Rạng sáng ngày hôm
sau, khi những giọt sương còn đọng lại trên những đóa hoa còn chưa tan
đi, trong không khí dường như vẫn còn phảng phất hơi lạnh của màn đêm...
Sau khi để lại một tờ giấy nhắn, Thượng Quan Tuyền quyết định rời khỏi nơi
này. Về việc Bùi Tùng bị giết hại, Niếp Ngân không hề che giấu khi thừa
nhận rằng mình đã giết ông, nhưng xuất phát từ sự hiểu biết nhiều năm
qua của cô thì Thượng Quan Tuyền cảm thấy chuyện này vẫn còn rất kỳ lạ.
Trước mắt cô muốn đi tìm Vận Nhi. Trong lúc cô bị mất trí nhớ, cô phát hiện
ra Bùi Vận Nhi đã biết mọi chuyện liên quan đến cô. Nếu đã như vậy thì
cô ấy nhất định cũng biết chuyện Bùi Tùng bị giết hại như thế nào.
Cô vội vàng đi qua vườn hoa. Thật ra trước khi đi, ngoài việc để lại tờ
giấy nhắn cho Niếp Ngân thì cô còn gắn một thiết bị nghe trộm vào điện
thoại di động của anh ta nữa.
Thiết bị nghe trộm này là thiết bị công nghệ cao hàng đầu trên thế giới. Dù
máy móc có kiểm tra thế nào đi nữa thì cũng sẽ không thể phát hiện ra.
Tuy nhiên nó lại có nhược điểm là chỉ có thể nghe lén được nội dung của
một cuộc nói chuyện mà thôi. Sau khi cuộc gọi kết thúc thì thiết bị này
cũng trở nên vô dụng. Nhưng xét về tính năng an toàn thì tuyệt đối tin
tưởng được.
Bởi vậy Thượng Quan Tuyền chỉ có thể đánh cược
một lần. Cô hy vọng cuộc nói chuyện điện thoại của Niếp Ngân sẽ cung cấp manh mối cho cô!
Cô cũng tin rằng Niếp Ngân tin tưởng cô, anh ta tuyệt đối sẽ không nghi ngờ cô nói ra bí mật của tổ chức.
Niếp Ngân, xin lỗi, em không cố ý muốn phản bội anh. Nhưng em thật sự không muốn Lãnh Thiên Dục phải gặp nguy hiểm.
Cô bất giác đưa tay vỗ nhẹ lên bụng. Cô biết Lãnh Thiên Dục sẽ sớm phát
hiện ra mọi chuyện, vậy nên cô càng phải nắm chắc thời gian.
Khi Thượng Quan Tuyền sắp đi ra khỏi vườn hoa thì lại phát hiện có một
người đang chăm vườn ở gần đó, xem ra người này còn dậy sớm hơn cả cô.
Cô thấy hơi ngạc nhiên liền nhìn lại, vừa định rời đi thì lập tức nhớ ra...
Người chăm vườn này họ Hoàng, ông ta là người chăm sóc cây cho biệt thự. Nếu
cô nhớ không nhầm thì từ khi cô đi theo Niếp Ngân, ông ta đã đến làm
việc cho biệt thự rồi. Tuy ông là người ít nói nhưng Thượng Quan Tuyền
vẫn có chút ấn tượng với ông ta.
Nếu những điều Niếp Ngân nói là sự thật thì năm Bùi Tùng chết, Niếp Ngân vẫn ở trong biệt thự này,
vậy có thể ông ta sẽ biết một chút chuyện gì đó cũng nên!
- Bác Hoàng, cháu muốn hỏi bác chút chuyện! – Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng hỏi.
Người tên Hoàng đang cắt tỉa cây cối liền ngẩng đầu lên. Khi thấy người tới,
ông lập tức đứng dậy rồi nói: “À... là Thượng Quan tiểu thư đúng không?
Lâu rồi tôi không thấy cô!”
Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền mỉm cười: “Bác Hoàng, bác là người làm việc lâu năm ở đây, cháu muốn hỏi bác một việc!”
- Haha!
Bác Hoàng cũng cười, tuy bình thường ông ít nói nhưng trước sự khiêm tốn và nhã nhặn của Thượng Quan Tuyền, ông cực kì cảm động, vì thế sảng khoái
nói:
- Thượng Quan tiểu thư muốn biết chuyện gì? Chỉ cần bác Hoàng biết thì nhất định sẽ nói cho Thượng Quan tiểu thư!
