Kiều Na nhớ rõ, từng có một tiếp viên quán rượu nói một câu như thế này: Thế gian này, không phải anh dày vò tôi, thì chính là tôi dày vò anh. Nếu không muốn bị dày vò, vậy thì nhanh chóng đi dày vò người khác đi.
Thế bây giờ cô tính sao đây? Lấy lời nói của Chu Hiểu Đồng chính là: Cùng dày vò nhau đi!
Thật sự là “một bước sa chân cả đời ôm hận” mà, sao cô lại dính dáng vào Phương Thiệu Hoa làm chi vậy, vậy mà còn có thêm một đứa con nữa chứ
Còn Phương Thiệu Hoa thì dây dưa không ngớt với cô. Mà hắn lại cực kỳ suôn sẻ, luôn hưởng thụ sự cúi đầu nghe theo của phụ nữ xung quanh, đột nhiên xuất hiện một “ngoại tộc”, vì thế khiến hắn nổi lên dục vọng chinh phục.
Đàn ông yêu chính là nhờ vào dục vọng chinh phục, càng làm cho bọn họ ghen tị lại càng dễ dàng yêu. Thế nhưng đây là tình yêu sao? Sau khi chinh phục được rồi thì sao đây? Thì cũng chỉ là vứt bỏ mà thôi!
Chuyện đó, cô càng rõ ràng hơn so với bất kỳ ai khác.
Kiều Na cười cười, đem sự chú ý của mình kéo về xấp hồ sơ trước mặt, ký tên của mình lên trên. Trên đời này, người cô có thể dựa vào chỉ có thể là chính mình.
Giữa trưa, cô có hẹn ăn cơm cùng Phương Thiệu Hoa, có thể nhìn ra Phương Thiệu Hoa rất để ý đến đứa bé này. Một ngày ba bữa cùng với thời gian nghỉ ngơi của cô, hắn đều nhúng tay vào. Thế nhưng hắn cũng chỉ là vì con của mình mà thôi.
Kiều Na nghĩ, cuối cùng cũng không thay quần áo, đi thẳng đến nhà hàng. Phương Thiệu Hoa cũng vừa tan sở, trực tiếp gọi đầu bếp nấu các món dinh dưỡng. Cô mới vừa ngồi xuống đã có một ly sữa đưa ra.
Kiều Na nhìn ly sữa trước mặt, lại nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh của Phương Thiệu Hoa. Cô tiếp nhận, miệng nho nhỏ mím lại, cô thật sự không thích mùi vị của sữa, chỉ cần uống một chút đã muốn nôn ra.
“Sao vậy?” Phương Thiệu Hoa thấy bộ dạng buồn nôn của cô, lập tức đi qua vỗ nhẹ lưng của cô.
Động tác như vậy chỉ là theo bản năng, nhưng Kiều Na lại không có thói quen. Cô né tránh, trong ấn tượng của mình chưa từng có người nào đối xử với cô như vậy, ngay cả cái người làm mẹ kia cũng chưa từng vỗ lưng cô như thế, trấn an cô như thế. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô cũng chỉ có một mình.
Thấy Kiều Na thất thần, Phương Thiệu Hoa nghĩ cô khó chịu liền gọi nhân viên đưa một ly nước chanh đến “Khó chịu lắm sao? Uống một chút nước chanh xem có tốt hơn không?”
Kiều Na hớp một ngụm, ngăn cảm giác cồn cào trong bụng, sau đó lắc lắc đầu nói: “Cám ơn Phương thiếu”
Danh xưng “Phương thiếu” này không ít người đã gọi, Phương Thiệu Hoa cũng thành thói quen. Thế nhưng giờ này khắc này lại làm cho có chút không thích, cũng không hiểu lý do vì sao.
Một bữa cơm cũng không quá thân mật, hai người cũng ít nói, chỉ ngẫu nhiên trao đổi một hai ánh mắt. Ăn cơm xong, Kiều Na đi vào toilet.
Vừa ra, chợt nghe có người kêu tên của cô: “Kiều Na?”
Kiều Na quay đầu lại, nhìn thấy người nọ liền nhíu mày: “Chung Kình”
Đúng vậy, người đàn ông cao 1m80 mặc âu phục, cổ tay áo đính ngọc tinh xảo trước mặt này gọi là Chung Kình, cha hắn ta là thị trưởng thành phố S, cũng được coi là một tên “con ông cháu cha”. Chưa kết, hắn ta từng là bạn trai của Kiều Na.
Chung Kình nhìn thấy Kiều Na, trong mắt không che dấu được vui mừng cùng kích động. Hắn ta lập tức đi tới, muốn bắt lấy cánh tay cô “Kiều Na, đã hơn nửa năm không gặp rồi, em sống có ổn không?”
Kiều Na lễ phép thu tay về, giữ một khoảng cách với hắn ta, đáp: “Tôi rất khỏe, cám ơn anh Chung quan tâm. Tôi còn có việc, đi trước nhé!”
