Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 142: Q.2 - Chương 142: Kết thúc (3)




Ngón tay trắng nõn tô đậm thêm bởi thanh súng màu đen lại chói mắt như vậy.

Bầu trời chiều xinh đẹp như chiếc áo cưới chùm lấy cả người cô, xinh đẹp như vậy, lại bi thương như vậy.Nước mắt như trân châu rơi dần xuống đáy biển.

Mắt Phong Kính đỏ ngầu, không ngừng lắc đầu “Tô Mộc Vũ, nếu em dám làm như vậy, anh thề vĩnh viễn cũng không tha thứ cho em!” Hắn rút súng, đồng thời cũng chĩa vào lồng ngực mình

“Em bắn đi, anh cho em biết, em dám bắn thì viên đạn này đồng thời cũng bắn thủng trái tim của anh!”

Nước mắt cứ chảy xuống, Tô Mộc Vũ cắn chặt môi, cô còn rất nhiều điều muốn nói.

Muốn nói: Phong Kính, anh đừng như vậy, Nhạc Nhạc còn phải đợi anh cứu, đợi anh nuôi nó lớn lên.

Muốn nói: Em cũng không tốt như vậy, trên đời này còn có rất nhiều cô gái tốt đẹp, họ có thể mang cho anh hạnh phúc…

Cô muốn nói rất nhiều rất nhiều, lại một chữ cũng nói không ra, giống như cuống họng đã bị chặn lại, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi.

Ngay khoảnh khắc cô muốn bóp cò súng, Nhạc Nhạc hét lên: “Ma ma đừng mà! Nhạc Nhạc không cần ma ma cứu Nhạc Nhạc!”

Cậu nhóc khóc lớn, cắn mạnh một cái lên tay Tô Mộc Tình. Khẩu súng trong tay Tô Mộc Tình rơi xuống đất.

Nhạc Nhạc vội thừa cơ hội nhảy xuống, chạy về phía Tô Mộc Vũ “Ma ma! Ma ma!”

Tô Mộc Vũ vội ném súng trong tay, cũng chạy về phía cậu nhóc. Cô muốn ôm lấy nó, nhưng một giây sau, Tô Mộc Tình đã nhặt được khẩu súng, nhanh chóng chĩa vào sau lưng Nhạc Nhạc.

Nháy mắt, nhịp đập trái tim Tô Mộc Vũ như ngừng lại, cô gắt gao ôm lấy Nhạc Nhạc xoay người dùng thân thể của chính mình che chở cho Nhạc Nhạc.

Thời gian quả thật trôi chậm, trôi thật chậm.

Cô dường như có thể nghe thấy âm thanh viên đạn ma xát không khí bay đến, ngay lúc cô cho là mình sẽ bị bắn trúng, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô kéo qua.

Cô liền như vậy tận mắt nhìn thấy viên đạn kia bắn thủng cánh tay Phong Kính, từng giọt mau vẩy ra, bám lên mặt chính mình.

“Phong! Phong!” Cô dùng sức bắt lấy cánh tay đầy máu tươi của Phong Kính, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Phong Kính cắn răng nhịn cơn đau, dùng bàn tay nguyên vẹn vuốt ve nước mắt trên mặt cô, nói: “Không sao, anh không sao, Mộc Vũ, ngoan nào”

Vệ sĩ dường như lập tức bắn về phía Tô Mộc Tình. Tô Mộc Tình trúng đạn, cô ta nhìn ngực mình trào máu tươi, không hề cảm thấy đau.

Cô ta thét lớn: “Tô Mộc Vũ, muốn chạy sao? Có chết tôi cũng phải kéo cô cùng chết!”

Ngay lúc cô ta dùng sức nâng khẩu súng lên lần nữa, một bóng người đứng chắn ở trước mặt cô ta, đưa tay giữ thật chặt họng súng.

Tô Mộc Tình không kịp phản ứng, lại càng không kịp thay đổi đường đi của viên đạn, chỉ biết trơ mắt nhìn nó bay nhanh xuyên qua trái tim Tần Nghị Hằng, máu bắn tung tóe lên mặt mình.

Cô ta nhìn chằm chằm người trước mắt, cứ nhìn như toàn bộ tâm trí đều đông cứng lại ngay thời khắc này. Cô ta nói không nên lời “Nghị Hằng…” Khẩu súng trong tay rơi xuống, không còn sức nhặt lên nữa.

Tần Nghị Hằng không liếc mắt nhìn cô ta dù chỉ một lần, chỉ khó khăn xoay người, bước đi, từng bước tiến về phía trước mà trên mặt đất cũng tràn ngập máu tươi.

Hắn cứ đi như thế, mang theo cả người đầy máu nhưng khóe miệng lại tràn đầy ý cười nhợt nhạt. Hắn hướng về phía Tô Mộc Vũ, gọi: “Mộc… Vũ… Tiểu Vũ…”

Tô Mộc Vũ tuyệt đối không ngờ cuối cùng lại là Tần Nghị Hằng cam nguyện cản trở họng súng của Tô Mộc Tình “Nghị Hằng, anh…”

Tần Nghị Hằng từng bước một khó khăn tiến về phía trước, sau đó ngã nhào trên mặt đất.