Thượng Quan Tuyền nghe vậy cảm thấy rất vui. Cô đưa ra một tấm ảnh chụp của Bùi Tùng mà cô vẫn mang theo bên người.
- Bác Hoàng, bác xem xem, bác có chút ấn tượng nào về người này không? – Cô đưa ảnh chụp cho bác Hoàng xem.
Bác Hoàng cầm bức ảnh, hàng lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ. Không bao
lâu sau, ánh mắt ông lóe sáng, chỉ vào bức ảnh rồi nói:
- Người này tôi đã từng thấy rồi, nhưng mà từ nhiều năm về trước cơ, khi ấy cô vẫn còn là một cô bé!
Trái tim Thượng Quan Tuyền nhói lên, cô lo lắng hỏi: “Bác Hoàng, bác khẳng
định đã từng nhìn thấy người này sao? Nhất định không nhớ lầm chứ?”
Bác Hoàng nở nụ cười kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, người này để lại ấn tượng rất sâu với tôi. Tuy tôi không biết người này là ai nhưng nhìn bức ảnh
thì tôi có thể nhớ ra được!”
- Tại sao người này lại có ấn tượng với bác thế? – Thượng Quan Tuyền thân thiết hỏi.
Trong lòng cô đang không ngừng lo lắng... thì ra cha nuôi cô thật sự đã từng tới đây tìm cô.
Bác Hoàng như chìm trong dòng suy tư, sau đó khẽ lên tiếng: “Tôi vẫn còn
nhớ rõ chuyện năm đó! Khi đó cô khoảng tầm mười tuổi thôi, người trong
bức ảnh này đã đến biệt thự tìm Niếp tiên sinh hai lần liền, dường như
có chuyện quan trọng gì đó!”
- Đến biệt thự hai lần? – Thượng Quan Tuyền kinh ngạc hỏi.
- Đúng, tôi vẫn nhớ rõ lúc ấy Niếp tiên sinh vừa mới quay về biệt thự
thôi, hôm đó hoa Mạn Đà La trong vườn đang nở rất đẹp! – Nét mặt bác
Hoàng đầy khẳng định.
- Vậy bác có nghe thấy hai người họ nói gì với nhau không? Hoặc là bác có nhìn thấy gì không? – Thượng Quan Tuyền khẩn trương hỏi bác Hoàng.
Bác Hoàng lắc đầu: “Hai người nói chuyện gì làm sao mà tôi biết được. Nhưng tôi nhớ rõ lần đầu tiên người đó đến thì nét mặt vẫn tươi cười. Nhưng
ngày hôm sau đến thì tôi thấy Niếp tiên sinh tự mình đưa người này ra
ngoài. Sau đó vẻ mặt của người này cực kì khó chịu, giống như đang tức
giận, thậm chí còn uy hiếp Niếp tiên sinh nữa!”
- Cái gì? Uy hiếp Niếp tiên sinh ư? Bác Hoàng, chắc bác nghe nhầm rồi!
Thượng Quan Tuyền hoàn toàn chấn động... Sao có thể chứ? Cha nuôi của cô là
người hiền hậu, nếu ông đã biết thân phận thật sự của Niếp Ngân thì làm
sao có thể uy hiếp anh ta được? Cha nuôi tuyệt đối không phải là người
như thế!
- Ôi, Thượng Quan tiểu thư à, đừng thấy tôi già rồi
mà nghi ngờ nhé, trí nhớ của tôi vẫn còn tốt lắm đấy. Người kia còn dám
nói với Niếp tiên sinh cái gì mà ‘Nếu không làm theo lời tôi thì tôi
nhất định sẽ không cho cậu sống yên ổn’ nữa đó! – Bác Hoàng rõ ràng thấy bất mãn khi Thượng Quan Tuyền tỏ ra đang nghi ngờ trí nhớ của mình.
- Vậy Niếp tiên sinh nghe xong thì có phản ứng thế nào? – Thượng Quan Tuyền vội vàng hỏi.
- Ừm...