Thấy Kiều Na muốn đi, Chung Kình lập tức đuổi theo ngăn cản cô “Kiều Na, em khoan đi đã, chúng ta nói chuyện một chút đi. Anh còn thích em, dù sao chúng ta cũng quen biết nhau lâu như vậy, chẳng lẽ em không có một chút cảm tình với anh sao?”
Kiều Na ngẩng đầu nhìn Chung Kình, khẽ cười nói: “Anh Chung này, tôi nhớ hình như anh còn một vị hôn thê chưa vào cửa nhỉ? Sao vậy? Chẳng lẽ anh còn muốn thu tôi làm bà hai sao? Trước hết phải được sự đồng ý của cha anh, sau đó là trưng cầu ý kiến của vợ sắp cưới của anh, nếu được thì chúng ta hãy bàn tiếp, anh cảm thấy thế nào?”
Lúc trước Chung Kình theo đuổi Kiều Na cũng phải một năm. Thật ra Kiều Na đối với loại con nhà thế gia này cũng không phải là yêu thích gì, những loại người này luôn bị gia tộc trói buộc, hơn nữa bọn hắn luôn đa tình, không một kẻ đáng tin.
Sau khi Chung Kình liên tục 365 ngày tấn công không chút gián đoạn, Kiều Na đã mềm lòng. Cô nghĩ rằng mình sẽ gặp một người không giống như vậy, không ngờ, cuối cùng hắn cũng phải đi kết hôn với người khác. Một khi đã như vậy thì còn có cái gì đâu, nên hay không nên gì cũng phải chấm dứt tất cả, không phải sao?
Chung Kình ngượng nghịu, Kiều Na nhân cơ hội xoay người nhưng Chung Kình lại nhanh chân ôm lấy cô, nói: “Kiều Na, em đừng ép anh. Em cũng biết đó đều là anh không nguyện ý, anh yêu em, người anh yêu chính là em mà”
“Chung Kình, mau buông ra!” Kiều Na vừa định đẩy hắn ra, bỗng nhiên một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo Kiều Na từ phía sau, sau đó một cước đá văng Chung Kình.
Chung Kình cũng bị chọc giận, quát: “Anh làm cái gì đấy?”
Phương Thiệu Hoa liếc hắn ta bằng đôi mắt sắc lạnh, sau đó ôm lấy eo Kiều Na rời đi. Chung Kình hô to ở phía sau, Phương Thiệu Hoa cũng không thèm để ý, chỉ biết nhét Kiều Na vào trong xe rồi nghênh ngang lái đi.
Cách nhà hàng một đoạn, Phương Thiệu Hoa đột ngột phanh xe lại, sắc mặt lạnh tay nắm chặt lấy tay Kiều Na, hỏi “Cô có quan hệ gì với tên họ Chung đó?”
Kiều Na bị nắm, hơi nhíu đôi mày xinh đẹp. Cô nhếch mày, đáp: “Sao? Phương thiếu là ghen tị à?” Mười phần rõ ràng là một con hồ ly giảo hoạt.
Phương Thiệu Hoa giận dữ hét: “Đừng quên, trong bụng cô còn đang mang thai con của tôi!”
Làm sao cô lại luôn mang bộ dạng cái gì cũng đều không để ý này chứ? Rõ ràng đang mang thai con của hắn mà còn cả ngày dây dưa với những tên đàn ông khác. Rốt cuộc cô có biết hổ thẹn hay không?
Kiều Na khẽ cười, nói: “Phương thiếu có thể ra ngoài tìm hồng nhan tri kỷ nhiều như nước chảy của mình, mà tôi thì không thể gặp lại bạn trai cũ sao? Hơn nữa, Phương thiếu đừng quên, chúng ta chỉ làm một cuộc giao dịch mà thôi, ngoại trừ đứa bé này, chúng ta cũng không có một chút quan hệ nào cả”
Phương Thiệu Hoa tức giận đến ong ong đầu, quả thật muốn xé nát khuôn mặt tươi cười của cô. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Kiều Na! Rốt cuộc cô có bao nhiêu tên đàn ông bên người vậy hả?”
Kiều Na nói một cách châm chọc: “Vậy thì Phương thiếu, anh có thể nói cho tôi biết anh có tất cả bao nhiêu tình nhân không?”
Cô không hiểu, tại sao đàn ông luôn tự đại như vậy, yêu cầu phụ nữ phải bảo vệ sự thuần khiết mà bản thân lại ra ngoài ăn chơi đàn đúm, còn cho rằng đây là chuyện dương nhiên.
“Chúng ta chỉ có một mối quan hệ duy trì trên giao dịch, mong Phương thiếu đừng có hỏi đến chuyện riêng của tôi. Giống như, anh có bất kỳ tình nhân nào ở bên ngoài, tôi cũng sẽ không hỏi đến. Phương thiếu, anh nghĩ như thế nào?” Kiều Na hừ một tiếng, kéo lấy cà vạt của hắn.
Trong mắt của Phương Thiệu Hoa xuất hiện ánh lửa, khóe môi trào phúng “Được! Kiều Na! Rất tốt!”