Tô Mộc Vũ vội chạy qua nhưng hắn lại lắc đầu, nói: “Em… đừng động… để cho anh… lần này… đi về phía em…”

Nghe lời của hắn, cước bộ Tô Mộc Vũ ngừng lại, đôi mắt rưng rưng gắt gao che miệng của mình.Cô nhìn hắn trên mặt đất, từng chút từng chút lết về phía mình, không có sức lực nhưng hai tay vẫn không ngừng đẩy người về phía trước. Hắn chậm rãi lết, chậm rãi nhích, máu lại chảy ra như một cái ao đầy nước mà chính hắn lại như con thuyền không còn sức lực.

Cách Tô Mộc Vũ chỉ còn lại khoảng mười bước chân, rốt cuộc hắn cũng ngừng lại. Hắn cười, cười một cách bi thương giống như cười nhạo chính mình vĩnh viễn cũng không đi đến trước mặt cô được.

Tô Mộc Vũ không thể khống chế chính mình, cô quỳ gối xuống trước mặt hắn. Tại sao lại như vậy? Tuy rằng cô không hề yêu người đàn ông này nhưng dù sao cũng đã có khoảng thời gian năm năm chung đụng dưới quan hệ vợ chồng. Cô làm sao cũng không nghĩ ra, hắn lại sẽ nguyện ý vì cô mà chết.

“Nghị Hằng, anh đừng như vậy, em sẽ mang anh đến bệnh viện, anh sẽ không có chuyện gì, mẹ anh còn đang chờ anh ở nhà đó, anh đừng từ bỏ…” Tô Mộc Vũ vội lấy điện thoại di động ra, bối rối muốn bấm số nhưng làm thế nào cũng không nhìn thấy từng con số trên bàn phím.

Tần Nghị Hằng ho hai tiếng, cười nói: “Tiểu Vũ, đừng tới đây… Để cho anh… cứ nhìn em như vậy… là tốt rồi… tốt rồi…”

Hắn vươn tay, dường như muốn lau đi nước mắt trên mặt Tô Mộc Vũ nhưng vẫn không vươn tơi, cuối cùng, cánh tay lại rơi xuống đất.

Khóe miệng hắn vẫn mang theo nụ cười nhẹ, khóe mắt vẫn còn giọt nước mắt, cứ như vậy là từ từ ra đi.

Tần Nghị Hằng cảm thấy như vậy cũng rất tốt, đúng vậy, như vậy cũng rất tốt.

Hắn là người ích kỷ, dù sao cũng không thể sống được bao lâu nữa, chết trong lòng Mộc Vũ, để cô có thể nhớ kỹ hắn cả đời, thật cũng không phải là một lựa chọn tồi. Cứ như vậy đi, cứ như vậy đi…

Trong khoảnh khắc mắt nhắm lại, không gian mở ra một khoảng sương trắng mênh mông giống như dẫn hắn trở về khoảng thời gian tám năm trước đây.

Ngày đó, nắng chiếu rọi khắp nơi, hắn lái ôtô không cẩn thận đụng ngã một cô gái đang ôm tranh vẽ.

Cô gái đó chỉ mới mười chín tuổi, ngã nhào trên mặt đất. Cô ấy nhìn bức tranh bị hư cả giận nói: “Cái anh này, anh có thể lái xe cẩn thận một chút được không? Bức tranh này trị giá một trăm đồng đó, anh mau đền tiền đi!” Cho dù tức giận như gương mặt cô lại xinh đẹp như hoa.

Hắn cười, vươn tay: “Anh lấy thân báo đáp được không?”

Ngày hôm đó, sáng rựa rỡ.

Tô Mộc Tình nhìn thi thể của Tần Nghị Hằng phát điên hét ầm lên. Cô ta xông đên lại vị vệ sĩ nổ súng ngăn cản, từng viên đạn lại xuyên qua ngực nhưng cô ta vẫn như một con rô bốt, không cảm thấy đau, dường như những viên đạn đó cắm vào thân thể vốn không phải của cô ta.

“Nghị Hằng! Nghị Hằng! Đừng bỏ em lại, đừng bỏ em lại mà…”

Tô Mộc Vũ muốn tiến lên lại bị Tô Mộc Tình hét to ngăn cản: “Không được chạm vào anh ấy, anh ấy là của tôi, anh ấy là của tôi!”

Cô ta điên cuồng ôm lấy Tần Nghị Hằng, khóc, thét chói tai, sau đó ôm lấy thi thể từng bước lết đến xe, mở cửa, cẩn thận đặt hắn vào, sau đó ngồi lên ghế lái.

“Mộc Tình!!!” Tô Mộc Vũ la lớn, đừng nghĩ Mộc Tình muốn..

Nhưng một chữ Tô Mộc Tình cũng đều không nghe thấy, cô ta cúi người hôn một cái lên trên mặt Tần Nghị Hằng, khẽ nói: “Anh đừng sợ, chúng ta cùng nhau về nhà… về nhà…”

Giẫm xuống chân ga, chiếc xe kia như chú chim nhỏ đầy tuyệt vọng lao về hướng mặt trời lặn, điên cuồng vọt xuống sông, một khắc này, chú chim bé nhỏ rốt cuộc cũng có thể bay lượn.

Chiếc xe chở Tô Mộc Tình, nụ cười chân thành tựa hồ như cô bé năm tuổi năm ấy, không có bất kỳ phiền não nào. Chiếc xe ấy cũng chở một Tần Nghị Hằng đang say giấc nồng. Chiếc xe ấy đưa cả hai về với giấc mộng hằng ao ước.

Một khắc này, ai cũng đều không thể ngăn cản.

Tô Mộc Vũ nhào vào trong lòng Phong Kính, nước mắt không tiếng động rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.