Bác Hoàng cẩn thận nhớ lại, sau đó nói: “Tôi nhớ Niếp tiên sinh có nói là
‘Ngày mai trước lúc mặt trời lặn tôi sẽ trả lời rõ ràng’. Người kia sau
khi nghe xong thì không biết nói câu gì đó. Tôi chỉ nghe thấy một người
đàn ông đứng cạnh Niếp tiên sinh không kiên nhẫn hét lên ‘Người giống
như anh nên sớm đi gặp Diêm Vương đi’ cái gì gì đó. Anh ta còn chưa nói
xong thì Niếp tiên sinh đã ngăn lại rồi!”
Thượng Quan Tuyền kinh ngạc, cô nhạy bén nắm được manh mối trong lời bác Hoàng nói, liền vội
vàng hỏi: “Bác Hoàng, bác có biết người đàn ông đứng cạnh Niếp tiên sinh lúc đó là ai không? Trước đó hay sau này bác có từng thấy người đó
không?”
Bác Hoàng nhíu mày lại như đang cố nhớ lại, lát sau, bác đáp lại đầy khẳng
định: “Không có, từ sau lần đó thì tôi không hề gặp lại người này. Anh
ta có gương mặt cực kì mạnh mẽ, nhưng dường như có quan hệ rất tốt với
Niếp tiên sinh”.
- Bác Hoàng, sao bác lại nói vậy? – Thượng Quan Tuyền thấy rất kì lạ.
Bác Hoàng cười nói: “Thật ra với thân phận và địa vị của Niếp tiên sinh thì người bình thường đâu dám ở trước mặt ngài ấy nói chen ngang hay nói
lớn tiếng đâu. Nhưng người đàn ông kia lại ở ngay trước mặt Niếp tiên
sinh mà trách cứ người đàn ông trong ảnh, mà Niếp tiên sinh thì lại
không hề tức giận, điều đó cho thấy quan hệ của hai người họ rất tốt!”
Thượng Quan Tuyền đăm chiêu, gật gật đầu, bác Hoàng phân tích khá có lý. Nghĩ
tới đây, cô lại hỏi: “Bác Hoàng, bác có nhớ diện mạo của người đàn ông
kia không?”
Bác Hoàng suy nghĩ một lúc, ánh mắt hơi mờ mịt: “Cũng không hẳn là nhớ rõ,
chỉ là mơ hồ có chút ấn tượng. Người đàn ông đó về tuổi tác hay thân
phận có vẻ tương đương Niếp tiên sinh! Tôi chỉ có thể nhớ ra vậy thôi!”
Thượng Quan Tuyền nhíu chặt mày lại, người đàn ông kia rốt cuộc là ai?
Qua cuộc nói chuyện với bác Hoàng, Thượng Quan Tuyền có thể khẳng định Niếp Ngân đã nói dối cô. Nếu thật sự Niếp Ngân giết cha nuôi thì lúc cha
nuôi tới biệt thự, Niếp Ngân hoàn toàn có thể giết ngay lúc đó, tại sao
lại nói “Ngày mai trước lúc mặt trời lặn tôi sẽ trả lời” làm gì?
Với tính cách của Niếp Ngân mà nói thì nếu anh ta đã hứa hẹn như vậy thì
nhất định sẽ thực hiện, càng không vì thuận miệng mà đồng ý với cha
nuôi, đó không phải là tác phong của Niếp Ngân!
Vậy nếu không phải là Niếp Ngân thì người giết cha nuôi là ai? Còn nữa, tại sao Niếp Ngân lại muốn tự nhận tội về phía mình?
Trừ khi... anh ta đang che giấu cho một người khác, bảo vệ hung thủ đã giết chết cha nuôi!
Nghĩ tới đây, bên tai Thượng Quan Tuyền lại vang lên câu nói của bác
Hoàng... “Tôi thấy một người đàn ông đứng bên cạnh Niếp tiên sinh không
kiên nhẫn được hô lớn tiếng ‘Người như anh nên sớm đi gặp Diêm Vương
đi’...”.
Trong lòng cô dâng lên cảm giác là lạ... cha nuôi và người đàn ông này quen biết nhau?
Nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cô khó có thể tra ra được người đàn ông năm đó đứng cạnh Niếp Ngân là ai?
Dựa theo lời phân tích của bác Hoàng và những suy đoán trong đầu mình,
Thượng Quan Tuyền không dám đưa ra kết luận rốt cuộc chuyện là như thế
nào.
