Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 154: Q.3 - Chương 154: Em làm một phần thì đừng trách tôi làm ra mười lăm




Chu Hiểu Đồng thu hồi ánh mắt đang nhìn Tiền Phong, đối mặt với những ánh mắt sắc lạnh của ông chủ và những vị khách hàng, nói: “Thật xin lỗi, để tôi uống hết chỗ này xem như bồi tội”

Một bên, ánh mắt của Tiền Phong trừng to như mắt ếch.

Chu Hiểu Đồng không chần chừ cầm một chai rượu khác nốc vào miệng, khách hàng vốn giận dữ cũng trở nên sảng khoái khi thấy cô như vậy.

Chất cồn đậm đặc quay cuồng trong bụng khiến cô như muốn ứa nước mắt. Đau, trong cổ họng như bị lửa thiêu đốt nhưng cô không thể không ngẩng đầu cố gắng nuốt hết số chất lỏng đó.

“Chu Hiểu Đồng, em thật muốn chết có phải hay không?”

Tiền Phong thấy thế, sắc mặt xanh mét. Hắn một phát bắt được Chu Hiểu Đồng, đem bình rượu trong tay cô dập nát, không chỉ có như thế, một bàn mười mấy chay rượu cũng bị hắn một cước đạp đổ tung tóe, ngay cả bảo vệ quán bar cũng bị kinh động chạy vào, nhìn thấy người gây rối là Tiền thiếu trong truyền thuyết, ai cũng không dám động, chỉ có thể tùy ý hắn phát tiết.

Chu Hiểu Đồng nhìn một đống hỗn độn dưới chân, thanh âm khàn khàn hét lớn: “Tiền Phong, rốt cuộc là anh muốn cái gì?”

Hắn nhìn thấy cô chưa đủ vất vả, chưa đủ khó khăn sao? Muốn bức cô đến đường cùng sao?

Những khách hàng mặt mày xanh mét, bọn họ chỉ có thể để người khác nịnh bợ chứ chưa từng bị ai vũ nhục như vậy, lập tức nổi trận lôi đình “Mày là thằng nào?”

Tiền Phong cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ nắm lấy tay Chu Hiểu Đồng kéo ra bên ngoài “Tao là ai thì bọn mày cũng chưa đủ tư cách biết. Muốn biết thì đến Tiền gia hỏi đi!”

Tiền gia?

Hai chữ này tuy rằng bình thường nhưng khi hợp lại cùng một chỗ cũng khiến cho người ta không thể không đề phòng. Cả thành phố S này có rất nhiều Tiền gia, nhưng có trọng lượng lại chỉ có một.

Lúc Phong Khải còn tại thế, Tiền gia này cũng nể mặt Phong gia ba phần. Nay Phong Khải đã về Tây Thiên, có thể nói Tiền gia cùng Phong gia bây giờ là ngang hàng nhau.

Mấy người khách hàng đưa mắt nhìn nhau, vẫn là không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể áp chế một bụng đầy lửa, căm giận mà đi.

Ông chủ nhìn thấy hợp đồng đã đến miệng mà còn bay đi, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt: “Chu Hiểu Đồng, nếu chuyện này mà hư trong tay cô, ngày mai cô cũng không cần đi làm nữa!”

“Ông chủ…” Chu Hiểu Đồng cuống quít mở miệng, lại bị Tiền Phong mạnh mẽ lôi đi.

“Tiền Phong, mau buông tay!” Chu Hiểu Đồng dùng sức muốn tách tay mình ra khỏi tay hắn nhưng Tiền Phong rất bình tĩnh, không nói một lời nào, một đường kéo Chu Hiểu Đồng đến toilet.

Người ở đây không nhiều lắm, Chu Hiểu Đồng dùng sức thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, hét lớn: “Anh có biết công việc này có bao nhiêu quan trọng với em hay không? Anh muốn hại chết em đúng không?”

Cô chỉ có duy nhất một công việc này, nếu còn bị mất việc, cô lấy gì đổi nhà cho cha mẹ già đây? Cô lấy gì mua những vật dụng khác trong nhà cho họ đây? Cô lấy cái gì nuôi sống cả gia đình đây?

Tiền Phong cười lạnh, gầm nhẹ: “Công việc? Ngày mai em từ chức cho anh, ở nhà anh nuôi!”

Hắn cũng không phải là không nuôi nổi cô cả ngày ở bên ngoài làm việc để làm gì? Thế còn làm việc đến trong quán bar. Những người phụ nữ khác nghe thấy được hắn nuôi thì đã sớm vui vẻ bổ nhào qua, sau đó thành thành thật thật ở nhà làm bà chủ nhàn nhã. Sao cô lại không như thể?

