Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 136: Q.2 - Chương 136: Dường như đã mấy kiếp




Tin tức đính hôn của nghệ nhân vừa nhận giải thưởng danh giá Evelyn cùng nhà giám định nghệ thuật nổi tiếng thế giới Ethan Fong nhanh chóng chiếm trọn trang đầu của các tờ báo.

Nhất thời, dường như cả nước đều bàn tán xôn xao về tin tức chấn động này.

Về hoàn cảnh gia đình của vị tiểu thư Evelyn kia, về thân phận đặc biệt “Phong thiếu” của Ethan Fong, về câu chuyện xưa của hai bọn họ.

Tần Nghị Hằng nhìn tờ báo trong tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng. Hắn vo tròn tờ báo ném vào sọt rác, sau đó cầm chai rượu đi ra ngoài.

Bà Tần kêu gào phía sau: “Nghị Hằng, con đừng như vậy nữa được không? Mẹ xin con, con đừng uống rượu nữa, mẹ rất đau lòng…”

Tần Nghị Hằng quay đầu nhìn người mẹ vốn ung dung quý phái của mình, nhếch khóe miệng, lại thất tha thất thểu đi ra khỏi căn nhà lạnh lẽo này.

Cô ấy sắp kết hôn, kết hôn cùng người đàn ông cô ấy yêu. Hắn muốn chết, một mình, có lẽ chết trên giường, hoặc chết trong đống rác cũng được. Ha ha ha, cuộc đời của Tần Nghị Hằng hắn quả thật như một câu chuyện cười.

Chai rượu có nồng độ cồn cực cao bị dốc vào cuống họng, hai mắt hắn đỏ ngầu.

“Nghị Hằng” Một thanh âm quen thuộc truyền đến từ phía sau.

Khoảnh khắc Tần Nghị Hằng quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt giả “Tô Mộc Vũ” thì một khúc gậy đã đánh lên gáy hắn.

Tô Mộc Tình ném cây gậy, ôm lấy Tần Nghị Hằng đang ngất xỉu vào trong xe.

Đặt Tần Nghị Hằng nằm bên ghế lái phụ, Tô Mộc Tình lái xe, tươi cười trên mặt vặn vẹo: Nghị Hằng, anh chờ một chút, vài ngày nữa em sẽ cho anh một gia đình, có em, có anh, còn có…

Bảo bối của chúng ta.

____________________

Phong gia.

La Vân mặc một chiếc sườn xám thêu hoa, cầm tờ báo trong tay đưa đến trước mặt Phong Triệu, nói: “Phong đại thiếu không thèm nói một tiếng với chúng ta đã muốn cùng ả đàn bà kia kết hôn, đây quả thật không coi anh ra gì mà”

Bàn tay Phong Triệu không ngừng ký tên mình lên xấp giấy tờ.

Ánh mắt dài nhỏ của La Vân híp lại, cánh tay trắng như tuyết tựa vào trên người Phong Triệu, cố ý đưa tờ báo đến trước mặt ông ta “Triệu, anh đọc đi”

Bút máy trong tay Phong Triệu dừng lại, đôi mắt lợi hại nhìn lướt qua tờ báo rồi ngẩng đầu nhìn La Vân “Một nửa Phong gia này đều là của cô rồi, cô còn muốn gì nữa?”

Sắc mặt La Vân trắng nhợt, không nghĩ ông ta sẽ nói như vậy liền nhất thời luống cuống: “Triệu…”

Phong Triệu cầm lấy tờ báo nhưng không xem mà nói với bà ta “Đi ra ngoài, tôi đang làm việc”

Thanh âm của Phong Triệu rất nặng, rất có uy nghiêm. La Vân giựt lấy tờ báo, một câu cũng không dám nói liền phẫn nộ đi ra ngoài.

Lúc cửa gần được đóng lại, thanh âm trầm thấp của Phong Triệu lại truyền tới.

“Kêu Phong Nghi cũng an phận một chút đi, cách xa lũ bang phái kia. Tôi mặc dù là chủ tịch thành phố nhưng cũng không gánh cho nó cả đời được, nếu không, bà rồi cũng mất đi thằng con trai duy nhất thôi”

Toàn thân La Vân run lên, sắc mặt tái nhợt đến một lớp phấn dày cũng không che được. Bà ta không biết làm sao tự đóng cửa lại, quay lưng đi ra ngoài.

Phong Triệu nhắm mắt lại, mười ngón tay đan chéo nhau, trầm mặc ngồi trên ghế, ngồi thật lâu giống như thời gian như không còn trôi.

Hồi lâu sau, ông ta kéo hộc tủ lấy ra một tấm ảnh, bên trong là hình một cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc một chiếc sườn xám màu lam, cười đến sáng lạn.

Thanh âm của Phong Triệu giống như già đi rất nhiều: “Vân Hi, anh già rồi, mà con trai em anh cũng không chăm sóc được, coi như… anh lại thiếu nợ em…”

Năm đó, ông ta từng nhất kiến chung tình với một cô gái thanh thuần đáng yêu, thế nhưng thế giới này luôn rất cám dỗ, cứ khiến đó chỉ là sự ham muốn nhất thời của chính mình.