Nhưng dù thế nào thì cô cũng nhất định phải điều tra ra nguyên nhân cái chết của Bùi Tùng!
*****
Khi Bùi Vận Nhi mở cửa liền thấy Thượng Quan Tuyền đứng ở ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy vui mừng!
- Tiểu Tuyền? Sao lại là cậu?
Cô vừa nói vừa kéo Thượng Quan Tuyền ngồi xuống sofa trong phòng khách:
“Cậu biết không, Lãnh tiên sinh tìm cậu muốn phát điên lên rồi, đã phái
rất nhiều người đấy!”
Ánh mắt Thượng Quan Tuyền ánh lên tia
không đành lòng, cô nhẹ giọng nói: “Hôm qua tớ chỉ muốn xuống tầng hít
thở không khí, nhưng không ngờ lại bị lạc đường. Hôm nay dựa theo trí
nhớ tớ mới tìm được đến đấy”.
- Cái gì? Nói vậy là cả đêm qua cậu không ngủ à? – Bùi Vận Nhi đau lòng nhìn Thượng Quan Tuyền, giọng
điệu vừa lo lắng vừa sợ hãi.
- Tớ có ngốc như vậy đâu, trên
người tớ cũng không phải không có tiền, tớ ngủ lại một đêm ở khách sạn! – Thượng Quan Tuyền vỗ tay Bùi Vận Nhi trấn an.
Sau khi khôi phục lại trí nhớ, chuyện duy nhất khiến cô cảm thấy vui mừng
là cô đã nhớ rõ tình bạn thân thiết giữa mình và Vận Nhi. Tuy Thượng
Quan Tuyền cực kì áy náy nhưng chính vì sự tồn tại của cô mà cha nuôi
mới mất mạng.
- À... đúng rồi, tớ gọi điện cho anh Thiên Hi
đây, nếu không bây giờ mọi người sẽ vẫn lo lắng! – Bùi Vận Nhi nói xong
liền đứng dậy.
- Vận Nhi...
Thượng Quan Tuyền yếu ớt giữ lấy tay Bùi Vận Nhi, cười nói: “Tớ đói quá... cậu làm chút gì cho tớ ăn trước được không. À, tớ rất muốn nếm món canh cậu nấu đấy!”
- Được rồi, được rồi, tớ nấu cho cậu, ai bảo cậu là bạn tốt nhất của tớ chứ!
Bùi Vận Nhi cũng mỉm cười, sau đó vỗ nhẹ vào bụng Thượng Quan Tuyền: “Cho
dù không nể mặt cậu thì vẫn còn đứa bé này chứ! Chờ tớ nhé!”
Nói xong, Bùi Vận Nhi bảo người làm gọi điện thoại, còn cô thì tự mình xuống bếp nấu ăn.
Nụ cười bên môi Thượng Quan Tuyền dần tắt đi. Ngay sau đó, cô nhanh chóng chạy về phía thư phòng của Lãnh Thiên Hi...
Thư phòng cực kì yên tĩnh. Thượng Quan Tuyền cẩn thận đóng cửa lại, nhìn
xung quanh bốn phía rồi đi về phía chiếc sofa ở góc tường. Cô nhẹ nhàng
đẩy chiếc sofa ra, khi thấy con chip vẫn ở nguyên vị trí cũ, chưa ai
phát hiện ra thì liền thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra để con chip ở đây là an toàn nhất!
Kéo sofa lại vị trí cũ, Thượng Quan Tuyền vừa định rời đi thì vành tai cô
hơi giật giật, máy báo nghe trộm đã truyền tín hiệu... Nói cách khác,
Niếp Ngân đã gọi điện thoại!
- Giáo phụ, tôi đã nói là tạm dừng nhiệm vụ rồi, tại sao ông còn truy đuổi Thượng Quan Tuyền?
- Niếp tiên sinh, tôi không hiểu anh đang nói gì. Nhưng tôi nói lại cho
anh biết, con chip đối với tôi không phải là quan trọng nhất, Lãnh Thiên Dục đã giết con trai tôi, so với con chip thì tôi muốn tính mạng của
Lãnh Thiên Dục hơn.