Chu Hiểu Đồng nghe thế, mở to hai mắt nhìn. Nuôi cô? Hắn xem cô là con cún hay còn mèo? Cho một chút thức ăn liền vui vui vẻ vẻ nằm ở nhà chờ hắn về vuốt ve?

Thanh âm của Chu Hiểu Đồng giống như từ trong kẽ răng mà nặn ra: “Tiền của anh là tiền của anh, không liên quan gì tới em!”

Đôi mắt hoa đào của Tiền Phong trương to lại tiếp tục trương to, giống như cùng cô thi đua xem ai trừng to nhất.

“Em giỏi lăm! Tiền tiền tiền, em muốn tiền phải không? Bồi rượu, bồi trò chuyện, bồi cười, bước tiếp theo có phải là bồi ngủ đúng không? Thiếu tiền như vậy thì ngủ cùng anh đi! Một lần mười vạn có đủ hay không? Không đủ thì em ra giá đi!”

“Ba!” Một tiếng giòn tan vang vọng trong không gian, sau đó là một mảnh ngạt thở trầm mặc.

Tiền Phong dường như không cảm thấy đau, màng nhĩ hắn chỉ vang vọng âm thanh vừa rồi. Hắn không thể tin nhìn Chu Hiểu Đồng. Hắn cười, cười lạnh.

Hắn nói: “Chu Hiểu Đồng, tôi thật là đã coi thường em rồi!”

Ngực Chu Hiểu Đồng kịch liệt phập phồng, cô cảm thấy cả đời mình chưa từng phẫn nộ như vậy, cũng chưa từng bi ai như vậy. Trước mắt cô mơ màng, mơ màng này giống như là muốn cắn nuốt cả người cô. Lòng bàn tay run rẩy, trong ánh mắt có cái gì đó tùy lúc có thể rơi xuống nhưng cô vẫn trợn tròn, kiềm nén sự thoát ly của thứ đó.

Tấm lưng gầy nhỏ cố gắng đứng thẳng, sau đó xoay người, đoạn tuyệt đi ra ngoài.

Lướt qua hắn, Chu Hiểu Đồng nhẹ nhàng phun ra một câu: “Chúng ta chia tay đi”

Chia tay đi, chia tay đi, tiếp tục như vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Bọn họ nên sớm ly tan!

Tiền Phong mở to hai mắt nhìn, tám lần nói lời chia tay, toàn bộ đều là hắn nói ra. Hắn không nghĩ tới người phụ nữ bé nhỏ này cũng dám nói lời chia tay với hắn! Vứt hắn ra phía sau!

Tiền Phong như bị sét đánh, giật mình khoảng chừng năm giây. Định thần, hắn vội đuổi theo ra ngoài. Ai cho phép cô nói chia tay? Ai cho phép?

Chu Hiểu Đồng chết lặng, cô gọi cho ông chủ, vẫn không ai bắt máy. Cô nghe âm thanh “tít tít” trong điện thoại, khóe miệng nhếch lên nụ cười chua xót.

Cái gì rơi vào khóe miệng vậy?

Đắng, thật đắng!

Cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi ra ngoài, đi đến giữa đường, một chiếc xe chạy như bay mà đến thiếu chút nữa đã đâm vào cô.

“Cẩn thận!” Một bóng người lao nhanh đến, kéo cả người cô trở về.

Liễu Huệ Thành nhìn thân thể trong lòng mình, vẫn còn đang ngơ ngẩng. Hắn hơi hơi nhíu mày, thanh âm dịu dàng nhẹ giọng hỏi: “Hiểu Đồng, em sao vậy?”

Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn hắn.

Cô đáp: “Tại sao mỗi lần gặp anh đều là lúc em chật vật nhất vậy?” Chật vật đến ngay cả chính cô cũng không dám nhìn thẳng.

Liễu Huệ Thành nhìn cô gái ngơ ngơ ngẩn ngẩn trước mặt, chỉ sợ ngay cả chính cô cũng không biết nước mắt đang nhòe trên gương mặt mình. Hắn khẽ thở dài một tiếng, giơ tay lên lau đi những giọt lệ kia.

Mà cách bọn họ khoảng mười mét, sắc mặt Tiền Phong lạnh như băng đứng ở đó. Hắn bình tĩnh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.

“Mẹ, lần trước mẹ có nhắc đến tiểu thư gì đó của Đông Phương gia, con chấp nhận đi gặp mặt”

Tiền Phong vừa nói, một bên nhìn sang Chu Hiểu Đồng, khóe miệng mang theo khoái ý trả thù.

Giỏi cho một Chu Hiểu Đồng, em làm một phần thì đừng trách tôi làm ra mười lăm.

Tiền đại thiếu gia cho tới bây giờ còn chưa có người phụ nữ nào dám bỏ rơi hắn, Chu Hiểu Đồng đừng tưởng rằng hắn không có cô là sống không được.

Tôi với em tranh nhau xem, ai tổn thương được ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.