Mê man một chút mà đã mười sáu năm, khi tỉnh lại, dường như đã mấy kiếp.

(Bạn đang đọc truyện tại Trúc Lâm sơn trang)

______________________________

Gần đây Phong Kính rất đắc ý.

Cho dù hắn vẫn duy trì vẻ mặt lãnh đạm như trước nhưng Tiền Phong cùng Phương Thiệu Hoa vẫn nhìn ra vẻ mặt khiến người khác phải ghen tị của hắn.

Không nghĩ tới giữa ba người bọn họ, kẻ kết hôn sớm nhất lại là tảng băng trôi này, thật sự là…

Chiếc ly thủy tinh trong tay Tiền Phong thiếu chút nữa là bị hắn bóp nát. Sau đó hắn ôm lấy Phương Thiệu Hoa, dùng sức cắn tay áo than thở: “Thiệu Hoa, hai ta hợp tác ném hắn ta xuống sông được không? Hắn ta được tiện nghi còn khoe mã… Ô ô ô, người ta không chịu được đâu…”

Phương Thiệu Hoa ghét bỏ nhìn nước miếng của Tiền Phong trên ống tay áo mình, một cước đá hắn bay thật xa.

Phong Kính không thèm quan tâm, một bộ dáng quý công tử hôm nay đi đặt tiệc cưới, ngày mai lại lôi kéo Tô Mộc Vũ cùng Nhạc Nhạc đi thử áo cưới.

Ảnh cưới là chụp hình một nhà ba người, Nhạc Nhạc mặc một bộ comple nhỏ nhắn trông cực kỳ đáng yêu. Ông chủ khu trang phục áo cưới bảo nếu đồng ý mang những tấm hình này ra quảng cáo cho họ sẽ giảm giá 50%.

Cuối cùng bị Phong đại thiếu gia phất tay bác bỏ. Hắn đâu thiếu tiền, hình gia đình hắn há lại đem ra cho bọn họ làm quảng cáo.

Thế nhưng chuyện chọn ngày lành để tổ chức đám cưới lại gặp chút trắc trở.

Tô Mộc Vũ muốn chờ sang năm, đến lúc đó tin đồn cũng giảm bớt sức nặng, ngoài ra một số bạn bè thân thích với cô cũng có thể mời đến trong khi Phong Kính lại muốn đánh nhanh thắng nhanh. Hai người lại “chiến tranh lạnh” vài ngày, cuối cùng Nhạc Nhạc tung tiền xu may mắn, quyết định buổi lễ diễn ra vào ngày đầu năm tới.

Ngày hôm đó vốn tưởng rằng sẽ có tuyết rơi, không nghĩ tới trời nắng khá trong.

Phong Triệu không đến nhưng lại có mặt của Tống Quyền, người này đến cũng đại diện cho Phong Triệu. Hắn ta đưa đến một chiếc hộp, nói:

“Đại thiếu, đây là chủ tịch nhờ thuộc hạ giao cho ngài”

Phong Kính mở ra, bên trong là một cây trâm bằng Bạch Ngọc. Trãi qua một khoảng thời gian, cây trâm này đã cũ đi khá nhiều, tuy nhiên lại tản ra sáng bóng dịu dàng giống như một vị thục nữ nhã nhặn lịch sự. Đây là hồi môn của mẹ Phong Kính lúc mới cưới.

Đã nhiều năm, Phong Triệu rốt cuộc lại dùng phương thức này để nhận sai với Phong Kính. Thật ra Phong Kính cần cũng chính là một cái cúi đầu, như vậy, mẹ của hắn nằm dưới lòng đất cũng sẽ bình thản hơn nhiều.

Tô Mộc Vũ ôm lấy Phong Kính, mỉm cười với hắn.

Phong Kính nâng người của cô lên, in lại một dấu hôn trên má cô.

Một cái hôn nhẹ nhàng càng ngày càng quấn quýt, hai người từ từ nhắm hai mắt, bàn tay hắn bắt đầu chạy tán loạn, Tô Mộc Vũ hít sâu một hơi nhắc nhở hắn lúc này cần khắc chế, nhưng Phong Kính lại siết chặt bờ eo cô, ôm sát vào người mình.

Cô mặc một chiếc váy cô dâu trắng tinh khiết, xinh đẹp như hoa, làm sao không khiến tâm hắn dao động cho được.

Cái đầu nhỏ của Nhạc Nhạc đột nhiên chen vào khe cửa, che miệng cười trộm “Ba ba xấu xa, dám hôn trộm ma ma”

Mặt Tô Mộc Vũ đỏ lên, vội đẩy Phong Kính ra.

Ngoài cửa, người chủ trì nhắc nhở: “Phong thiếu, Phong thiếu phu nhân, buổi lễ sắp bắt đầu rồi!”

Một cái danh xưng thay đổi lại dường như đã mấy kiếp, như một giấc mộng say lòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.