- Đó là ân oán giữa ông và Lãnh Thiên
Dục, tôi không có hứng thú muốn biết. Nhắc nhở ông một câu, đừng có động vào Thượng Quan Tuyền, nếu không tôi sẽ không để yên đâu.
- Niếp tiên sinh, anh làm vậy là quá không lý trí rồi, nếu cả đời cô ta không khôi phục lại trí nhớ...
- Tôi sẽ bỏ nhiệm vụ này. Tôi nói rồi đấy, hy vọng ngài giáo phụ nhớ kỹ cho!
Cuộc nói chuyện của hai người đến đây là im bặt, còn Thượng Quan Tuyền thì vô lực ngồi sững sờ trên sofa...
Niếp Ngân vì cô mà hủy bỏ nhiệm vụ con chip?
Sao có thể chứ?
Thượng Quan Tuyền cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng... Cuộc đối thoại vừa
rồi vẫn như vang vọng bên tai cô, quả nhiên kẻ ở đằng sau muốn đoạt được con chip chính là người mà Niếp Ngân gọi là “giáo phụ”, mà người này
hiển nhiên là giáo phụ Nhân Cách!
Đang sững sờ thì Thượng Quan Tuyền nghe thấy tiếng gọi đâu đó của Bùi Vận Nhi, cô liền nhanh chóng ra khỏi thư phòng...
- Tiểu Tuyền, cậu làm tớ sợ muốn chết, cứ tưởng cậu lại đi đâu mất rồi.
Lại đây... – Bùi Vận Nhi khẩn trương kéo tay Thượng Quan Tuyền, dẫn cô
vào nhà ăn.
- Lại đây nếm thử đi, đều là những món ăn cậu rất thích đấy! – Bùi Vận Nhi cẩn thận múc một bát canh cho Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền nhìn bát canh tỏa ra mùi thơm, hương thơm nồng đậm len lỏi khắp cơ thể cô khiến cô rất cảm động...
- Vận Nhi... – Cô đặt bát canh xuống, ngẩng đầu lên, đầu mũi hơi cay cay...
- Sao thế? Canh không ngon à? – Bùi Vận Nhi thân thiết hỏi han.
Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng lắc đầu, mở miệng nói: “Vận Nhi, thật ra từ trước
lúc tớ mất trí nhớ, cậu đã biết thân phận của tớ rồi đúng không, nhưng
vì không muốn tớ lo lắng nên cậu mới không nói gì!”
Mỗi khi
nhớ tới những điều này, trái tim cô như đau thắt lại. Nhất định là Vận
Nhi đã phải chịu đựng rất nhiều sự sợ hãi, nếu Vận Nhi đã sớm biết thân
phận của cô, vậy thì nhất định cũng biết về cái chết của cha nuôi...
Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng cười, giọng nói hơn nghẹn ngào...
- Ngốc ạ, thật ra cậu mới là người phải chịu nhiều áp lực. Trước kia mỗi
lần ở trước mặt tớ, cậu đều miễn cưỡng ra vẻ vui vẻ. Tớ biết cậu không
vui, nhưng lại không biết làm thế nào để giúp cậu, vì tớ... cái gì cũng
không...
- Không, Vận Nhi, cậu đã giúp tớ rất nhiều, cám ơn cậu! – Thượng Quan
Tuyền rưng rưng nước mắt, nhẹ nhàng ôm lấy Bùi Vận Nhi, cảm động đến mức cô không biết phải nói gì.
- Ngốc quá, chúng ta là bạn tốt
nhất của nhau mà, sao lại nói cám ơn gì chứ! – Bùi Vận Nhi hờn dỗi, đưa
tay vỗ nhẹ lên lưng cô, nhẹ giọng nói – Thật ra cậu quên đi mọi chuyện
cũng tốt, chỉ cần cậu được hạnh phúc là tớ vui rồi!
Giọng nói của Bùi Vận Nhi cực kì nhẹ nhàng, như đang thì thầm...
Vận Nhi... xin lỗi cậu... Thượng Quan Tuyền thầm ghi nhớ những lời Vận Nhi
nói, nước mắt cũng chảy xuống, nhỏ từng giọt xuống sofa, nở ra thành đóa hoa mỹ lệ...
