gọi người thợ làm vườn trong vườn hoa...

“Chú Phùng...”. Cô gọi người làm vườn đã làm việc lâu năm ở Lãnh gia.

“Cô Thượng Quan, có chuyện gì sao?”. Chú Phùng cười hề hề đi lại gần cô, giọng điệu đầy cung kính nhưng rõ ràng chú là một người cực kì rộng rãi và vui vẻ. Trong Lãnh gia, ngoài quản gia là dì Trần ra thì chú Phùng cũng là người rất được mọi người kính trọng.

Thượng Quan Tuyền không quen khi nghe người khác gọi mình như vậy, cô nhẹ nhàng cười nói: “Chú Phùng, từ sau chú đừng gọi cháu là “cô Thượng Quan” nữa, cháu không quen đâu”.

“Ôi, sao có thể không gọi thế chứ? Quy tắc của Lãnh gia là vậy mà, nếu cô Thượng Quan nghe không quen thì về sau tôi sẽ gọi là cô Tuyền vậy”.

Chú Phùng tuy là người vui vẻ nhưng cũng hết sức tuân thủ quy tắc, dù sao chú cũng chỉ là người làm, sao có thể phá vỡ quy định được chứ.

Thượng Quan Tuyền hơi mỉm cười, cô biết suy nghĩ trong lòng chú nên cũng không gượng ép. Cô nhẹ giọng nói: “Chú Phùng, sao lại có chiếc xích đu ở đây? Hôm qua cháu thấy không có mà”.

Chú Phùng nhìn chiếc xích đu, cười trả lời Thượng Quan Tuyền: “Chiếc xích đu này là đại thiếu gia tự mình làm từ lúc trời còn chưa sáng rõ cơ”.

“Gì ạ?”. Thượng Quan Tuyền cho rằng mình đang nghe lầm: “Chú Phùng, chú nói chiếc xích đu này là tự Dục làm sao?”

“Đúng thế, thật ra chúng tôi cũng quen rồi, bình thường đại thiếu gia vẫn tự mình làm mấy việc nặng, người làm chúng ta cũng không thấy kì lạ. Nhưng hôm nay thấy đại thiếu gia làm chiếc xích đu cho một cô gái thì thật sự là lần đầu tiên đó”.

Thượng Quan Tuyền đờ người ra, khuôn mặt đầy vẻ khó tin...

“Haha, cô Tuyền, tuy thời gian tôi làm cho Lãnh gia không lâu bằng dì Trần nhưng cũng gần mười năm rồi. Theo tôi biết thì đại thiếu gia từ trước đến giờ chưa bao giờ quan tâm đến một cô gái nào như vậy đâu. Tâm ý của đại thiếu gia với cô Tuyền, người sáng suốt là có thể nhìn ra ngay”.

Chú Phùng nhiệt tình nói thêm, trong giọng nói đầy sự tán thưởng và tôn kính.

“Là anh ấy... tự làm?”. Giọng điệu Thượng Quan Tuyền có chút nghẹn ngào.

Dần dần, cô lại hơi tự trách bản thân. Là một vị hôn thê mà Thượng Quan Tuyền hoàn toàn không biết gì về hắn, cũng không biết hắn có thói quen tự mình làm việc nặng, còn vì cô mà làm một chiếc xích đu...

Trong lòng Thượng Quan Tuyền dâng lên cảm giác cảm động...

“Đúng vậy! Sáng nay cũng nhiều người làm nhìn thấy mà! Đại thiếu gia sai người chuẩn bị mấy nguyên vật liệu rồi tự mình làm. Sau khi làm xong cậu ấy còn cẩn thận kiểm tra kỹ lại một lần nữa. Sau khi xác định nó cực kì bền chắc mới yên tâm. Nghe dì Trần nói đại thiếu gia làm cái này, đến bữa sáng cũng không ăn!”

Chú Phùng vừa nói vừa đung đưa chiếc xích đu!

Trong lòng Thượng Quan Tuyền đầy ngọt ngào...

Tối qua cô vô tình nhắc tới thôi mà hắn cũng quan tâm đến vậy!

Người đàn ông này!

Hai mắt Thượng Quan Tuyền hơi đỏ lên, trái tim như đang cuộn trào mãnh liệt.

Chỉ qua mấy ngày tiếp xúc, cô có thể thấy được sự kính sợ của mọi người với Lãnh Thiên Dục, dường như tất cả mọi người đều phải cúi đầu trước hắn. Nhưng cô thật không ngờ một “ngài lão đại” lạnh lùng như vậy lại có thể là một người đàn ông tinh tế như vậy.

Lúc này lòng cô như dâng lên từng đợt sóng, trong nháy mắt hóa thành một tình yêu nồng đậm, cam tâm tình nguyện...

Tình cảm con người thật là kì diệu. Chỉ vì một hành động nhỏ của đối phương cũng khiến cho cô cảm thấy rất vui thích.

Thượng Quan Tuyền mỉm cười, dù cô có mất trí nhớ thì lúc này cũng không còn thấy mờ mịt nữa.

“Đúng rồi, cô Tuyền, còn cái hồ nữa...”. Chú Phùng lập tức nhớ ra điều gì đó, vội vàng chỉ ngón tay về phía cái hồ hôm qua Thượng Quan Tuyền ngã xuống.

“Cái hồ nhân tạo?”

Thượng Quan Tuyền nhìn về phía chú Phùng chỉ, ngạc nhiên phát hiện ra cái hồ đã hoàn toàn không còn ở đó.

“Chú Phùng, sao lại thế? Cái hồ đâu?”

Chú Phùng cười nói: “Sáng sớm đại thiếu gia đã sai người lấp cái hồ đi. Chắc là vì hôm qua cô Tuyền rơi xuống nước, cậu ấy sợ lại xảy ra chuyện nguy hiểm gì nữa nên mới thế”.

Trái tim Thượng Quan Tuyền run rẩy, Lãnh Thiên Dục, hắn... thật sự quan tâm đến cô!

“Cô Tuyền, cô thử ngồi lên chiếc xích đu này đi”. Chú Phùng vui vẻ giục cô ngồi lên xích đu.

Cũng khó trách chú Phùng lại nhiệt tình như vậy, vì mấy năm qua cả biệt thự Lãnh gia đều như chìm trong sự nghiêm túc và tĩnh lặng, chưa bao giờ xuất hiện thứ này.

Thượng Quan Tuyền mỉm cười ngồi lên, hai tay bám chắc lấy sợi dây thừng. Bay lên rồi lại hạ xuống, thân hình mảnh khảnh khẽ đung đưa trong gió, cảm giác đầy ngọt ngào. Cô như bay lên tận trời cao, tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp vườn hoa tử vi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.