Vì Vận Nhi, cô nhất định phải tra ra nguyên
nhân cái chết của cha nuôi. Cô thấy rất có lỗi với Vận Nhi, cô không thể cứ làm như không biết chuyện gì cả được. Chỉ cần có thể tra ra chân
tướng sự việc, cô tình nguyện giấu diếm mọi người, kể cả người cô yêu
thương nhất...
Thượng Quan Tuyền mất tích khiến Lãnh Thiên Dục như phát điên, lần này hắn phóng xe với tốc độ cực kì nhanh!
Thượng Quan Tuyền còn chưa uống xong bát canh thì đã nghe thấy giọng nói trầm
thấp đầy lo lắng của đàn ông vang lên từ phòng khách...
- Tuyền, Tuyền...
Khi thân hình cao lớn của Lãnh Thiên Dục xuất hiện ở phòng khách, Thượng
Quan Tuyền như một con bươm bướm bổ nhào vào lòng hắn...
- Dục... – Cô cố gắng khiến mình giống như lúc mất trí nhớ.
- Tuyền, rốt cuộc hôm qua em ở đâu? Em có biết khi phát hiện em tự dưng
biến mất, anh lo lắng đến mức nào không? – Lãnh Thiên Dục ôm chặt lấy
cô, dường như là đang ôm thứ quý báu nhất trên thế giới này, sợ buông
tay ra nó sẽ biến mất.
- Không, em sẽ không đi lung tung nữa đâu! – Thượng Quan Tuyền vừa như đang hứa lại vừa như đang làm nũng.
Lãnh Thiên Dục hơi thả lỏng vòng tay ra, khuôn mặt anh tuấn đầy tình cảm tha thiết, hắn hỏi: “Rốt cuộc hôm qua đã có chuyện gì xảy ra? Buổi tối em ở đâu?”
- Dục... – Thượng Quan Tuyền nũng nịu ngắt lời Lãnh
Thiên Dục, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đáng thương và tội nghiệp – Em mệt
quá, em muốn về nhà nghỉ ngơi!
Nói xong, cô cố ý dựa cả người vào Lãnh Thiên Dục như đang rất mệt mỏi.
Thật ra cô không cần phải giả vờ nhiều lắm vì bản thân cô đúng là đã mệt rồi...
- Được, được, chúng ta lập tức về nhà! – Lãnh Thiên
Dục thấy bộ dạng vô lực của Thượng Quan Tuyền, trái tim đầy đau xót,
giọng nói cũng đầy yêu thương và đau lòng, không định hỏi rõ chuyện tối
qua nữa.
Hắn không nói gì thêm, ôm Thượng Quan Tuyền nhẹ như lông vũ vào xe.
Lãnh Thiên Hi ở phía sau thấy vậy, khuôn mặt khẩn trương cũng chậm rãi thả lỏng...
Lôi tạm thời đảm nhận vị trí tài xế của Lãnh Thiên Dục, khi thấy hắn ôm
Thượng Quan Tuyền đi tới, sắc mặt thoáng thay đổi, lập tức nhanh chóng
mở cửa xe.
- Về biệt thự Lãnh gia! – Lãnh Thiên Dục để Thượng Quan Tuyền nằm úp sấp mặt vào ngực mình rồi ra lệnh cho Lôi.
- Vâng, Lãnh tiên sinh!
Thượng Quan Tuyền chậm rãi mở mắt, nhìn Lãnh Thiên Dục, trái tim như có dòng
nước ấm chảy qua. Cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn, lắng nghe
tiếng tim đập trầm ổn và mạnh mẽ của hắn, cảm thấy cực kì an toàn.
Dường như cảm nhận được tâm trạng của cô, bàn tay đặt trên eo cô cũng siết lại...
- Tuyền, hứa với anh, từ sau không được tự dưng biến mất nữa! – Lãnh
Thiên Dục thấp giọng lên tiếng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa như đang
khẩn cầu.
- Ừm! – Thượng Quan Tuyền khẽ lên tiếng... Nếu có
thể thì cô không muốn rời khỏi vòng ôm ấp áp này. Người đàn ông này tuy
lạnh lẽo nhưng lại khiến cô không cách nào không yêu...
- Ngoan... – Lãnh Thiên Dục khẽ hôn lên đầu cô. Cô gái trong lòng như
đường ngọt làm tan chảy trái tim hắn, chỉ cần nhìn cô là hắn cảm thấy
mình như đang có cảm thế giới trong tay...